Chương 04


Số từ: 4292
Người dịch: Trần Thanh Bình
NXB Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu tầm
Xin mời người tiếp theo, khi giọng cô nhân viên xinh nhất phòng kinh doanh số 2 vang lên cũng là lúc Asami xuất hiện, men theo bức tường màu trắng, nàng đi ngang căn phòng lạnh lẽo, khẽ cúi chào rồi ngồi xuống chiếc bàn đối diện. Khi đó, Aoyama nhận thức rõ ràng rằng có cái gì đó rất lạ lùng, và tồi tệ đang xảy ra xung quanh gã. Gã liên tưởng tới cảnh vẫn thường thấy trên tivi, gã là khách thứ năm mươi nghìn hay một trăm nghìn vào chơi công viên hay trung tâm triển lãm, bất thình lình có một ánh đèn rọi thẳng xuống, máy ảnh từ xung quanh chĩa vào, rồi gã bị ai đó dúi vào tay chiếc micro để trả lời phỏng vấn. Cứ như đang sống những tháng ngày đơn điệu thì đột nhiên có vận hạnh định sẵn ào đến từ một cõi xa xăm, rồi trong tình trạng không trọng lượng, cái vận hạn ấy lơ lửng trong không trung dưới dạng hàng trăm ngàn miếng ghép của trò chơi xếp hình. Và một lúc nào đó, kỳ tích xảy ra, hàng trăm ngàn mảnh đó liền chập vào nhau, tạo thành một bức ghép hoàn chỉnh. Bị xâm chiếm bởi một cảm giác không thể nói nên lời, gã thấy râm ran từ vùng thắt lưng, rồi nghe lý trí mách bảo rằng có điều gì đó kỳ quặc, cơ thể gã có chỗ nào đó đang điên cuồng. Tất cả những điều này đã được ấn định tự kiếp nào? Chúng cứ thay nhau trỗi dậy, nhưng ít dần đi, và cuối cùng, cái khoái cảm râm ran gạt phăng mọi chống cự từ lý trí.
Asami xinh đẹp hơn gấp vạn lần tấm ảnh trong hồ sơ. Khi nàng thoáng buông một nụ cười rồi cúi xuống như chừng bẽn lẽn, Aoyama lâng lâng trong đỉnh điểm hạnh phúc, gã tưởng như có một điệu nhạc vỡ òa trong tai. Thực tế gã thấy lúc này mà không có nhạc thì thật phi lý. Nếu là phim thì nhất định cảnh này sẽ tuôn ra một giai điệu ngọt ngào thống thiết đúng lúc quay nàng cận cảnh. Tại sao cô nhân viên kia có thể bình thản được đến thế, ngay trước mắt là một mỹ nhân đến nhường này, phải hổ thẹn, hoa mắt chóng mặt, gục ngã ngay mới phải chứ...
"Cô là Yamasaki Asami đúng không?"
Tiếng Yoshikawa có vẻ trịnh trọng kéo gã trở về thực tại.
"Vâng, em là Yamasaki Asami," nàng nhắc lại tên mình.
Trời ơi, ai có thể tả được giọng nàng, Aoyama run rẩy. Yoshikawa dường như cùng chung ý nghĩ, khẽ liếc sang Aoyama và làm mặt như muốn nói: "Thôi rồi." Giọng nói ấy lướt qua tai rồi quẩn quanh quấn chặt lấy dây thần kinh ở sau gáy của gã. Giọng nàng không quá cao hay quá khàn và cũng không trầm. Âm điệu tuy bình thường nhưng chất giọng mượt mà và thánh thót.
"Cô nghe qua radio rồi đăng ký đúng không?" Yoshikawa có vẻ hơi lúng túng.
"Đúng thế ạ."
Aoyama gần như nhìn thẳng vào Asami. Mái tóc nàng óng ả dài ngang lưng, buộc đơn giản ra đằng sau. Mái tóc óng ả của nàng trông không quá trau chuốt nhưng cũng không mang lại ấn tượng cẩu thả. Làn da nàng tưởng như quá mỏng manh. Chính vì điều đó mà mọi biểu lộ khác của nàng đều để lại những ấn tượng mạnh mẽ dù nàng chẳng hề làm điệu bộ gì quá đáng. Gã cảm thấy dường như nhìn thấu được cả linh hồn và tâm tư nàng qua làn da mỏng manh ấy vì hầu như giữa chúng không còn khoảng cách.
