Chương 284: Trưng cầu dân ý (2)


Mấy lần trước, mặc dù không đến mức ép buộc cô, nhưng anh biết cô không tình nguyện. Tuy vậy, chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi, trong đ8ầu anh đã nảy ra đủ loại ý nghĩ. Nào là chiếc sofa đôi kia thật mềm mại; hay là dọn sạch mặt bàn làm việc rồi đặt cô lên đó; hay là cứ 3thế đè cô lên mặt tường vân vân. Thế nhưng cuối cùng, anh lại nhanh chóng xua tan những ý nghĩa kia đi.

Anh thầm nghĩ, cứ đứng 9yên một chỗ rồi để mặc cô bám lên người mình có vẻ rất kỳ quái. Thế là anh bế cô đi tới đi lui, đi qua đi lại liên tục, không khác gì đ6ang bế một đứa trẻ ngủ quên trong rạp hát về nhà.


Tụng Hương, anh cứ bế em đi qua đi lại như thế này trông ngốc thật đấy.
Cô 5nói với anh.
Mà lúc này đây, trông cô như đang đối diện với đủ loại kẹo ngọt muôn màu rực rỡ, không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

Không sao cả, Thâm Tuyết yêu dấu thích chơi trò gì, chúng ta sẽ chơi từng trò một. Hôm nay không chơi được thì để ngày mai chơi, chơi hết trò này đến trò khác, chơi đến già cũng không hề gì.

Đột nhiên, cô lại trở nên yên lặng, một sự yên lặng không hề phù hợp với ánh đèn, với mùi rượu, với hình ảnh của một nam một nữ đang chen chúc trên cùng một chiếc ghế.

Làm gì có chuyện qua loa như vậy chứ hả?
Cô trợn mắt.

Trên mặt anh đã thể hiện rõ ràng lắm rồi còn gì.

Anh vừa nói vừa cho cô xem khuôn mặt bị
Tô Thâm Tuyết mê hoặc đến điên đảo tâm hồn
là như thế nào.
Thế là, anh đành ngồi vào bàn đọc tài liệu, còn cô thì ngồi trên sofa đọc sách, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng tiếng sấm ầm ì.
Khi tiếng sấm lại vang lên lần nữa, Utah Tụng Hương đột nhiên đứng bật dậy.

Sao thế anh?
Cô hỏi.

Trò gì?

Cô tỏ vẻ suy tư, anh lại thừa cơ hội chạm vào vành tai cô, làm cô vừa tránh vừa rên lên,
Nhột!
Đáng chết, chỉ một âm thanh trong sáng thế này thôi cũng đã khiến anh nghĩ đến đủ loại phiên bản khi cô nằm dưới mình rồi.

Muốn chơi trò vờ như không thấy anh à?
Anh vừa hỏi vừa vùi mặt vào mái tóc cô. Cô mới gội đầu, tóc vừa thơm lại vừa mềm mại, khiến người ta mê mẩn, như nơi rừng sâu tĩnh lặng đầy thần bí mà anh vẫn thường tưởng tượng khi còn nhỏ.

Sao vậy em?
Anh hỏi.

Chúng ta chơi trò trở lại năm hai mươi tuổi đi.
Cô như vừa đưa ra quyết định.
Hai ly rượu khẽ chạm vào nhau giữa không trung.
Utah Tụng Hương nín thở, sau đó lại nghe thấy câu trả lời vô cùng rõ ràng:
Em không cần ly, em muốn anh mớm cho em uống.

Cô vừa nói xong, anh lập tức ôm ghì lấy cô, nhấc bổng khỏi ghế sofa. Hai người cùng chen chúc trên ghế làm việc của anh, cô ngồi trên chân anh, đón lấy từng ngụm rượu từ miệng anh, trong hương rượu còn hòa lẫn hơi thở quấn quýt của cả hai.
Khi anh định tiến thêm bước nữa, cô đưa ra một yêu cầu:
Tụng Hương, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi.


Anh đi lấy ly.
Anh nói.
Nào ngờ, cô lại kéo lấy tay anh, khẽ nói:
Mớm cho em uống đi.


Tô Thâm Tuyết, em nhắc lại lần nữa xem nào.
Nếu lắng nghe kĩ, có thể nhận ra giọng anh đang khẽ run rẩy.

Vì Tô Thâm Tuyết, trở lại năm hai mươi tuổi.

Năm ấy, cô hai mươi, còn anh hai mươi mốt.

Năm hai mươi mốt tuổi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, con trai trưởng nhà Utah bị con gái lớn nhà họ Tô mê hoặc đến mụ mị cả đầu óc.

Thấy cô không phản đối, ánh mắt đang dán trên người cô càng không biết kiêng dè, cô phải lấy tay che mắt anh lại.

