Chương 392: Mặt trái của mặt trăng (2)



Hơi
mà Hà Tinh Tinh nhắc đến đều là những chuyện hệ trọng. Anh lục lọi đồ trong thùng rác? Gây sự để thách đấu? Hát? Hay là biểu diễn…8 nhào lộn? Lần mà con trai trưởng nhà Utah say xỉn nhất, anh đã nhào lộn trên đường phố.

Nhào lộn? Không, không được! Cô vô thứ3c muốn hét lên.

Trong ánh sáng lờ mờ, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy khóe miệng Hà Tinh Tinh khẽ nhếch lên, cô tức tối hỏi:
Cười cái 9gì, có gì đáng cười chứ?


Gì cơ?
Cô mơ màng kéo dài giọng.

Tô Thâm Tuyết vô cùng xấu xa.
Không thể đáp lại, cô vỗ nhẹ vào vai anh.

Em lúc nào cũng trêu chọc anh sau đó bỏ đi mất. Cứ phải đứng yên một chỗ đợi chờ mãi thật sự không phải là cảm giác dễ chịu gì. Khó khăn lắm anh mới có thể hạ quyết tâm thì em lại quay trở lại. Chỉ cần em kéo nhẹ một chút, anh lại không thể nào cất bước rời đi. Thôi bỏ đi, chẳng phải em đã trở về rồi sao?

Ai ngờ được, câu
Tụng Hương, là em
này lại càng chọc giận anh hơn. Anh xoay mạnh bả vai, suýt nữa hất cô ngã nhào xuống đất.
Người ấy say rượu, cho nên tức giận nổi đóa mà thôi. Tô Thâm Tuyết xoa xoa bả vai, đứng lên tiếp nhận công việc giúp anh cởi cúc áo sơ mi.
Dù sao anh cũng là người đang say, sau một hồi giằng co thì Tô Thâm Tuyết đã chiếm thế thượng phong, cô cởi được chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên của anh, chiếc cúc thứ hai cũng suôn sẻ. Hiếm có lúc cô lại lấn át được anh về thể lực như thế này, cảm thấy rất tự hào, cô vừa cởi cúc áo sơ mi của anh vừa đếm ngược.
Thư ký riêng của cô cũng to gan lớn mật thật, lại dám gọi thẳng tên của cô.

Dường như Nữ hoà6ng đã trở thành Tô Thâm Tuyết trước đây rồi, Tô Thâm Tuyết bí mật trốn trong phòng vệ sinh và hút thuốc phà khói nghi ngút ấy
Hà Tinh 5Tinh bộc trực nói thẳng ra.
Đó đã là chuyện từ bao lâu rồi, cô cũng muốn trở lại là Tô Thâm Tuyết hồi đó, chỉ vì vì Utah Tụng Hương trả lời sai bét hết cả sáu câu hỏi mà buồn bực. Lúc đó, người thứ ba vẫn chưa xuất hiện.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đêm hôm đó, Tô Thâm Tuyết không quay về căn hộ của mình nữa. Sợ những người phục vụ của anh rơi vào tình thế khổ sở, cô chỉ có thể tạm thời làm trợ lý cho ngài Thủ tướng mà thôi. Điều khiến Tô Thâm Tuyết chết lặng là Utah Tụng Hương vừa bước vào phòng tắm đã đột nhiên tỉnh táo, ra lệnh cho cô không được đứng quá phạm vi ba mét khi anh đang tắm.
Cô cười khổ, đây là quy định kiểu gì thế này?
Trước khi vào phòng ngủ, cô hơi do dự, vậy mà Utah Tụng Hương tựa như có mắt sau gáy, không cần quay đầu lại mà vẫn có thể nắm trúng tay cô.
Từ khi đặt chân đến Santiago, Tô Thâm Tuyết luôn có dự cảm chẳng lành.
Nghĩ kỹ lại, lúc trên máy bay, Utah Tụng Hương đã hứa mục đích của chuyến đi này không phải để làm chuyện đó với cô.
Vòi nước nhỏ giọt tí tách khiến anh nổi giận đùng đùng, những vật dụng trong phòng lần lượt bị ném ra khỏi phòng tắm.
Được thôi, cứ như vậy đi, hai người được ngăn cách bởi vách kính tắm, anh ở bên trong, còn cô ở bên ngoài.
Cuối cùng ngài Thủ tướng cũng tắm xong. Vốn dĩ Tô Thâm Tuyết muốn nói với anh rằng cô muốn trở về căn hộ của cô, nhưng nghĩ đến những gì mình nói đã khiến anh xấu hổ trước bao ánh mắt trong phòng họp Quốc hội, cô cúi gằm xuống.
Anh thở dài, muốn nói tiếp, nhưng không thể nói được gì.
Anh luôn cảm thấy... Anh luôn cảm thấy giọng điệu buồn bã và bất lực như vậy hoàn toàn không nên cất lên từ mình. Mang theo cảm giác bất lực, cô áp mặt vào sát ngực anh hơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo ngủ. Vì vậy mà cô nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, kèm theo đó là sự khó chịu và bất lực,
Lại nữa rồi… em lại thế nữa rồi, Tô Thâm Tuyết, em là một cô gái hư hỏng quá đấy!

