Chương 400: Mặt trái của mặt trăng (3)


Cô không dám nhìn mặt người đó, lỡ như… lỡ như… Không, không có lỡ như, con trai trưởng nhà Utah vốn không phải người như thế. Thế nhưng… thế như8ng dạo gần đây, tên kia luôn tỏ vẻ như chết mê chết mệt cô, còn liên tiếp cho cô thấy dáng vẻ nếu không có cô thì không sống nổi. Lỡ như… Không,3 sẽ không đâu, cô lắc đầu nguầy nguậy, dù có trong giây phút muốn làm việc gì nông nổi, con trai trưởng nhà Utah cũng nhất định phải kéo theo cô9 cho bằng được,
cùng chết
mới là phong cách làm việc của tên ấy.

Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là thế đấy, cô đang lắc đầu như điên lại gật6 đầu lia lịa.

Do đó, không cần phải sợ, đúng không?
Người vừa giúp cô ban nãy hỏi cô vì sao lại khóc?

Tôi bị dọa sợ chết khiếp, tôi còn tưởng rằng…. Còn tưởng rằng…
Vừa đáp, cô vừa quay sang nhìn người bên cạnh.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy gương mặt người ấy, cả người cô như bị sét đánh.

Đừng!
Cô thét lên chói tai, chạy như điên về phía ấy.
Mấy phút sau, Tô Thâm Tuyết đã nép trong lòng Utah Tụng Hương, đối diện với sự chỉ trích của đám tài xế xung quanh, đặc biệt là người tài xế lái xe tải kia, chỉ vì tránh người đang đứng giữa đường cái mà bị trật cả chân.
Con trai trưởng nhà Utah xin lỗi vô cùng chân thành, còn giải thích cho hành vi tùy hứng vô trách nhiệm của mình như sau: Tất cả đều do tên lang băm đã chẩn đoán nhầm bệnh tình của anh từ một người khỏe mạnh thành bệnh nhân ung thư thời kì cuối, may mà vợ anh xuất hiện, nói cho anh biết sự thật.

Vì anh thật à?
Anh nâng mặt cô lên, khẽ hỏi,
Cuối cùng cũng vì anh rồi sao?

Người này biết rõ còn cố hỏi nữa à?
Thế nhưng, người này còn ngại cô chưa đủ nhếch nhác, thuận đà tiến tới:
Em nghĩ rằng người gặp tai nạn là anh, cho nên bị dọa chết khiếp đấy à?

Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định thân phận của người đó, nhưng cô đã5 không còn sót lại bao nhiêu sức lực, trong khi đám người đang che chắn trước mặt cô lại quá cường tráng khỏe mạnh. Cô luôn miệng nài nỉ
xin nhường đường
, tay cố sức vạch ra một con đường, may mà có người giúp cô, mà dưới sự giúp đỡ của người đó, cô cũng đã nhìn thấy gương mặt của người đã nằm trong vũng máu kia.
Cô biết mà, cô biết mà, dù có muốn nhảy vào trong biển lửa, con trai trưởng nhà Utah cũng phải kéo cô theo cùng.
Cho dù đã xác nhận đó không phải là Utah Tụng Hương, nước mắt cô vẫn không ngừng tràn khỏi khóe mi.
Tô Thâm Tuyết, đừng để bị lừa gạt nữa! Mắt cô nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đang lững thững bước vào giữa dòng xe cộ như đang đi dạo trong sân vắng.
Dòng xe trên đường cái bị bóng người đột nhiên xuất hiện này làm rối loạn, điên cuồng ấn còi, nhưng người này lại như không hề quan tâm đến.
Trong tiếng còi xe inh ỏi không ngừng, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang dần mất lái…
Cô giáo ơi, con trai trưởng nhà Utah còn muốn trẻ con đến khi nào nữa đây? Đều là người lớn cả rồi, có một số việc tự hiểu trong lòng là được.

Cho anh xem nào…
Anh còn tỏ vẻ như đang quan sát đầy chăm chú,
Dáng vẻ của Nữ hoàng lúc này chỉ có thể diễn tả bằng mấy chữ ‘nước mắt như mưa’ mà thôi.
Sau đó, anh còn cúi xuống bên tai cô, thích thú nói,
Tô Thâm Tuyết, anh rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ của em.

Vì câu nói này của anh, tâm trạng vốn không dễ gì mới có thể bình ổn lại được của Tô Thâm Tuyết lại bắt đầu phập phồng dậy sóng, mà cảm xúc lúc này của cô không phải là bối rối mà đầy phẫn nộ. Cô níu lấy cổ áo Utah Tụng Hương, dùng hết sức hét lên:
Utah Tụng Hương, anh đi chết đi!

Sẽ không đâu, Utah Tụng Hương đang diễn trò thôi, chỉ vì anh muốn được nhìn thấy dáng vẻ thất bại của cô thêm lần nữa ấy mà.
Thế nhưng… nhưng mà, sao bước chân của tên kia không dần chậm lại? Dường như sau gáy anh còn như mọc thêm đôi mắt, biết rõ từng hành động cử chỉ của cô, ngay cả suy nghĩ của cô cũng đọc được nốt: Diễn trò ư, Tô Thâm Tuyết, em nghĩ anh đang diễn trò thật à?
Nhìn đi, nhìn đi này, chân Utah Tụng Hương bắt đầu bước ra đường cái.
Ấy vậy mà, anh lại đồng ý với cô hết sức nhẹ nhàng, bước chân chạy về phía đường cái cũng nhẹ nhàng không kém.
Trên đường cái, xe cộ qua lại như mắc cửi.
Bóng dáng đi về phía đường cái kia thản nhiên như một người có hẹn đi xem bóng với bạn bè nhân dịp cuối tuần vậy.
Cô quên cả nói chuyện, lấy tay lau nước mắt. Mắt cô quả thật không lừa cô, người mà dạo gần đây luôn tỏ vẻ như không thể sống thiếu cô hiện đang sống sờ sờ ngay trước mặt, tóc tai chỉnh tề, quần áo sạch sẽ, trông không khác gì một kỵ sĩ vừa chiến thắng trở về đợi được tôn vinh trên đỉnh vinh quang, trong khi đó, trông cô lại vô cùng đáng thương, mặt mũi đều lấm lem nước mắt.
Người đáng lẽ phải nhếch nhác không phải là cô mới đúng!
Thế nhưng, lúc này đây, người này lại không hề có ý định bỏ qua cho cô, như thể dáng vẻ bết bát này của cô rất vừa ý anh. Anh hứng thú thưởng thức một phen, hỏi cô có phải khóc nức nở thế này là vì anh không.
Thế là đám người xung quanh đều rối rít chúc mừng.

Sau khi ra khỏi đường cái, Utah Tụng Hương liền vội vã hỏi Tô Thâm Tuyết:
Em còn muốn anh đi chết nữa không hả?


Cô thở dài thườn thượt, thầm nghĩ, cô chịu đủ rồi.

Thật sự chịu đủ lắm rồi.

Cuối cùng, cô chỉ đành lắc đầu.

Khóe môi anh nhếch lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.