Chương 320: Cựu phu nhân thủ tướng (4)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1484 chữ
- 2022-02-06 12:44:44
Cốc nước được đưa đến nhưng lại bị anh phớt lờ.
Thôi kệ đi, anh cũng đã hoàn thành được một nửa công việc. Đi về ph8ía cái hố anh mới đào xong rồi nói là
biết rồi
kia, Tô Thâm Tuyết nhặt chiếc xẻng lên.
Nhất thiết phải gặng hỏi lý do hay sao? Chỉ cần nghe cô một lần, làm theo cô nói một lần, cũng không được sao? Cô giáo ơi, anh ấy có biết lúc này anh ấy đang làm gì không? Trong lòng cô cứ lặp đi lặp lại duy nhất điều này.
Một bóng người chắn giữa cô và hồ nước.
Utah Tụng Hương, anh đang làm gì thế?
Tiếng của cô vang vọng trong khu rừng.
Không có tiếng đáp, cô lại hỏi lại. Vẫn không có ai trả lời. Cho đến khi mặt hồ yên tĩnh trở lại, vẫn không có bất kỳ sự hồi đáp nào, Tô Thâm Tuyết bắt đầu hoảng loạn.
Ừm.
Và rồi, Tô Thâm Tuyết trơ mắt nhìn Utah Tụng Hương vung mạnh cánh tay lên, chiếc xẻng bay về phía hồ nước.
Ùm
một tiếng, chiếc xẻng tạo ra những gợn sóng trên mặt hồ, trong chớp mắt chìm xuống rồi biến mất không dấu vết.
Cô6 chìa tay ra trước mặt Utah Tụng Hương, lạnh giọng nói:
Đưa cho tôi.
Tô Thâm Tuyết, đừng có biến tôi thành thằn5g ngốc nữa.
Utah Tụng Hương cũng mất hết kiên nhẫn, không còn giữ kẽ nữa.
Tôi muốn biết nguyên nhân. Tại sao em nhất định phải đợi được tôi? Tại sao em lại muốn tôi làm những chuyện kỳ quặc này? Nguyên nhân là gì chứ?
Với mái tóc lấm tấm bụi, cô hét lớn:
Anh cút ngay cho tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, cút!
Chỉ bảo anh đào đất thôi, chẳng lẽ cô lại hãm hại anh được sao? Chỉ muốn anh dành vào đây một chút tâm sức, thế mà nhìn xem anh đã làm những gì.
Anh khẽ cất tiếng hỏi:
Anh lại làm hỏng chuyện rồi sao?
Ai nói không phải chứ, ai nói là không đúng nào.
Utah Tụng Hương rơi xuống hồ mất rồi. Không, không đúng, là Utah Tụng Hương tự mình nhảy xuống hồ nước đó chứ.
Nhưng mà anh ấy nhảy xuống hồ nước làm gì vậy chứ?
Không, không cần, không thèm.
Tô Thâm Tuyết dồn lực vào chân, lùi lại tránh né, nhìn anh bằng ánh mắt hằm hằm đầy tức tối.
Giống như một đứa trẻ vẫn cố kìm nén cho đến khi có người chạm đến nỗi buồn của mình, Tô Thâm Tuyết khóc òa lên. Khi chẳng có ai khác, chỉ có mỗi mình anh ở bên cạnh thôi, cô mới dám khóc đến thê thảm như vậy.
Cô giáo ơi, đây quả là khoảng thời gian khốn cùng nhất.
Cô vừa cầm xẻng lên thì đ3ã bị cướp. Utah Tụng Hương giật lấy chiếc xẻng trên tay Tô Thâm Tuyết.
Ánh sáng nhạt dần, chẳng mấy chốc nữa trời 9sẽ tối. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì cây sồi sẽ bị mất nước. Dù sao nó mới chỉ được sáu mươi ngày tuổi thôi.
Cô vội vã bò dậy, đứng bên cạnh bờ hồ la hét gọi tên Utah Tụng Hương.
Cuối cùng, Utah Tụng Hương cũng ngoi lên. Cô hỏi anh nhảy xuống hồ để làm gì.
Cút, cút ngay lập tức cho tôi, ngay bây giờ, cút càng xa càng tốt! Anh làm hỏng tất cả mọi chuyện rồi! Anh lại làm hỏng tất cả mọi chuyện rồi! Lúc nào anh cũng như vậy, lần nào anh cũng như thế!
Giọng cô nghẹn ngào run rẩy, cô lải nhải lặp đi lặp lại những điều đó.
Tô Thâm Tuyết, bây giờ em đang không ổn đâu.
Anh cố gắng phủi đi đất cát, bụi bặm vương trên tóc cô.
Anh đừng hỏi nữa, có được không?
Không hỏi nữa phải không?
Utah Tụng Hương cũng không bước tiếp về phía cô nữa.
Còn không mau cút đi cho tôi!
Cô lại túm thêm một nắm đất ném về phía anh.
Chân cô mềm nhũn, khuỵu xuống.
Cô cứ ngồi im trên mặt đất như vậy, ngẩn ngơ nhìn về phía mặt hồ.
Quá khứ sống động trước mắt như một thước phim.