"Xin hỏi cô đã từng làm trong ngành truyền hình hay điện ảnh chưa?"
Yoshikawa hỏi tiếp nhưng Asami lắc đầu, "chưa ạ."
"Có vài lời đề nghị nhưng đều không đi đến đâu."
"Tại sao lại thế?"
"Có lẽ trở ngại lớn nhất là do em chưa làm ở khối văn phòng bao giờ."
"Vậy đến giờ cô vẫn chưa làm việc văn phòng bao giờ à?"
"Chưa ạ. Hồi lâu rồi, khi ấy em vẫn còn theo học trung cấp, có một người gọi là gì nhỉ, scout (những người chuyên đi săn lùng tài năng) đúng không ạ? Em đang đi thì ông ta đến bắt chuyện, em cũng ngây thơ, lẽo đẽo đi theo đến nơi mới biết đó là văn phòng tìm nhân tài nhưng chuyên cung cấp dịch vụ cho người lớn. Em thấy thật đáng ghét và có lẽ vì thế cái từ văn phòng cứ gạn lên trong em một hình ảnh xấu xa."
"Vậy là cô tự xoay xở tìm việc từ trước đến giờ?"
"Không hẳn thế, em cũng đã từng có người kiểu như là đỡ đầu riêng một thời gian tại hãng thu âm nhưng gần đây em không còn giữ liên lạc nữa."
"Hãng nào thế?"
"Victor ạ."
"Cô có thể cho tôi biết tên người đỡ đầu của cô?"
"Dạ, đó là anh Shibata, giám đốc âm nhạc phòng âm nhạc cổ truyền số 2."
"Xin lỗi, cho tôi hỏi, cô đã tốt nghiệp trung cấp, hiện đã nghỉ làm, thế cuộc sống hàng ngày cô lo thế nào, cô có đi làm thêm không?"
"Em phụ giúp tại quán của một người bạn, tuần ba buổi."
"Tên quán đó là gì?"
"Quán đó nhỏ xíu, chỉ có mỗi quầy bar, tên là Thạch Ngư ở phố Ginza, quản lý là bạn cùng học lớp thanh nhạc hồi xưa với em."
"Cô có uống được rượu không?"
"Dạ cũng bình thường."
"Xin lỗi tôi hơi tò mò nhưng chỉ làm thêm ba lần một tuần, liệu cuộc sống của cô có ổn không?"
"Em có vài người bạn làm stylist, nên thỉnh thoảng em cũng làm người mẫu ảnh áo tắm."
"Người mẫu?"
"Dạ, không phải là cho các tạp chí lớn, chỉ là trong các catalogue quảng cáo hay tờ rơi của các báo thôi."
"Được rồi. Nhà cô ở khu Suginami nhỉ? Tôi có một câu hỏi riêng tư thế này, thực ra thì chúng tôi không biết gì về lối sống của các thiếu nữ trẻ như cô, tất nhiên có điều gì khó nói thì cô cũng không cần trả lời. Cái tòa nhà Kersa Primer này là khu chung cư riêng đúng không? Tôi đang phân vân liệu khoảng bao tiền thì thuê được ở đó? Cô biết đấy, gần đây có lắm cô trưng diện ngất trời, mỗi cái túi xách đã trị giá cả chục vạn yên, nhìn họ tôi lại tự hỏi chẳng biết cuộc sống của họ như thế nào nhỉ?"
Yoshikawa quay sang nhìn gã như muốn nói rằng: "Câu này là tôi hỏi cho ông đấy."
"Em cũng chịu thôi!" Asami hết nhìn Yoshikawa lại quay sang nhìn gã, trả lời dứt khoát. Nàng không hề mất tự nhiên hay kéo dài câu nói bằng những từ đệm ậm ờ, rồi thì, ấy mà... Nhưng chắc nàng hơi căng thẳng, Aoyama thoáng thấy giọng nói của nàng run run. Ơ kìa, sao mình nhận biết được điều đó nhỉ...
