Chương 402: Mặt trái của mặt trăng (3)


Trước ánh mắt của nhân viên lễ tân, tấm thẻ ra vào phòng nóng rẫy lên. Tuy vậy, vào khoảnh khắc này, Tô Thâm Tuyết không dám nhìn U8tah Tụng Hương, bởi lẽ, từ lúc cô đặt hộ chiếu của mình lên bàn đăng ký, ánh mắt anh nhìn cô đã khiến cô không thể chịu nổi nữa rồ3i.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên của hai người, mà lúc này hai người còn là một đôi nam nữ trưởng thành tại đất khác9h quê người. Đúng ra hai người họ còn có thể tự do tự tại hơn cả trước đây nữa là.
Giữa khe núi và màn trời vẫn còn tối đen, mặt trời trông như một hòn bi vừa lăn xuống nền đất vậy.
Hai người cứ thế ngắm nhìn hòn bi ấy hồi lâu.

Ngày thứ ba từ Santiago trở về Goran, Utah Tụng Hương một mình đi đến khu rừng kia.
Để khiến bản thân có vẻ tự nhiên, cô nó6i cho anh biết thông tin liên quan đến chuyến bay vào sáng sớm mai.

Im miệng!
Anh quát.
Tuy nhiên, khoảnh khắc này đây, đứa bé đứng dưới trời xanh mây trắng kia đã khiến bước chân anh không nghe theo sự điều khiển của bản thân, anh đặt quả bóng cao su vào tay đứa bé ấy.
Cậu nhóc kia cười vô cùng ngọt ngào, trước khi đi còn nói một câu:
Cảm ơn ngài Thủ tướng.

Anh vẫn cứ yên lặng như thế cho đến một ngày khi đang tham dự sự kiện cộng đồng, một quả bóng cao su chợt lăn đến bên chân anh.
Quả bóng cao su đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người luống cuống tay chân, các quan chức có mặt trong sân không ngừng xin lỗi ngài Thủ tướng, yêu cầu toàn thể nhân viên vội vã kiểm tra xung quanh, và rồi, Utah Tụng Hương nhìn thấy một cậu nhóc chừng ba bốn tuổi.
Không ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu nhóc này.
Trời xanh mây trắng, đôi mắt to tròn trong trẻo của đứa bé nhìn chằm chằm vào quả bóng cao su đang bị vệ sĩ cầm trên tay.
Đến tận lúc này đây, trong lòng Utah Tụng Hương, câu nói
Tụng Hương, chúng ta đã từng có một đứa con
lúc bốn giờ sáng tại khu phố cổ kia vẫn là một khái niệm vô cùng mơ hồ.
Từ góc độ nào đó,
đã từng
cũng có thể hiểu là
đã mất.

Từ Hà Tinh Tinh, Utah Tụng Hương biết được một vài chuyện, chẳng hạn như chuyện
Tụng Hương, chúng ta đã từng có một đứa con
kia đã từng khiến Tô Thâm Tuyết khóc đến quặn thắt ruột gan trên đường phố Budapest ra sao.
Lúc mặt trời lặn, Utah Tụng Hương rời khỏi khu rừng kia. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng từ đầu đến cuối chỉ lặng thinh không lên tiếng.
Anh gập người, đấm mạnh lên mặt kính.
Phản chiếu trên những mảnh kính vỡ tan là gương mặt đau khổ đến cùng cực.

Tụng Hương, chúng ta đã từng có một đứa con.

Lần thứ hai đến khu rừng này, Utah Tụng Hương đã hiểu được ý nghĩa của cái cây con kia.
Trước khi đến đây, anh đã để thợ làm tóc chỉnh đầu tóc, thay một chiếc áo sơ mi màu đen, ngay ngực áo còn đính huy chương mà anh nhận được từ Trại hè Thanh niên Thế giới, đó cũng chính là vinh quang đầu tiên trong cuộc đời anh sau khi thành công vượt qua thử thách trong rừng rậm và sa mạc.
Trên con đường nhỏ phủ kín lá khô, ánh chiều tà thấp thoáng giữa những kẽ lá, đúng là khoảng thời gian thích hợp nhất trong ngày để hoài niệm.
Bốn giờ sáng ngày cuối cùng ở Santiago, trong con hẻm nhỏ vắng tanh, người đàn ông cõng theo người phụ nữ của mình đi trên đoạn đường dốc thật dài để lên đến công viên trên đỉnh núi. Đây chính là truyền thống cổ xưa của khu phố cổ Santiago, là cách ngọt ngào nhất mà đàn ông Nam Mỹ thường dùng để bày tỏ tình yêu đến người phụ nữ trong tim mình.
Đó là một buổi sáng sớm rất thích hợp để làm những việc ngốc nghếch.
Cô nhướng mày.
A5nh nói bên tai cô:
Trong vòng bốn mươi tám giờ tới, em đừng hòng chạy thoát khỏi gian phòng kia.

Người phụ nữ đang nằm trên lưng chợt ghé vào tai người đàn ông nói khẽ một câu.
Đó cũng chính là câu nói duy nhất mà cô đã nói trong rạng sáng hôm ấy.
Rạng sáng, Utah Tụng Hương đến Cung điện Jose, dùng đôi tay bị băng kín ôm lấy người con gái đang chìm trong giấc ngủ.
Anh gọi thật khẽ:
Thâm Tuyết yêu dấu của anh.

Cây sồi Holy này vốn sinh trưởng ở miền Nam Italy, có vòng đời gần giống nhất với cuộc đời của một con người. Khả năng sinh sôi của nó khá mạnh, ban đầu lớn lên rất chậm, mấy năm sau thì phát triển tốt hơn, nhánh cây cũng dần trở nên thon dài, đến một giai đoạn nhất định thì dừng phát triển, rễ chắc lá rậm, đứng sừng sững trong gió vững vàng không ngã.
Cây sồi Holy này được chăm sóc rất tốt, đã cao đến gần bả vai anh rồi.
Không ai biết rằng, câu
Cảm ơn ngài Thủ tướng
kia đã khiến Utah Tụng Hương phải lánh mặt trong nhà vệ sinh suốt ba mươi phút.
Trong ba mươi phút này, anh đã thật sự cảm nhận được sức nặng đến từ câu nói
Tụng Hương, chúng ta đã từng có một đứa con
, sức nặng ấy như suýt đè gãy cả lưng anh.
Mọi người đều biết ngài Thủ tướng rất ghét các loại sinh vật chậm chạp ngốc nghếch, trong đó bao gồm cả trẻ con. Thậm chí Thủ tướng còn từng miêu tả trẻ con là một
sinh vật mũm mĩm có đủ loại ý nghĩ kỳ quái và có xu thế lớn phổng lên.

Phe phái đối địch trong giới chính trị vẫn thường công kích vào điểm này của anh, do đó, dưới sự yêu cầu không mệt mỏi của đám người già cỗi ở số Một đường Jose, thỉnh thoảng Utah Tụng Hương cũng sẽ vờ chào hỏi qua loa với
đám sinh vật mũm mĩm
kia. Dù vậy, từ tận đáy lòng, anh vẫn giữ thái độ vô cùng xa cách đối với các loài động vật nhỏ và trẻ con.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.