Chương 355: Cẩm nang theo đuổi vợ (1)


Chính nỗi khắc khoải này khiến cô muốn né tránh anh.

Như thấu hiểu tâm tư của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu t8hẳm khôn cùng, giọng thoáng cay đắng,
Nếu hỏi anh vì sao, thì có lẽ bởi vì những ngày thiếu vắng Tô Thâm Tuyết quá đỗi3 khó khăn. Đêm khuya về đến nhà, nhắm mắt lại, anh vẫn biết trời sẽ sáng nhanh thôi. Trời vừa sáng, một ngày mới lại đế9n, nhưng trong ngày mới này không có gì để anh mong đợi. Đặt tay lên trái tim, nơi đó trống rỗng, chỉ có hồi ức mới có 6thể làm cho anh thỉnh thoảng cười khẽ thành tiếng. Anh nhớ đến khoảnh khắc cô ấy cười như trẻ thơ trên lưng anh trong h5ành lang vào một ngày nào đó. Có gì đáng vui vẻ đến thế chứ? Nhưng tiếng cười của cô ấy lại ẩn chứa luồng sức mạnh khổng lồ níu kéo anh, cứ mãi quẩn quanh trong từng tế bào say đắm của anh. Ấy vậy mà, bầu trời kia, từng ngọn cỏ, từng nhành cây trong thế giới hiện thực này lại không cho anh né tránh mà cứng rắn nhắc nhở anh rằng, anh đã đánh mất cô ấy rồi.

Nụ cười nơi khóe miệng anh tan đi, đôi mắt nhìn phía trước, anh bắt đầu day dứt vì những lỗi lầm thuở trước. Ngày qua ngày, bây giờ, anh không muốn phải day dứt nữa, anh muốn Tô Thâm Tuyết, chỉ muốn Tô Thâm Tuyết mà thôi.
Nghiễm nhiên, anh không hề đánh giá cao sự ngoan cố của cô. Đúng vậy, anh đang muốn dùng biện pháp mạnh để lấy lại hộ chiếu. Việc này thật khó nhằn.
Gay to, anh đang cởi cúc tay áo rồi, thế này là muốn dùng đến bạo lực để giành lại hộ chiếu từ tay cô đây mà.
Tô Thâm Tuyết tính toán thật nhanh, khi Utah Tụng Hương áp sát đến trước mặt thì cô lập tức nhét hộ chiếu và thẻ căn cước vào nội y. Đây là một quyết định tức thời trong lúc khẩn cấp, giấu hộ chiếu và thẻ căn cước đi rồi thì Tô Thâm Tuyết mới đỏ mặt tía tai.
Cô không dám nhìn anh nữa, đành quay mặt đi nói:
Tôi biết thừa những lời vừa rồi chỉ là trò đùa dai mà thôi.


Nữ hoàng bệ hạ cho rằng những lời anh nói đều chỉ là đùa dai thôi sao?


Dĩ nhiên.

Trên đường đến số Một đường Jose, Tô Thâm Tuyết đã suy nghĩ thấu đáo. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa, vị lãnh đạo này không phải là con ông cháu cha.

Mau trả lại hộ chiếu cho anh.
Liếc nhìn đồng hồ, Utah Tụng Hương nghiêm giọng nói.

Không trả.
Cô giữ chặt hơn.
Cho nên, con trai trưởng nhà Utah đành phải bỏ cuộc, không chống cự nổi nữa.

Cô giáo ơi, em hết cách rồi, em bị anh ấy ép đến đường cùng rồi. Vì vậy, bây giờ em chỉ có thể nghiêm mặt, ra vẻ thờ ơ với lời anh ấy nói mà thôi.
Ánh mắt Utah Tụng Hương rời khỏi khuôn mặt, lướt xuống ngực cô, nụ cười tươi tắn làm đôi mắt anh bừng sáng.

Nếu tôi bảo anh đừng đi thì sao?


Tô Thâm Tuyết, bây giờ em phải về rồi.

Sao người này không chịu nghe khuyên bảo gì hết vậy?
Có nghĩa là, anh vẫn sẽ đi Congo.

Nói như vậy, anh nhất định phải đi sao?!


Đừng lo, anh đảm bảo sẽ dẫn sáu con tin trở về, không thiếu một người!

Tô Thâm Tuyết cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng trước khi về cô phải xác nhận một việc.

Anh sẽ không đi Congo, đúng không?
Cô dè dặt hỏi.

Anh đã nói sẽ không buông bỏ bất cứ người Goran nào, đây là lời tuyên bố của anh ngay trước câu ‘Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh’ của em. Vé máy bay anh đã đặt rồi, anh đi cùng Bộ trưởng Bộ Ngoại giao với tư cách phiên dịch viên của ông ta.

Cô ngẩn ngơ.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô lắc đầu ba lần liên tiếp. Không, chuyện này lại càng không buồn cười.
Anh thở dài:
Vậy để sau này anh sẽ tìm chuyện buồn cười hơn vậy.