"Mang túi xách đắt đỏ hay đá quý thì có lẽ là gái làng chơi. Còn em thì, em sống trong căn hộ đơn, một tháng hơn bảy mươi ngàn yên tiền nhà, em cũng không hay đi xa, cũng không có sở thích nào tiêu tốn tiền bạc cả. Nếu thu nhập một trăm năm mươi ngàn thì hơi bí chứ khoảng hai trăm ngàn yên thì nếu thích cũng mua được cả sách hay CD."
"Sở thích tiêu tiền của cô là gì?", lần đầu tiên Aoyama tham gia phỏng vấn, giọng cũng run run. Vừa dứt lời gã đã thấy hoang mang khi hỏi một câu thật ngớ ngẩn, nhưng khi thấy Asami khẽ mỉm cười thì mọi âu lo trong gã vụt tan biến.
"Ví dụ như em có cô bạn thích nuôi cá nhiệt đới, cô ấy mua trả góp một cái bể cá to đùng, thế là phải nai lưng ra làm cả ngày lẫn đêm. Có cô khác thì lại thích sưu tập ly rượu vang, may mà công việc của cô ấy là đánh máy nên được cho làm việc ở nhà dù cũng phàn nàn là thiếu thời gian để ngủ."
Aoyama thấy điều đó rất có lý. Ngày xưa chẳng dễ dàng có những thứ như cá nhiệt đới hay ly rượu vang. Bây giờ ra phố đâu đâu người ta cũng xếp đầy hàng xịn cao cấp, rồi quần áo, đá quý và cả vật nuôi trong nhà nữa, cắn răng thì cũng mua được. Chỉ cần phải lòng một trong số đó là tiêu đi cả một núi tiền. Thật khó để điều tiết được ham muốn của mình. Aoyama miên man nghĩ về những chuyện đó trong lúc thưởng thức giọng nói của Asami. Chao ôi cái giọng nói mượt mà và thánh thót ấy cứ quanh quẩn bên tai gã tới đỗi tưởng như sắp được ngón tay thơn mềm, chiếc lưỡi ướt át kia âu yếm...
"Thế cô hay đọc thể loại sách gì?" Yoshikawa hỏi tiếp.
"Phần lớn là loại truyện kỳ bí nước ngoài. Nói về tác giả thì em không thích ai đặc biệt. Không hẳn là em thích đi du lịch, mà em muốn biết những thành phố ở các nước khác thôi, chuyện kỳ bí hay gián điệp thường miêu tả chi tiết cảnh các nhân vật chính rảo bộ trên những con phố nên em thích lắm."
"Thế cô thích đến thành phố nào?"
"Em chưa đi đâu bao giờ nên chỗ nào cũng thích. Nước ngoài em mới biết có Hawaii, nhưng nơi như Hơnolulu thì có giống nước ngoài đâu. Thế nên dù là Ma rốc, Thổ Nhĩ Kỳ hay nước nào be bé ở châu Âu chắc chắn em cũng thích."