Trưởng thành, thanh xuân, rồi trở thành người lớn, cho đến bây giờ.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Đứng dậy.
Utah Tụng Hương dịu đi một chút, giọng nói mang theo lo lắng.
Nguyên nhân… nguyên nhân.
Thật là mệt mỏi chết đi được.
Nhưng lúc nào anh cũng làm hỏng hết tất cả mọi chuyện.
Vì thế mà cô thấy tủi thân, mới khóc thật lớn tiếng.
Sắp đến Lễ hội cây xanh rồi, anh có thể xem như đây là hành động nhiệt tình thầm lặng của Thủ tướng và Nữ hoàng được không?
Cô viện đại một cái cớ.
Cô giải thích thế này lại càng làm Utah Tụng Hương tức giận hơn. Anh xách lấy chiếc xẻng, tiến về phía bờ hồ:
Cần tôi phải nhắc lại lần nữa không? Đừng có biến tôi thành thằng ngốc.
Tôi không làm vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xẻng. Tô Thâm Tuyết thật sự muốn nhanh chóng kết khúc quãng thời gian ở cùng nhau vô cùng mệt mỏi này. Giờ đây dù chỉ nói thêm một câu nữa thôi cô cũng thấy rã rời, kiệt quệ từ tinh thần đến thể chất.
Nói cho tôi biết nguyên nhân đi.
Cô khóc òa lên, còn anh bắt đầu lẩm bẩm chửi thề.
Âm cuối của câu chửi vẫn còn vang trên đầu cô, mà chỉ một giây sau,
ùm
một tiếng, trên mặt hồ hiện lên những sóng nước tròn. Nhưng vật vừa rơi xuống hồ nước không phải là chiếc xẻng nào cả, mà là Utah Tụng Hương.
Hai khuôn mặt đã quen thuộc đến mức khắc sâu vào tâm hồn nhau, mở mắt cũng thấy được, mà nhắm mắt cũng hiện lên rõ mồn một.
Dường như, trận đấu quyết liệt cuối cùng kia chỉ là một trong vô số lần xung đột vì tuổi trẻ nông nổi. Có điều, lần ấy lớn hơn, gay gắt hơn, ồn ào hơn những lần trước mà thôi.
Chàng trai đó đã từng hôn lên bờ môi em, chàng trai đó đã từng ôm ấp vỗ về em, chàng trai đó đã từng làm tổn thương em, chàng trai đó, là người em từng yêu.
Đôi mắt cô đỏ mọng vì anh, chờ đợi mòn mỏi vì anh. Cho đến bây giờ, hầu hết những vui buồn yêu ghét trong cuộc đời Tô Thâm Tuyết đều là vì anh.
Thời gian là thằng nhóc vô trách nhiệm nhất trên đời, cứ lặng lẽ trôi đi, nhưng lại giữ lại những ký ức.
Hồi ức là sợi dây nối liền những mối quan hệ giữa người với người, cho đến chết mới có thể cắt đứt.
Anh cũng không tránh né. Lần này, đầu và mặt anh cũng bám đầy bụi đất.
Gió thổi vi vu trong rừng cây, nghe như tiếng ai đó đang than thở.
Cô chộp một nắm đất, giận dữ ném mạnh vào mặt Utah Tụng Hương. Tên khốn kiếp, đồ đáng chết! Mà Tô Thâm Tuyết càng cảm thấy phẫn nộ hơn vì dù liên tục quăng mấy nắm đất vào mặt anh, nhưng cô mới là kẻ chịu đen đủi.
Đất cát cùng với bụi bẩn rơi xuống mặt cô.
Anh không đáp lời, dùng một tay quạt nước bơi về bờ. Thứ đầu tiên anh vứt lên bờ chính là cái xẻng kia.
Vậy nên, cái xẻng này chính là nguyên nhân khiến Utah Tụng Hương nhảy xuống hồ nước sao?
Tất cả mọi thứ đều đang chống lại cô.
Ấm ức đến chết đi được, mà cô ấm ức không phải chỉ vì bị bụi đất bám đầy người. Thời gian này thật sự vô cùng ngột ngạt. Chẳng có ai để trò chuyện, cũng chẳng thể nào nói ra được. Nơi đất khách quê người, cô đã một mình chịu đau đớn khổ sở biết bao nhiêu.
Cô giáo ơi, cô có biết điều đáng sợ nhất là gì không?
Là trong tất cả những mảnh ghép ký ức của tháng năm dài đằng đẵng, chỉ một lần vô tình bắt gặp một ánh mắt, một lần vui vẻ cười đùa trên con đường vắng bóng người, một câu chào hỏi vu vơ… Từ những gặp gỡ mà xa lạ thành thân thiết, tựa đầu vào vai anh, khóe miệng khẽ nhếch lên thì thầm thật khẽ vào tai anh, cãi nhau rồi lại làm hòa, rồi lại cãi nhau, lại làm hòa. Dù có xé hết những mặt nạ giả dối kia, dù có làm tổn thương nhau nhiều đến thế nào, cho đến tận ngày hôm nay, cô vẫn là cô con gái lớn nhà họ Tô lòng đầy toan tính, còn anh vẫn là con trai trưởng vô cùng kiêu ngạo nhà Utah.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.