Cô ơi, bây giờ chỉ có điều chắc chắn là em không muốn tin tưởng anh ấy nữa.

Chuyện đó không buồn cười chút nào đâu.
Cô phũ phàng.

Vậy…
Anh ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu,
Nếu anh lại nói với em, trước mọi hành động coi thường của Tô Thâm Tuyết, cú phản đòn dữ dội nhất Utah Tụng Hương có thể làm được chính là kéo số của cô ấy vào danh sách chặn, chuyện này có buồn cười hơn chút nào không?


Vậy thì cứ coi như là anh đang đùa dai đi.

Cô lại bất lực, đành phải nghiêm mặt:
Utah Tụng Hương!


Em về đi.

Trước tình thế cấp bách, Tô Thâm Tuyết cướp lấy hộ chiếu và thẻ căn cước của Utah Tụng Hương. Thiếu những giấy tờ này, cho dù Utah Tụng Hương có thể rời Goran thì cuối cùng vẫn bị hải quan nước khác trục xuất mà thôi.

Em không lo lắng cho Tô Jenny sao?
Utah Tụng Hương nhíu mày.

Không phải Bộ trưởng Bộ Ngoại giao sẽ lên đường đi Congo vào rạng sáng ngày mai sao?
Tô Thâm Tuyết giữ chặt hộ chiếu và thẻ căn cước của Utah Tụng Hương,
Tôi tin tưởng vào năng lực của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Goran.

Anh cười nói:
Anh nói này cô nàng ngực to, hay là anh đăng tin treo thưởng lên mạng, nếu ai giúp Utah Tụng Hương tìm thấy được lòng kiêu ngạo của mình thì sẽ nhận được phần thưởng một triệu đô la Mỹ nhỉ?

Thế này là thế nào? Utah Tụng Hương, thế này là thế nào?
Cô giáo ơi, bây giờ em cảm thấy rất sợ hãi. Trước kia, em luôn dễ dàng đoán được tâm trạng của Tụng Hương, nhưng gần đây, em đã bắt đầu không nắm bắt được cảm xúc của anh ấy nữa rồi.
Dường như chính Utah Tụng Hương cũng không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
Cứ như vậy, cô đỏ bừng mặt, còn anh thôi không giật lại hộ chiếu nữa. Hai đôi mắt liếc về phía nhau, lại không hẹn mà cùng vội vàng tránh đi.
Bóng hai người như bị ghim xuống đất, im lìm không động đậy.
Người bừng tỉnh trước là Utah Tụng Hương, anh lại tiến gần về phía cô. Cô trốn tránh liên tục, chỉ sau mấy bước, cô đã bị anh ép tới góc tường.

Anh dám! Utah Tụng Hương, anh dám không!
Cô cố ý cao giọng nhằm xua đi bầu không khí mập mờ.

Nữ hoàng bệ hạ, bây giờ anh không biết nên khen em thông minh hay nói em ngốc nghếch nữa.
Anh thở dài bất lực.
Tô Thâm Tuyết cũng biết Utah Tụng Hương nói rất có lý. Cô cứ tưởng mình thông minh nhưng thật ra rất ngu ngốc. Giấu hộ chiếu vào nội y quả thực là ngốc đến hết thuốc chữa. Phải biết rằng… phải biết rằng, trước kia họ cũng từng đùa giỡn như vậy ngay trong phòng sách của anh. Nhưng khi đó thứ cô giấu là bút máy của anh, mà cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô.

Nhưng… nhưng bây giờ họ đã ly hôn rồi, ly hôn rồi, chắc chắn anh không dám làm loạn đâu. Thế nhưng, bây giờ hơi thở của anh phả lên người cô nóng bỏng hơn bất cứ thời khắc nào trước kia.

Hai má cô nóng ran như lửa đốt.

Mà câu nói
Tô Thâm Tuyết, em thế này là đang mời gọi hay đang tự chui đầu vào lưới đây
cùng chất giọng trầm khàn của anh lại càng như đổ thêm dầu vào lửa.

Hành động này quả cô quả thật ngớ ngẩn chết đi được. Tô Thâm Tuyết thầm chán nản, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể tốn công áp hai tay che trước ngực, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nói lắp ba lắp bắp:
Utah Tụng Hương, anh… anh đừng làm loạn. Nếu… nếu anh làm loạn, tôi… tôi sẽ kiện anh tội… tội quấy rối tình dục.



Sao lại là quấy rối tình dục?
Giọng điệu này nghe có vẻ rất hài lòng,
Chẳng qua anh chỉ muốn lấy lại hộ chiếu của mình thôi. Nếu muốn kiện thì đáng ra anh mới là kiện Nữ hoàng bệ hạ vì tội cướp hộ chiếu của anh khi chưa được sự đồng ý mới phải. Hơn nữa, em chiếm đoạt hộ chiếu của Nguyên thủ quốc gia, tội còn nặng hơn nữa đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.