Đã chính thức hẹn hò rồi, đương nhiên có thể nhìn.

Nói rồi, anh lại bắt lấy tay cô.
Nghe thấy giọng cô, anh lại cuống quýt ngồi xuống, vùi đầu vào đọc tài liệu, nhưng quanh mũi lại cứ phảng phất đủ loại mùi hương, hương rượu, hương bạc hà, hương tóc, hương thơm của phụ nữ. Thế là, anh lại đóng hồ sơ lại, thuận tay cầm chai rượu lên, rảo bước đến trước mặt Tô Thâm Tuyết.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, che mất ánh sáng rọi vào trang sách trên đầu gối Tô Thâm Tuyết. Cô buộc phải ngẩng đầu lên, bắt gặp người đàn ông đang đứng thẳng trước mặt mình.

Sao vậy anh?
Cô lại hỏi.

Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương đấu nhau một chọi một trên sân bóng rổ. Do thể lực nam nữ chênh lệch, ngăn cản anh là việc bất khả thi. Tuy vậy, không biết Tô Thâm Tuyết bị điều gì kích thích mà cố tình mời mấy trăm khán giả đến chứng kiến. Chưa hết, trước khi thi đấu cô còn nói năng bậy bạ, dám khoác lác rằng một mình mình có thể cản hết mọi đường dẫn bóng, ném bóng của anh. Lời tuyên bố này đúng là buồn cười. Chỉ dựa vào gương mặt xinh xắn kia ư? Tuy vậy, quả thật con trai trưởng nhà Utah đã bị gương mặt xinh xắn kia ngăn cản. Nói cũng lạ, tuy cô gái này không có đôi mắt quá đẹp, mũi cũng không có gì nổi bật, tổng thể gương mặt đều không xuất sắc, nhưng anh lại cảm thấy, khi tất cả những đường nét gương mặt kia thuộc về Tô Thâm Tuyết thì bỗng trở nên cực kỳ ưa nhìn, ngắm mãi mà không biết chán. Cứ thế, đôi mắt anh cứ mê mẩn nhìn vào gương mặt cô ấy. Tay anh không ngừng dẫn bóng, có thể vượt qua cô một cách dễ dàng. Thế nhưng, anh lại nghĩ, nếu anh thật sự ném bóng vào rổ, có lẽ môi cô sẽ mím lại, khóe miệng cũng theo đó mà trĩu xuống cho xem. Chỉ vừa nghĩ đến dáng vẻ ấy của cô thôi, trái tim anh đã như bị siết chặt. Sau đó, anh cứ như một kẻ ngốc, chuyền thẳng bóng vào tay cô, còn quay sang tuyên bố với mấy trăm khán giả một câu rằng, ‘Cô ấy đã cản được tôi rồi’.

Nói đến đây, anh lại nhẹ nhàng chạm lên gò má cô, nói khẽ:
Tô Thâm Tuyết, em đã cản được bước chân anh rồi.

Ai ngờ, chỉ một câu này của anh lại khiến nước mắt cô rơi lã chã, làm anh hoảng hốt không thôi.
Da thịt trắng hơn tuyết như ẩn lại như hiện, khiến anh nhìn mà cổ họng đắng chát.

Rất nhanh sau đó, vào một đêm trăng tròn, anh và cô lén lút nếm trái cấm.

Câu này của anh khiến cô trợn tròn mắt, tay vung vẩy ra hiệu phản đối.

Tụng Hương,
Nước mắt cô không ngừng rơi,
Em cảm thấy, anh của năm hai mươi mốt tuổi đúng là quá khờ khạo.

Thật đáng tiếc, Tô Thâm Tuyết của khi ấy không thể nói những lời này với anh. Nghĩ vậy, cô lại thầm than thở.

Đêm đó, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương chính thức hẹn hò.

Anh không đáp.
Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hồi lâu sau, mới nghe thấy giọng anh buồn bực:
Tô Thâm Tuyết, em có muốn uống rượu không?

Cô thoáng liếc qua chai rượu trên tay anh, khựng lại một lúc rồi cũng nhận lấy.

Anh biết.


Tụng Hương, anh không bận việc à?
Cô lại hỏi.
À đúng rồi, anh còn tài liệu phải nghiên cứu.
Cô giơ ngón giữa về phía anh.

Có lẽ trong lúc vô tình nào đó, anh chợt phát hiện ra vành tai của em thật đáng yêu, thỉnh thoảng còn khẽ rung lên khi em nói chuyện.

Còn chưa đủ nữa à?
Được rồi, thế thì đổi cách nói khác vậy.


Rất nhanh sau đó, vào một đêm trăng tròn, anh và cô củi khô gặp lửa nóng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.