Chương 347: Em đã từng nghe thấy chưa? (2)


Anh nhìn cô với vẻ mặt đó, lại còn đang mặc chiếc áo len mà cô chọn cho anh. Cả cô cũng có lỗi, tự nhiên lại chọn thời điểm này mà 8tìm đến tận chỗ anh. Hơn nữa cô cũng không nên kéo cổ áo len của anh như vậy nữa.

Vì nếu cô không kéo cổ áo len của anh, c3ô sẽ không nhìn thấy vết xước trên cổ anh.
Utah Tụng Hương lại thở dài:
Tô Thâm tuyết, người ta gừng càng già càng cay, còn em càng lớn lại càng ngố.

Xem đi, anh lại đang chê bai cô già nua kia kìa.

Tóm lại, từ nay về sau anh đừng can dự vào chuyện của tôi nữa.
Cô nhìn Utah Tụng Hương và nói.
Lúc này, cô còn chẳng buồn cất lời chào tạm biệt người trước mặt.
Nghe Utah Tụng Hương nói vậy, Tô Thâm Tuyết lại thấy chột dạ.
Được rồi, những gì cần nói đã nói xong rồi, đến lúc phải chào tạm biệt thôi. Nhưng không hiểu sao, chân cô như mọc rễ không nhấc lên nổi.
Những lời này đã đổi lấy được nụ cười nhạt nơi khóe miệng anh, nụ cười thoáng cay đắng.

Anh cũng đã được lĩnh giáo năng lực của con gái lớn nhà họ Tô rồi, phải không nào?
Nụ cười nơi khóe miệng chất chứa đau khổ, giọng nói của anh cũng vậy.
Chỗ xước này cô hiểu quá rõ, cũng biết ai đã gây ra vết xước đó.
Đêm qu9a cô say đến mức chẳng biết trời trăng gì, sáng nay tỉnh dậy với chiếc gối bên cạnh có vết lõm sâu xuống, Tô Thâm Tuyết cảm thấy v6ô cùng hoảng sợ, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi anh mà.
À đúng rồi, trước khi đi, cô phải nhấn mạnh lại một lần nữa.
Cô đứng thẳng lưng, khẽ hắng giọng rồi nói:
Thưa ngài Thủ tướng, phiền ngài từ nay về sau đừng xen vào chuyện của Cung điện Jose nữa.
Cuối cùng, vẫn cảm thấy còn chưa đủ rõ ý, cô lại nói thêm một câu:
Tôi không đến nỗi bất tài vô dụng như ngài nghĩ đâu.

Thôi bỏ đi, Tô Thâm Tuyết quyết định sẽ đơn phương rút lui, dù sao cô cũng đã nhận định rằng Utah Tụng Hương đang dùng cách này để nhạo báng năng lực của cô.
Chỉ có nghĩ như vậy, Tô Thâm Tuyết mới cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.
Đợi chút.
Utah Tụng Hương đang cho rằng cô lại làm trò. Đúng, đúng vậy, vì mọi chuyện quá khó khăn, nên mới dùng đến chiêu thức mà ủ ê trước mặt anh. Tên này dùng cách này để chế nhạo năng lực của cô đây mà!
Nhưng chưa đi được vài bước, cô đã bị Utah Tụng Hương giữ lại.

Buổi trưa ngày mai anh có khoảng một tiếng rưỡi rảnh rỗi. Lúc trước anh đã nghĩ, liệu có nên tranh thủ khoảng thời gian một tiếng rưỡi này để đi tới Cung điện Jose, tìm Nữ hoàng bệ hạ trò chuyện về việc này hay không. Thật không ngờ, Nữ hoàng bệ hạ đã tự mình tìm đến tận nơi.
Utah Tụng Hương chống một tay lên, chắn ngang cửa chặn cô lại.

Tô Thâm Tuyết, anh không hề có ý xem thường em, chỉ là anh...
Utah Tụng Hương dời mắt,
Anh chỉ không đành lòng nhìn em mỏi mệt áp lực. Nếu em không muốn thì từ nay anh sẽ không xen vào chuyện của em nữa.
Anh đã hạ giọng đến mức không thể trầm hơn được nữa,
Nếu sau này em không muốn anh xen vào chuyện của em, thì cũng đừng tỏ ra chán nản, ủ rũ trước mặt anh nữa.

Trạng thái
chết lặng
mà người ta thường hay nói quả thật khá phù hợp để mô tả cảm xúc của Tô Thâm Tuyết tại thời điểm này. Chết lặng có thể được hiểu là sốc theo một nghĩa nào đó.
Dường như giờ phút này, anh rất muốn làm hòa với cô, anh giơ tay lên thề, ra vẻ tử tế:
Anh hứa, anh không cười.

Giờ là lúc cô nên nói lời tạm biệt, bước ra khỏi nơi này không ngoảnh đầu lại, từ rày về sau phải giữ khoảng cách với người đàn ông này, hết mức cẩn thận không giao thiệp nhiều với anh. Tô Thâm Tuyết tự nhủ với chính mình như vậy.
Đúng là như vậy rồi.

Utah Tụng Hương, anh cho rằng cúi đầu ủ ê trước mặt anh là chiêu trò mới gì đó của tôi có phải không?
Cô ấm ức nói.
Tô Thâm Tuyết thừa nhận, thái độ của Utah Tụng Hương làm cô hơi bị sốc.
Không, chắc chắn là có ý tứ gì đó, cô vắt óc suy nghĩ.
Lúc này, điều duy nhất vẫn còn có thể trưng ra là khuôn mặt nghiêm5 nghị mà thôi.
Cô nghiêm mặt, trừng trừng nhìn anh đầy tức tối.
Thật đáng chết, sao dạo gần đây con người này lại luôn thích chặn đường cô vậy chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.