Tô Thâm Tuyết là một cô gái hư hỏng sao? Những lời này thật là vô lý quá đi, nhưng giờ cô quá buồn ngủ rồi.
Trước ánh nhìn của Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết bước vào phòng ngủ, chọn chiếc giường bên cửa sổ, nằm quay lưng lại. Chẳng bao lâu sau, mùi sữa tắm đượm hương hoa cỏ và cơ thể ấm áp áp vào người cô. Nửa do anh ép buộc, nửa do bản thân tự thỏa hiệp, cô chậm rãi quay lại đối mặt với anh.
Khi người cô chạm vào tấm nệm, mí mắt bắt đầu nặng hơn. Trước khi cơn buồn ngủ ập đến, cô không quên cảnh báo anh:
Anh đã nói là không đến đây để làm chuyện đó đấy
.
Utah Tụng Hương đáp lại cô bằng một giọng nói có vẻ bực bội:
Im lặng đi.
Dường như hai người đang trở về thời kỳ còn mặn nồng trước kia, anh phá lên cười
Tô Thâm Tuyết, em nghĩ anh là người như thế nào chứ?
Anh thì thầm với cô, không quên bồi thêm:
Nữ hoàng bệ hạ, những ngày này anh khuyên em nên soi gương nhiều hơn đi.
Thật là kỳ lạ, dường như đêm nay cô mới là người uống quá chén. Mang theo ánh mắt ngờ vực, ngón tay cô khẽ vuốt ve anh, rồi đột nhiên đầu ngón tay chạm vào những bắp thịt đang căng cứng kia như nhận được tín hiệu cảnh báo nguy hiểm. Cô cũng không dám khinh suất nữa, nhắm tịt mắt lại, còn anh vẫn thì thào bên tai cô
Em lúc nào cũng như vậy.

Lúc này trong căn phòng chỉ còn lại mình Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương.
Cô vừa đến gần, chiếc gối sofa màu đen đã ập vào mặt của cô. Cùng với chiếc gối, anh hét lên một tiếng đầy hằn học,
Cút!

Cô mới là người làm chuyện ngu ngốc, xem ra thời gian gần đây cô đã làm không ít chuyện ngu ngốc rồi, cô thầm lẩm bẩm như vậy, khe khẽ gọi:
Tụng Hương, là em.

Khi Tô Thâm Tuyết mang theo rượu xuất hiện trong căn hộ của Utah Tụng Hương, anh đang vật lộn với cúc áo sơ mi.
Lần này Lý Khánh Châu không đi theo đoàn, nên việc đưa anh đi dự tiệc, hộ tống anh trở về đều do đoàn phục vụ của Thủ tướng phụ trách. Lúc này, nhân viên phục vụ trông rất kinh hãi. Không có gì lạ khi cấp trên của anh ta thể hiện sự thù địch từ nét mặt đến ngôn ngữ cơ thể, nhưng dù sao thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Ngài Thủ tướng không chỉ không cởi được nút áo, mà dường như còn thắt chặt hơn. Anh nhân viên kia tận tâm bước tới, nhưng vừa đến gần đã được chào đón bởi một chồng tạp chí lớn.

Để tôi.
Tô Thâm Tuyết bình thản cất tiếng.
Khi nút áo cuối cùng được cởi ra, xung quanh yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
Cụ thể là không gian này bắt đầu trở nên im lặng như vậy từ khi nào, Tô Thâm Tuyết cũng không rõ. Cô chỉ biết rằng trong lúc cô đang tập trung cởi nút áo sơ mi của anh, có mấy lần anh khẽ đưa tay nghịch ngợm những lọn tóc bên tai cô, cũng có lúc anh khiến đầu ngón tay của cô run rẩy.
Chiếc cúc áo cuối cùng được mở rồi, nhưng tay cô vẫn nấn ná không rời đi. Anh níu chặt lấy tay cô, cô cũng quên mất phải giằng ra, cứ thế giương mắt nhìn anh nghiêng dần về phía mình.
Khi cả thế giới chìm vào màn đêm, cô nghe thấy tiếng anh thở dài.

Cô cũng bất giác thở dài, không rõ vì lí do gì nữa.

Trong lúc lơ mơ nửa mê nửa tỉnh, tiếng gọi
Thâm Tuyết
như gần như xa.
Thâm Tuyết, đừng gọi tên người khác khi em đang nép trong lòng anh.
Xem ra, tiếng gọi Lục Kiêu Dương trong mơ của cô đã lọt vào tai anh rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.