Chương 302: Mảnh ghép hình tô thâm tuyết
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1534 chữ
- 2022-02-06 12:44:09
Thôi được rồi, anh ném bột lau đầu gậy cũng như cây gậy bi-a qua một bên, gọi một tiếng:
Chị!
Người phụ nữ đứng trước mặt họ8 chính là Bella – Phu nhân Nghị sĩ, trước kia có tên là Utah Tụng Lâm. Chị gái của anh là một người nổi tiếng nóng tính, sau khi được3 gả cho một ông chồng điềm tĩnh như Phật thì tính khí cũng dịu đi phần nào.
Mục đích của Utah Tụng Lâm khi đến đây được viết 9rõ ràng trên khuôn mặt cô.
Đôi hoa tai hình cỏ bốn lá mà Tô Thâm Tuyết đeo rất dễ thương, kẹp tóc màu xanh lá mà Tô Thâm Tuyết cài cũng rất dễ thương, chiếc lắc tay màu xanh lá mà Tô Thâm Tuyết đeo cũng dễ thương, vậy mà có người nói với tôi rằng, cô ấy không thích những thứ này. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tất cả những đồ vật liên quan đến Tô Thâm Tuyết đều vô cùng dễ thương.
Anh đáp.
Sau đó, anh như nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ.
Trong tiếng khóc thút thít đó, Utah Tụng Hương đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Anh nói với chị mình.
Tụng Hương, nếu em nhớ con bé thì đi thăm nó đi.
Utah Tụng Lâm bất ngờ nói một câu mơ hồ không rõ ràng.
Con bé
? Khuôn mặt Utah Tụng Hương viết rõ ràng một câu là anh không hiểu mô tê gì hết.
Chị tôi là một người có tiếng trong ngành điều trị tâm lý.
Trong những sự kiện công cộng, Utah Tụng Hương luôn giới thiệu về chị gái của mình như vậy.
Im lặng.
Utah Tụng Hương bắt đầu cảm thấy bầu không khí trong phòng này không còn dễ chịu nữa.
Nếu em thật sự rất nhớ, rất nhớ con bé, thì đi thăm nó đi, không cần phải nói rõ lý do làm gì. Nếu con bé đi mua sắm ở siêu thị gần đó, thì giúp nó xách đồ. Nếu con bé đang chuẩn bị nấu ăn, thì giúp nó chuẩn bị dụng cụ nhà bếp. Nếu con bé đang nghe nhạc thì em cứ lặng lẽ ở bên cạnh, cùng nhau thưởng thức âm nhạc. Nếu con bé đang dạo chơi cùng bạn bè, em cứ đi theo sau bọn họ, đợi cho đến khi cuộc dạo chơi kết thúc, em hãy nói với con bé rằng, Tô Thâm Tuyết, dây giày của em bị tuột kìa, và ngồi xuống cạnh chân con bé. Bất kể dây giày của con bé có bị tuột hay không, em cũng hãy giúp nó thắt lại thật chặt.
Utah Tụng Hương nghe thấy những lời này mà bật cười.
Chị từ xa xôi đến đây, chỉ để nói với em mấy lời vớ vẩn nhảm nhí này hay sao?
Anh vừa cười vừa hỏi lại.
Không đâu, chị, em không đâu.
Tụng Hương, nếu em nhớ con bé nhiều đến thế, đi tìm con bé đi.
Chị, chị tin em đi, em chỉ cần thêm thời gian thôi.
Anh nói với chị mình.
Tiếp đó, anh nói chị chỉ cần kéo một người đàn ông ngẫu nhiên đang đi trên đường để hỏi là chị sẽ hiểu thôi.
Chị, em trai chị cũng giống như đại đa số đàn ông trên đời này, thích những cô gái có thân hình bốc lửa và khuôn mặt xinh đẹp. Dương Mẫn Mẫn, Quỳnh, Susan hay Judy đều sở hữu điều đó.
Anh vô cùng nhẫn nại trả lời.
Nhưng, người phụ nữ luôn cho rằng mình đúng này nói với anh rằng, vừa rồi chị nhìn thấy một cô gái tên Susan ở ngoài cửa. Susan cũng giống Judy, có mái tóc đen dài, vẻ ngoài ngây thơ thuần khiết nhưng thân hình lại nóng bỏng.
Cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục, không ai chịu ai.
Hoa tai hình cỏ bốn lá màu xanh lá cây, kẹp tóc màu xanh lá cây, lắc tay màu xanh lá cây... từng thứ một được Utah Tụng Lâm lôi ra đặt trước mặt Utah Tụng Hương. Đây là mục đích của Susan khi đến đây. Cô đến để trả cho ngài Thủ tướng những món đồ mà anh đã mua tặng cô, và gửi lời đến ngài Thủ tướng rằng, cô không hề thích những thứ này.
Mẹ kiếp!
Lửa giận bốc lên đùng đùng, anh chỉ muốn hỏi rõ nguyên do ngay lập tức:
Tại sao em lại không thích những món đồ này chứ?
Có người chặn anh ở cửa thang máy, hỏi anh muốn đi đâu? Anh đáp rằng, anh muốn đi tìm người để hỏi cho ra nhẽ.