Khi nhắc đến tên mấy nước Ma rốc, Thổ Nhĩ Kỳ, Asami hơi ngẩng đầu, ánh mắt nàng nhìn về nơi xa lắm. Aoyama lại tưởng tượng đến cảnh cùng nàng tản bộ trên con đường lát đá phiến tại vùng quê nước Đức ngày nào. Tiết trời đang là mùa xuân hay đầu hạ, từng chùm hoa li ti nở buông trước mỗi hiên nhà, gã cùng Asami tay trong tay bước tiên con đường lát đá phiến cũ kỹ, lắng nghe tiếng chim chiền chiện trên cao, cùng ngắm nhìn dòng sông phản chiếu ánh dương êm dịu. Ừ, anh đã từng sống mấy tháng ở đây, những tháng ngày đơn điệu đến khủng khiếp, những gì lầm suốt thời gian đó chỉ là đi lễ nhà thờ và đến nói chuyện với nữ nhạc công chơi đàn organ ống ấy, rồi tối đến lại đi ngủ sớm. Nhưng sau đó bao lần anh lại nghĩ, mình đã có một cuộc sống vô cùng tươi đẹp. Cuộc sống thật đẹp và nhẹ nhàng. Nhưng gì nhỉ, nói một cách trau chuốt là lúc đó anh đã thấu hiểu sự cô đơn, mà nếu ở Nhật thì cũng không cảm nhận được dù có ở một mình. Ở đây bất đồng ngôn ngữ, màu da màu mắt cũng khác nhau, thử sống rồi sẽ biết, cái cảm giác lọt thỏm trong sự cô đơn giữa bao người cứ như thẩm thấu sâu vào tận xương tủy. Lúc đó anh đã nghĩ rồi một ngày sẽ cùng ai đó quay lại đây, đúng như thế này này, mình bên nhau tay trong tay, rồi anh sẽ kể em nghe rằng ngày xưa ở nơi đây anh đã cô đơn vô cùng tận. Anh đâu ngờ hiện thực lại lý tưởng đến nhường này, bấy giờ anh như đang trong một giấc mơ...
Hồi liên tưởng ngọt ngào đến khó tin, nó làm nhịp tim Aoyama trở nên dồn dập, gã phải lén hít thở sâu đến mấy lần. Phải hỏi cái gì mới được, cứ nghệt mặt ra nhìn nàng mãi thế này thì không thể thoát ra khỏi cái ảo mộng ngọt ngào kia. Yoshikawa vẫn chưa đinh hỏi gì nên gã quyết định đi luôn vào vấn đề chính.
"Cô có viết là đã nghỉ việc tại công ty, chuẩn bị sang Tây Ban Nha?"
"Đúng ạ."
"Cô định chuyển hẳn à?"
"Em có một người bạn ở Madrid mà hồi xưa cùng hội múa ballet, nhưng chỉ là thoáng có ý định thôi chứ chưa chuẩn bị gì, em cũng chẳng biết mình có thực sự muốn đi hay không nữa."
Ánh mắt Asami chợt chùng xuống, mắt nàng thoảng nét u buồn. Aoyama nuốt nước bọt đánh ực, gã chợt thấy gai người. "Tôi hỏi về chuyện múa ballet có được không?", giọng gã có phần căng thẳng.
"Vâng," Asami đưa mắt nhìn.
"Cô có viết là bị đau cột sống?"
"Đúng vậy."
"Từ bỏ thứ vốn đã say mê từ lâu như thế chắc là khó khăn lắm? À, xin lỗi nếu chuyện này làm cô không thoải mái."
"Không sao đâu, bây giờ em có thể nói bất cứ điều gì... có lẽ vậy." Nói đến đây gưong mặt nàng thoảng một nụ cười buồn thảm làm Aoyama lại thấy gai người. Nụ cười của nàng buồn như thể hút hết vào trong đó cả lý trí, làm mất hết cả ngôn từ, tình cảm và thậm chí là ý thức.
"Tôi xin lỗi nhưng trong bản giới thiệu cô có ghi: Những ước ao mãnh liệt nhất của cuộc đời tan thành mây khói. Theo khía cạnh nào đó, nó giống như việc ta sẽ chấp nhận cái chết, có đúng thế không nhỉ?"
"Vâng, em đã ghi như thế."
Con người này muốn ám chỉ điều gì đây, nhìn gã chằm chặp, mặt Yamasaki Asami lộ rõ vẻ căng thẳng. Sao có thể cưỡng nổi ánh mắt này chứ, Aoyama nghĩ. Giả dụ như được gần nàng hơn và chỉ có hai người, rồi được nàng nhìn với ánh mắt này, được nghe nàng nói những điều từ trong tâm khảm thì gã sẽ không tài nào ngồi yên nổi.
"Nó làm tôi xúc động đấy."
"Thế ạ," nàng khẽ cất giọng, mở to mắt nhìn gã.
