Chương 358: Cẩm nang theo đuổi vợ (2)


Chẳng lẽ đây chỉ là một giấc mơ?

Cửa mở ra, người đứng bên ngoài làm Tô Thâm Tuyết há hốc miệng, cô muốn đóng lại nhưng đã không kịp nữ8a rồi. Anh mang theo mùi hương của cỏ xanh hòa cùng sương đêm tiến vào.
Không được, không được, bây giờ cô không thể để cho anh nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ được, cho nên, cô chơi xấu với anh:
Nếu anh không đi nữa thì em sẽ để cho anh nhìn em.

Anh lại bắt đầu chửi thề.

Câu… câu gì?

Anh nhìn sâu vào mắt cô:
Tô Thâm Tuyết, mất anh, em có chịu nổi không? Cái người tên Utah Tụng Hương sẽ mãi mãi rời khỏi cuộc đời Tô Thâm Tuyết, em chịu được không?

Tô Thâm Tuyết cúi thấp đầu một lúc lâu, nhưng anh không hề thúc giục cô.

Nhất định phải đi sao?
Cô cúi đầu hỏi.

Nếu anh không đi, em sẽ để anh nhìn em.
Nghe thật giống lời của trẻ con,
Nếu anh không đi, em sẽ để anh nhìn em.
Ngoại trừ Tô Thâm Tuyết, bất cứ ai nói vậy chắc hẳn cũng sẽ nghe thấy tiếng cười nhạt cố ý làm ra vẻ kính nể của anh. Một người trưởng thành nói như trẻ con luôn rất bất thường.
Nhưng…

Nữ hoàng bệ hạ, dưới đất có kim cương sao, hửm?
Giọng nói bất lực vang lên trên đỉnh đầu cô.

Không, không có kim cương.


Tô Thâm Tuyết, anh không làm loạn.

Tổ chức vũ trang Congo không hề hợp tác với nhóm đàm phán quốc tế, hoàn toàn không phải là do người được chọn không đủ sức ảnh hưởng, mà vì tổ chức vũ trang ấy muốn khuấy động dư luận dữ dội hơn nữa để nhận được ưu thế đàm phán lớn hơn. Mà cái gọi là thái độ tích cực của Chính phủ Congo thật ra chỉ là màn kịch ngoại giao, họ chỉ muốn giảm thiểu tổn thất của cuộc đàm phán này, vì dù sao con tin bị tạm giữ kia cũng là người nước ngoài.
Việc đàm phán giải cứu con tin không hề tiến triển. Nếu sau bốn mươi tám tiếng mà chính phủ Congo không có hành động thiết thực, tổ chức vũ trang sẽ rút thăm chọn một con tin và một binh lính chính phủ đang bị bắt giữ để thủ tiêu.
Vì những biến động này nên mới có hành trình đến Congo của Utah Tụng Hương.
Vậy là cô tốn công vô ích rồi.
Thời gian tích tắc trôi đi, đầu cô vẫn cúi gằm xuống.
Như đọc được suy nghĩ của cô, anh nói:
Thâm Tuyết, hãy cho cả hai chúng ta một cơ hội, được không em?


Em không cho phép!
Cô hét toáng lên.
Cô cũng đâu muốn cúi đầu mãi thế này.

Tô Thâm Tuyết, trước khi đi, anh phải nhìn thấy em.


Nhưng em mở cửa cho anh rồi.

Lại… lại vòng về vấn đề này à? Cô vừa giải thích với anh rồi đấy thôi, cả một tràng dài cuối cùng cũng chỉ có thể đáp lại một câu:
Tụng Hương, đừng làm loạn.

Khi câu
Nếu anh không đi, em sẽ để anh nhìn em
đến từ chính Tô Thâm Tuyết lại trở thành lời nói đáng yêu nhất trên đời, đáng yêu đến mức làm anh suýt nữa vứt bỏ linh hồn mình mà chiều theo ý cô.
Anh phải gắng hết sức lực mới có thể kiềm chế không để câu nói
Thâm Tuyết, anh đồng ý với em
vuột khỏi đầu môi.

Em nhìn em xem… nghe thôi cũng không dám này.
Anh thở dài nói.
Khoan đã, nói vậy nghĩa là anh vẫn sẽ đi Congo sao?
Không có gì thích hợp hơn việc một Nguyên thủ quốc gia nắm giữ tài nguyên và quyền lực ngồi lên bàn đàm phán. Trong tình cảnh không hề có xung đột, tổ chức vũ trang cũng sẽ không dại dột gì mà giết hại một Thủ tướng rồi trở thành kẻ đối địch với cả một quốc gia.
Chỉ còn một tiếng năm phút nữa là đến thời gian đoàn đàm phán Goran xuất phát đi Congo.
Như vậy có nghĩa là, tất cả không phải là mơ. Như vậy có nghĩa3 là, Utah Tụng Hương thật sự đã làm trò ngớ ngẩn kia rồi.
Vậy nên, cô vội vàng giải thích với anh, cô mở cửa không phải vì cô cho rằng9 anh và cô có cơ hội. Cô nói với anh, cô tưởng rằng mình đang mộng du.
Cô quá đỗi hoang mang trước câu hỏi của anh, chẳng phải anh vẫn yên lành đứng trước mặt cô đây sao?

Tụng Hương, không phải anh đang yên ổn đứng trước mặt em đây sao?


Không cho phép à?


Đúng, không cho phép.


Tóm lại, tóm lại… Tụng Hương, chúng ta ly hôn rồi.
Cô nói lắp6 ba lắp bắp.
Nhưng anh không giận.
Đúng vậy, Utah Tụng Hương bắt đầu chửi thề rồi, mà đến cả bản thân anh cũng không rõ mình đang mắng chửi ai nữa. Trước đó không lâu, anh từng nói:
Nếu có một ngày Utah Tụng Hương phát điên thì nhất định là vì Tô Thâm Tuyết.

Bây giờ, tại thời khắc này, Utah Tụng Hương càng thêm tin tưởng vào điều đó.
Hai tay Utah Tụng Hương nắm lấy bả vai Tô Thâm Tuyết, ép cô đối mặt với mình.

Bây 5giờ, anh chỉ hỏi em một câu thôi.

Giây cuối cùng khi sắp đưa hộ chiếu vào tay anh, cô vẫn không dằn lòng được mà lùi lại, giấu hai tay ra sau lưng.

Tô Thâm Tuyết, em làm Nữ hoàng thế nào vậy. Em không biết Nguyên thủ quốc gia được hưởng đặc quyền visa ngoại giao sao?
Anh dịu dàng nói,
Cho dù không có hộ chiếu, anh vẫn có thể nhập cảnh Congo.


Em không cho phép, anh lại muốn hôn em rồi.

Hử? Cô xô mạnh anh ra:
Em đã đồng ý với anh đâu.


Bây giờ anh đang bình yên vô sự đứng trước mặt em. Đúng vậy, chắc hẳn Lý Khánh Châu đã nói chuyện với em rồi phải không, ngộ nhỡ Thủ tướng gặp phải điều gì bất…

Cô vội vàng bịt miệng anh.

Anh đã nói sẽ không bỏ lại bất cứ người Goran nào.

Cô gật đầu, chậm rãi lê bước đi lấy hộ chiếu của Utah Tụng Hương.

Chưa đồng ý cái gì?
Anh áp sát từng bước.

Chưa… chưa đồng ý cho anh cơ hội.
Cô đỏ mặt nói.
Cứ tiếp tục ở đây, chắc chắn anh sẽ thất bại thảm hại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.