Hỏi cho ra nhẽ?
Tay anh bị gạt đi phũ phàng, ánh mắt Utah Tụng Lâm nhìn xoáy vào một góc.
Lúc này, nửa người Judy vẫn còn đang trốn dưới bàn bi-a, nửa người đã lộ ra bên ngoài mép bàn. Utah Tụng Hương cũng đành bất đắc dĩ, chỉ nói ngắn gọn,
Mau ra đây đi.
Trong lúc Utah Tụng Lâm nhìn chằm chằm vào Judy, Utah Tụng Hương thấy toát mồ hôi hột.
Mấy người bạn của Utah Tụng Hương đã sớm biết điều này, cũng từng được chứng kiến tính khí này của6 Bella. Dưới sự ra hiệu của Geogre, cả đám lặng lẽ tản ra rời đi. Utah Tụng Hương dùng chân đá nhẹ vào Judy đang trốn dưới bàn bi-a, 5ý bảo cô đi theo Geogre ra ngoài.
Nhưng mà...
Utah Tụng Lâm là một nhân vật không phải dạng vừa đâu.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt anh, Judy vội vàng rời đi.
Lúc này chỉ còn lại hai chị em Utah Tụng Hương và Utah Tụng Lâm.
Anh tránh né ánh mắt của chị gái mình, giọng bực bội:
Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Em là em trai chị chứ không phải bệnh nhân của chị.
Vậy thì đúng rồi.
Utah Tụng Hương đáp với vẻ mất hết kiên nhẫn.
Không khí trong căn phòng càng lúc càng trở nên căng thẳng ngột ngạt.
Nét mặt người phụ nữ tự cao tự đại trước mặt anh đang thể hiện rằng cô sẽ không rời đi khi chưa đạt được mục đích của mình, cho nên cô bảo anh hãy cút ngay đi, cút ngay về Tây Ban Nha đi.
Nếu em thật sự rất nhớ, rất nhớ con bé, thì đi thăm nó đi, đừng tìm kiếm hình bóng nó ở những cô gái khác.
Phải mất một lúc sau, Utah Tụng Hương mới hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của chị gái mình.
Anh cười mà không ngừng lại được. Đúng là quá nực cười, quá hoang đường, không phải sao? Nhưng mà dù gì người phụ nữ đứng trước mặt anh đây cũng là chị gái anh, anh phải giữ sĩ diện cho chị mình. Anh liền nói với Bella:
Chị, chị nhầm rồi.
Anh nhẹ nhàng bước đến ôm lấy người phụ nữ đang rấm rứt khóc.
Chị,
anh nói với giọng thảm thương
Hãy cho em thời gian.
Tụng Hương, em bệnh mất rồi.
Người đang trốn dưới bàn bi-a, trước tiên xin hãy nán lại.
Utah Tụng Lâm còn chẳng thèm liếc mắt xuống dưới lấy một lần.
Thành thật mà nói, ngay cả bản thân Utah Tụng Hương cũng không hiểu rõ mình nghĩ như thế nào mà lại nảy ra ý tưởng bảo Judy trốn đi. Lúc này đây, có vẻ như anh đã hiểu ra một chút rồi. Anh không muốn Utah Tụng Lâm nhìn thấy Judy. Nhưng còn về lý do tại sao không muốn họ gặp nhau, thì ngay lúc này đây, anh cũng chưa tìm được ngọn nguồn.
Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.
Anh chạm nhẹ vào vai Utah Tụng Lâm, hạ giọng thì thầm.
Tụng Hương, em biết rất rõ, tại sao em lại bảo cô gái kia trốn đi. Tất cả mọi người đều có thể giả vờ như không biết, nhưng chị của em thì không thể làm như vậy được.
Utah Tụng Lâm lại một lần nữa trả lời lệch trọng tâm.
Utah Tụng Hương thở dài một hơi.
Thưa quý bà.
Anh lạnh lùng nói,
Quý bà hãy nhìn cho kỹ đi, lúc này người đứng trước quý bà là em trai của bà, là Thủ tướng của một đất nước, không phải là bệnh nhân tâm lý của bà đâu!
Tụng Hương, em biết rất rõ, những lời này không hề vớ vẩn nhảm nhí một chút nào.
Đây đúng là một bà chị lúc nào cũng chỉ trung thành với lí trí của mình.
Chị, chúng ta ra ngoài nói chuyện, lúc đó, chị có muốn nói bao nhiêu điều vớ vẩn thì chị cứ việc nói.
Anh nói với giọng nhã nhặn.
Cuối tuần đầu tiên của tháng Mười một, phòng khám của Joseph chào đón một vị khách vô cùng đặc biệt.
Joseph là một bác sĩ tâm lý đã có hơn ba mươi năm kinh nghiệm trong ngành.
Đầu giờ chiều, ánh nắng chiếu xiên qua từng tán lá màu xanh, biến thành những đốm sáng mềm mại, hắt lên người vị khách trẻ tuổi.
Vị khách này có một giọng nói vô cùng ấm áp dễ nghe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.