"Bất cứ ai cũng ít nhiều có những trải nghiệm tương tự. Khi mà có điều gì đó đổ vỡ, không thể quay lại như thuở ban đầu, có gắng gượng đến mấy cũng chỉ đến thế mà thôi, để tiếp tục sống sót chẳng còn cách nào khác là phải chấp nhận. Tôi nghĩ chính việc chấp nhận đó cũng là một vết thương lòng, về điều này, tôi rất tiếc nhưng vô cùng ngạc nhiên một cô gái trẻ như cô mà đã có cách nói ẩn dụ chính xác như vậy: chấp nhận cái chết ! Không biết dùng từ gì nhưng tôi đã nghĩ, rằng con người này đã và đang sống một cách sâu sắc."
Gã vừa dứt lời, Yoshikawa đã đưa tay chọc vào đùi gã. Có lẽ y muốn bảo rằng mình huyên thuyên quá chăng?
Asami hít một hơi thật sâu. "Em đã thực sự rất đau khổ trong khoảng thời gian dài tưởng chừng như bất tận. Chẳng tìm thấy cái gì thay thế được múa ballet, để vượt qua một ngày cũng phải gắng gượng hết sức. Rồi thời gian sẽ hàn gắn tất cả, bố mẹ và bạn bè, thậm chí bản thân em cũng tự an ủi mình vậy. Giá như được chìm vào một giấc ngủ đông rồi thời gian vụt trôi qua thật nhanh thì tốt biết mấy, nhưng tiếng kim đồng hồ vẫn cứ tíc tắc, tíc tắc như tấn công liên hồi, ngồi im thôi cũng thấy trọn nỗi đớn đau. Phải từ bỏ điều gì đó, em đã nghĩ vậy, cũng giống như phải chấp nhận cái chết, dù có lẽ đó là nỗi khiếp sợ lớn nhất trên cõi đời này."
"Thế nào?", gã quay sang hỏi Yoshikawa ngay sau khi Asami bước ra khỏi phòng. Yoshikawa vừa bảo cô nhân viên thông báo nghỉ giải lao mười lăm phút.
"Biết nói thế nào nhỉ?" y thò tay vào túi, lấy ra một bao Lark Mild còn chưa bóc vỏ, chậm rãi rút một điếu rồi châm lửa.
"Cô nàng căng thẳng lạ. Đã bao năm rồi tôi mới lại thấy thèm thuốc sau khi nói chuyện với đàn bà," Yoshikawa nhìn gã, thở dài và nhả khói.
"Ông bị nốc ao rồi, đúng là huyên thuyên, tôi nghĩ rằng cô đã và đang sống một cách sâu sắc. Trời ạ, đâu phải những câu nói dành cho một cuộc thi tuyển bình thường chứ. Ông làm tôi muốn há hốc cả mồm."
"Tôi thực sự nghĩ như vậy đấy," Aoyama trả lời, "Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có cảm giác như vậy về tuổi trẻ nói chung chứ không riêng gì con gái."
"Ừ, đúng là cô ta sâu sắc thật nhưng tôi vẫn thấy không ổn."
"Không ổn?"
"À mà tôi cũng chưa biết không ổn ở chỗ nào nữa."
Buổi phỏng vấn sau đó chùng hẳn xuống, Yoshikawa thấm mệt, lại thấy rõ Aoyama đã ngán ngẩm đến tận cổ, y bực bội, hút sạch cả bao Lark Mild. Trong đầu Aoyama chỉ còn mơ tưởng đến việc làm sao để gặp lại Asami một lần nữa, chỉ hai người thôi.
Aoyama về nhà sớm hơn thường lệ khoảng một tiếng đồng hồ, háo hức muốn xem lại băng video quay buổi phỏng vấn mà gã đã mượn về. Cô Rie vẫn đang đứng làm bữa tối dưới bếp nên chắc phải chờ sau bữa tối mới lại được nhìn thấy Asami. Shigehiko vẫn chưa đi học về. Bây giờ mới là sáu giờ tối, khác với hồi cấp II, phải hơn bảy giờ nó mới về, thế nào cũng lại hùng hục lao vào đánh chén như hổ đói cho mà xem. Kiểu gì cũng phải chờ sau đó mới xem được.
Chừng nào mọi chuyện tiến triển thêm chút nữa, gã sẽ không những cho Shigehiko xem video mà còn phải cho gặp mặt nữa.
