Chương 379


Đây có lẽ là thứ được gọi là
tiên cảnh nơi hạ thế
.

Chỉ đáng tiếc, đây không phải là khu nghỉ dưỡng, người dân địa phương gọi nơi này là
S8ân ga dẫn đến Thiên Đường
.

Anh… Anh theo dõi em? Utah Tụng Hương, tên khốn kiếp nhà anh, anh dám theo dõi em?
Nữ hoàng đã giận đến mức giọng nói cũng run rẩy cả lên rồi.
Lục Kiêu Dương rất vui khi thấy cô như thế. Xét cho cùng, tức giận vẫn tốt hơn là đau buồn, cũng giống như lời ước hẹn giữa hai người họ, luôn luôn phải mỉm cười khi nói tạm biệt.
Đến lần thứ tư, người đàn ông không nhịn nổi nữa, lao đến ghì chặt lấy người phụ nữ, mà cái ôm này dường như cũng làm dấy lên lửa giận trong lòng người đàn ông.
Trong gió truyền đến tiếng người đàn ông thở hổn hển:
Tô Thâm Tuyết, cả tuần nay em không ăn cơm phải không? Sao mới đi có một tuần đã gầy như quỷ đói thế này rồi hả?

Hóa ra
cái chết nhân đạo
cũng có thể được cử hành như lễ kết hôn vậy, có cả combo A hay B để mà cân nhắc. Tro3ng lúc lựa chọn cách thức để từ giã cõi đời này, Lục Kiêu Dương vô cùng bình thản. Anh nghĩ, có lẽ điều này liên quan đến khung cảnh như tranh vẽ b9ên ngoài cửa sổ.
Lục Kiêu Dương có hai mươi phút để từ biệt thế giới này, từ biệt người thân và bạn bè.
Còn lý do vì sao người phụ nữ lại tức giận, Lục Kiêu Dương hiểu rất rõ.
Người phụ nữ cho rằng người đàn ông theo cô đến tận đây.
Đây là lời cảm ơ5n cuối cùng, cảm ơn hai mẹ đã kiên trì dìu dắt anh trên con đường trưởng thành.
Tiếp theo chính là Tô Thâm Tuyết.
Trước kia, hay thậm chí là một phút trước thôi, Lục Kiêu Dương vẫn luôn tò mò, vào một phút cuối cùng trước khi từ biệt thế giới này, anh sẽ suy nghĩ gì?
Không gì cả.
Giây phút giã từ, Tô Thâm Tuyết đã có thể khiến nước mắt không tràn khỏi khóe mi.
Nữ hoàng của tôi, em cực khổ rồi.
Cuối cùng tiếng gõ cửa cũng vang lên.
Khi cất tiếng nói
mời vào
, giọng nói của Lục Kiêu Dương bình thản đến lạ.
Cánh cửa vừa đóng lại, anh cũng bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một.
Anh vừa đếm xong, liền nghe thấy giọng nói tức giận của Tô Thâm Tuyết vang lên từ bên kia cánh cửa:
Utah Tụng Hương! Sao anh lại ở đây?
Nghe đến đây, anh lại nhếch môi.
Lúc này, người phụ nữ kia chắc hẳn đang nhắc nhở người đàn ông kia rằng:
Utah Tụng Hương, em và anh đã ly hôn rồi, ly hôn rồi!

Bên cạnh đường mòn có đống tuyết đọng, người phụ nữ càng nói càng giận, vung một nắm tuyết ném về phía người đàn ông. Chỉ dùng tay thôi vẫn chưa đủ, cô còn dùng luôn cả chân, đá đống tuyết bay lả tả về phía người đàn ông, một lần, hai lần, ba lần…
Gặp được Tô Thâm Tuyết chính là khoảnh khắc tươi sáng nhất trong cuộc đời Lục Kiêu Dương.
Khoảnh khắc ấy giống hệt như giấc mộng của tôi khi còn bé. Trong giây cuối cùng của trận đấu, tôi đã ném vào một quả ba điểm có thể chuyển bại thành thắng, hai người mẹ của tôi ngồi trên khán đài chứa gần tám mươi nghìn người cuồng nhiệt vỗ tay trong tiếng hò reo xung quanh, đồng đội của tôi cùng hợp sức tung người tôi lên không trung.
Đã đến giờ dọn sân rồi.
Lục Kiêu Dương dõi theo bóng lưng Tô Thâm Tuyết rời đi.
Hôm nay, lúc này đây, anh phải dùng trọn một phút mới có thể hoàn thành cái ôm dành cho Tô Thâm Tuyết.
Mọi thứ không khác gì một pha quay chậm, mồ hôi thấm ướt lưng anh, tay anh trì trệ như bộ máy đã rỉ sét, di chuyển hết sức khó khăn chậm chạp.
Anh không hề nghĩ bất cứ điều gì hết, anh không có thời gian để nghĩ, anh chỉ biết nhìn về phía cặp nam nữ đang đi ngang qua cửa sổ trước mặt anh mà thôi.
Đôi nam nữ này đi trên con đường mòn kéo dài từ cửa sổ chính diện đến tận chân núi. Từ ngôn ngữ cơ thể của hai người, người phụ nữ đang giận dỗi người đàn ông, hơn nữa còn vô cùng tức giận.
Trong suốt năm phút từ biệt cô, bốn phút đầu tiên anh chỉ dùng để quan sát cô. Anh nhìn cô rất kĩ, từ tóc trên đỉnh đầu đến tận đôi giày trên chân cô, nhìn qua nhìn lại, không hề thấy chán.
Cuối cùng, sau bốn phút quan sát, anh kết luận đúng sự thật:
Thưa Nữ hoàng bệ hạ, tôi phát hiện ra rằng, hóa ra cô cũng không xinh đẹp đến thế.

Nữ hoàng của tôi.
Gặp gỡ chính là duyên phận tốt đẹp nhất cuộc đời này, cho nên, tôi mới gặp được em.
Cũng hệt như lần đầu tiên m6uốn tham gia trại hè thuở nhỏ, anh hôn lên gương mặt của hai mẹ.
Chỉ hôn và ôm thôi, không cần quá nhiều ngôn ngữ.
Giờ phút này anh vẫn còn có thể ôm cô, may mắn thay lúc này vẫn còn có thể ôm.
Ôm lấy cô.
Cô ra vẻ như muốn đánh anh.
Lục Kiêu Dương dùng toàn bộ sáu mươi giây cuối cùng để ôm lấy cô.
Người bước vào là một mục sư và một người đàn ông trung niên mặc áo vest sẫm màu.
Đây chính là sứ giả đưa anh về Thiên Đường.

Utah Tụng Hương, anh vẫn chưa trả lời em, có phải anh theo dõi em đến đây không hả?
Giọng người phụ nữ át cả giọng người đàn ông.

Nữ hoàng bệ hạ của tôi, lần này, em lại hơi ảo tưởng rồi.

Hai ngày trước, tại Florence, Lục Kiêu Dương đã gọi một cuộc điện thoại cho Utah Tụng Hương, cho nên mới có một màn Tô Thâm Tuyết mở cửa liền bất ngờ nhìn thấy chồng cũ của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.