"Cậu Shige về muộn nhỉ!", cô Rie vừa xắt khoai tây, ngoái đầu lại bắt chuyện. "Vèo một cái là hết ngày, khoảng năm rưỡi trời đã tối mịt, về sớm hơn một chút có hơn không."
Aoyama đang ngồi đọc tạp chí tuần san ở bàn ăn nhà bếp. Nhờ có Yoko xưa kia chăm chút từng ly từng tý, căn bếp trở nên cực kỳ tiện lợi và có không gian ấm cúng, ban ngày ngồi đây còn dễ chịu hơn ngồi ở ghế sofa phòng khách. Yoko đặc biệt để ý lấy được ánh sáng tự nhiên. Cả cánh cửa nhỏ mở ra ngoài sân cũng như ô cửa sổ phía trước kệ bếp đều được làm bằng kính tấm lớn, ánh sáng luôn chan hòa hơn tất cả các phòng còn lại.
"Không sao đâu, tầm tuổi ấy thì hay giao lưu bạn bè mà, nhiều trò lắm."
"Nhưng mà gần đây có nhiều bọn trấn lột lắm đấy, tôi đi về nhà cũng phải chọn chỗ sáng mới dám đi chứ chỗ tối tối như công viên lúc nào cũng có bọn học sinh du côn cấp II hay cấp III vật vờ, sợ lắm cơ."
"Tôi bảo nó rồi, có gặp bọn ấy thì phải chạy thật nhanh, trông thế thôi chứ nó cũng bản lĩnh ra trò đấy."
"Tôi cũng biết cậu ấy bản lĩnh. Nhưng mà bây giờ cái gì chẳng mua được, kể cả dùi cui. Dùi cui của Nga hay Trung Quốc ấy, nghe nói ai cũng có thể mua được. Đáng sợ làm sao."
"Chuyện đó tôi cũng nói rồi. Mà cô Rie à, thanh niên chúng nó bây giờ ấy, thi thoảng có gặp cô nào xinh xinh trên tàu điện, kiểu gì cả ngày hôm sau cũng quanh quẩn tìm khắp nhà ga, không gặp được là chờ cả tiếng đồng hồ ấy chứ. Lắm chuyện mệt phết đấy."
"Nếu toàn những chuyện vui vẻ như thế thì đã đi một nhẽ."
Cô Rie đang hầm món xúp kem. Những món cô hay làm là xúp hầm, các món om hay lẩu, tuy để lâu một chút nhưng cứ hâm lại là ăn được ngay. Cũng có khi Aoyama tự nấu ăn. Gã đã quyết định dành toàn bộ thời gian của bữa tối cho Shigehiko.
Cứ thấy bóng cô Rie ngang qua cửa khi cô rời khỏi kệ bếp đi ra phía tủ lạnh, con Gang lại vùng lên sủa như muốn nói: "Đói lắm rồi đây." Bữa tối của Gang thì nhất định là do cô Rie làm.
Aoyama lại liên tưởng đến cảnh Asami đứng trong bếp và con Gang đang nhìn nàng sủa. Thậm chí còn liên tưởng xem nàng đang đeo chiếc tạp dề kiểu gì, màu sắc như thế nào. Lúc đầu con Gang sẽ sủa vì nàng là người lạ nhưng khoảng ba tháng sau, tiếng sủa đó chắc chắn sẽ khác. Đó là tiếng sủa yêu thương dành cho người vẫn thường cho mình ăn. So với bảy năm nay thì ba tháng chỉ bằng một cái chớp mắt...
Hơn bảy giờ thì Shigehiko về nhà, kêu gào đói sắp chết đến nơi, rồi cu cậu ăn đến bốn bát xúp hầm, vừa xem tin tức, miệng ca cẩm không hiểu sao các chính trị gia thối nát đến nhường này. Sau đó cu cậu nói muốn thử mấy phần mềm vừa mượn của bạn, rồi chui tọt vào phòng riêng.
Aoyama nhận thấy có một việc quan trọng hơn xem băng video: đó là cần tìm cơ hội để gặp riêng Asami, nếu được thì càng nhanh càng tốt. Gã định sẽ thổ lộ tất cả sự thật với nàng. Chắc Yoshikawa sẽ phản đối. Ngoại trừ việc tổ chức thi tuyển để tìm vợ thì quả thật không thể nói được. Thế nhưng cứ bộc bạch chân tình cái cảm xúc khi đọc bài giới thiệu cũng như gặp nhau lúc phỏng vấn thì chắc chẳng sao. Dù cái cách tạo ra cuộc gặp gỡ đó hơi có mùi tội lỗi nhưng nó là cuộc chạm trán định mệnh và không có gì là giả dối trong đó cả. Cứ nghĩ thế là tim gã đập rộn ràng.
Aoyama có số điện thoại của nàng. Giờ là hơn tám giờ, trong khoảng một tiếng nữa vẫn có thể gọi điện cho một cô gái đang sống một mình mà không sợ thất lễ.
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm chặt ống nghe mà tìm gã loạn nhịp, hệt như khi một cậu học trò cấp II bắt gặp cô bé mình thầm thương trộm nhớ tại sân ga. Không được rồi, miệng lẩm bẩm, gã với tay lấy chai rượu mạnh, loại Grande Champagne đắt tiền nhất trong tủ rượu, rót ra một ly. Say quá là hỏng bét, Aoyama nghĩ, rồi gã quyết định bấm số điện thoại đúng lúc đồng hồ chỉ tám giờ ba mươi phút.
Tám giờ ba mươi phút, Asami đang ở nhà, nàng trả lời ngay hồi chuông đầu tiên: "Alô." Giọng Asami trầm hơn hẳn lúc phỏng vấn. Nàng đã thiu thiu ngủ rồi ư.
"Alô, tôi là Aoyama, nhà sản xuất phim, hôm nay đã được gặp và phỏng vấn cô."
Aoyama vừa xưng tên, giọng Asami đã thay đổi hẳn.
"A, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều ạ."
Vẫn là giọng nói đó, mượt mà và thánh thót. Giọng nói ấy thật quá quyến rũ, Aoyama quên ngay sự thay đổi bất thường trong giọng nói của Asami, gã ôm ngực chế ngự sự căng thẳng quá độ, tìm cách bắt chuyện bằng những câu mang tính chất công việc đơn thuần.
"Tôi muốn biết thêm về cô, rất mong cô dành chút thời gian cho tôi. Chỉ có tôi chứ không có anh Yoshikawa hôm nọ đi cùng. Tôi định gặp cô vào ban ngày thôi, xin đừng hiểu lầm."
"Vâng, em rất sẵn lòng."
"Lúc nào thì tiện cho cô?"
"Lúc nào cũng được, ban ngày em rỗi nên có thể gặp bất cứ lúc nào."
"Một giờ chiều ngày kia, thứ Sáu nhé."
"Được ạ."
"Thế thì gặp nhau tại..."
Sau khi nói tên quán cà phê trong một tòa khách sạn cao tầng ở khu Akasaka, gã cúp máy mà tưởng như đang bay bổng trên chín tầng mây.
Ngay sau đó, gã nhận được điện thoại từ Yoshikawa, lúc ấy gã vẫn đang hoan hỉ nốc đến ly rượu mạnh thứ tư.
"Tôi không muốn làm phiền ông vào giờ này nhưng tôi thấy hơi lo."
"Ông đừng bận tâm", gã đáp lại với giọng nhẹ tênh mà đến chính gã cũng cảm thấy mình thật tệ bạc.
"Sau hôm đó, không phải tôi nghi ngờ gì đâu nhưng tôi đã gọi điện đến Công ty Victor rồi. Chẹp, mà cũng chẳng có gì nghiêm trọng, cũng có thể cô ta nhớ nhầm nhưng phòng âm nhạc cổ truyền số 2 không có giám đốc âm nhạc nào tên là Shibata cả."
Đang ngây ngất vì hơi rượu, trong phút chốc, Aoyama chưa kịp hiểu chuyện gì.
"Nói chính xác thì lão giám đốc âm nhạc tên là Shibata ấy đã chết được một năm rưỡi."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thử Vai.