Chương 106: NỖI PHIỀN MUỘN MỚI (HẠ)
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 1814 chữ
- 2022-02-04 04:39:58
Nếu cứ tu luyện một cách tuần tự, vậy tới cuối học kỳ này, chắc chắn hắn có thể khiến năm người học trò này tiến bộ tăng vọt, khi8ến người ta phải kinh hãi.
Nhưng nếu chỉ trong nửa tháng thì thực sự rất khó.
Phương pháp giải quyết vấn đề của mấy đứa học trò này, đều do mình rút ra được sau khi đọc rất nhiều thư tịch, mà hi5ệu quả thì cũng rất bình thường.
Thời gian ngắn ngủi như vậy, đến vấn đề còn không thể giải quyết dứt điểm được thì làm sao có thể khiến tu vi và thực lực của chúng tăng vọt lên?
Nửa năm thì quá lâu!
Trương Huyền lắc đầu.
Đùa chắc, nếu có tận nửa năm thì tôi cũng đâu có muốn mệt người mà chạy qua Công Hội Luyện Đan Sư tìm sách.
Cho nên, nhất định phải thắng, dù cho phải trả cái giá đắt đến thế nào.
Còn tại sao không bỏ đi luôn cho yên chuyện, trời đất bao la mặc ta vui vẻ… Đã là một thầy giáo, vừa bị người ta khiêu chiến đã bỏ đi, như thế chẳng khác nào bỏ trốn vì sợ tội, sẽ tạo một vết nhơ trong lý lịch của bản thân lưu ở Công Hội Giáo Viên. Đến lúc đó, đừng nói là Danh Sư, cả giáo viên cao cấp cũng chẳng có cửa mà thăng cấp được.
Vương Dĩnh, mình đã khai thông huyệt đạo bị tắc nghẽn ở hai chân của con bé. Nhưng vết thương đó đã tích đến hai năm trời, nền tảng cơ thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Kinh mạch hay cơ bắp đều cần được điều dưỡng một thời gian dài. Dùng những phương pháp bình thường mà muốn hồi phục trong vòng nửa tháng, thậm chí là nâng thực lực lên một tầm cao hơn là chuyện không tưởng! Trừ phi, sử dụng nước thuốc đặc biệt để tẩm dưỡng.
Lưu Dương, trò này thì cần phải có đan dược giúp lưu thông những kinh mạch bị tắc nghẽn bao nhiêu năm nay.
Hôm nay học đến đây thôi! Trở về nhớ chăm chỉ tu luyện, ngày mai thầy sẽ kiểm tra!
Ước lượng thời gian, thấy đã gần giữa trưa rồi, Trương Huyền vẫy tay cho về.
Trương Huyền lắc đầu.
Vì một cái danh Luyện Đan Sư này, hắn không muốn tốn thêm quá nhiều thời gian nữa. Nếu hôm nay có thể tiến hành thì không cần thiết phải lùi lại làm chi.
Thôi được rồi!
Thấy hắn ta đã quyết, chẳng thể can ngăn được nữa, Âu Dương Thành không khỏi lắc đầu.
(1)Nghĩa là kẻ có tài hơn người thường sẽ bị để ý, ganh ghét, bị hãm hại.
Cho dù có được công cụ ăn gian là thư viện Thiên Đạo, có thể nhìn ra mệnh môn, nhưng khi đối diện với cao thủ chân chính thì cũng vô ích mà thôi.
Biện đan sắp bắt đầu, cũng đến lúc phải qua bên kia rồi!
Biết rõ thời gian chẳng đợi ai, đã thỉnh cầu biện đan thì đương nhiên không thể bỏ cuộc. Trương Huyền ra khỏi lớp học, một lần nữa cất bước về phía Công Hội Luyện Đan Sư.
Triệu Nhã, Viên Đào thì vẫn giống như trước, tìm cách kích hoạt thể chất là ổn!
Nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế thì cực khó thực hiện.
Thực ra, qua được giai đoạn có nguy cơ bị khai trừ, vốn dĩ đã có thể thong dong, nhàn nhã mà dạy dỗ học trò. Nhưng nếu Lục Tầm đã chạy đến đòi vả mặt(1), hắn là một người xuyên không, lại có được bàn tay vàng, nếu để cho một người bản xứ vả trúng thì còn nên sống nữa không?
(1)Vả mặt: một hình thức ẩn dụ, chỉ hành động cố tình hạ nhục người khác.
Trong lòng đã có quyết định, không lo lắng thêm gì nữa, Trương Huyền bắt đầu giảng bài như thường lệ.
Lời giảng của hắn, đều là những kết luận chính xác được đúc kết từ tất cả thư tịch trong Tàng Thư Các. Tuy chẳng mấy thú vị nhưng lại vô cùng uyên thâm, mang lại cho người ta cảm giác như được mở mang tầm mắt.
Chuyện võ công tạm thời gác qua một bên. Nước thuốc mà Vương Dĩnh cần, chắc hẳn sẽ có ở Công Hội Luyện Đan Sư. Nói cách khác, vấn đề của bốn học trò còn lại, toàn bộ đều có thể giải quyết ở Công Hội!
Mắt Trương Huyền hiện lên sự kiên quyết,
Xem ra cuộc biện đan hôm nay nhất định phải tiến hành, hơn nữa nhất quyết phải qua!
.
Chưa tính mấy trò khác, chỉ xét trường hợp dễ dàng nhất là Trịnh Dương thì, trò ấy tu luyện thương pháp đã nhiều năm, giờ mà chuyển sang luyện võ công khác, nếu không thể hòa hợp nhuần nhuyễn thì ngược lại, sẽ biến thành cục nợ, thực lực chẳng tăng lên được mà khéo còn giảm xuống!
Võ công, uy lực lớn thì chắc chắn luyện rất chậm, mà uy lực thấp thì lại vô dụng. Để dung hợp nhuần nhuyễn trong nửa tháng… độ khó không cần đoán cũng biết.
Biện đan, muốn biết có chính xác hay không, cần phải được kiểm nghiệm ngay tại chỗ, và lò luyện đan kia chính là để dùng vào việc ấy.
Trương Huyền, cậu đến rồi. Nếu bây giờ cậu đổi ý thì vẫn còn kịp đấy. Dựa vào thiên bẩm của cậu mà theo học với ta, ta có thể giúp cậu chế luyện ra đan dược trong vòng nửa năm, khảo hạch Luyện Đan Sư thành công!
Vẫn là lối đi qua điểm khảo hạch trước đó, lần này đi vào sâu hơn thôi, chẳng mấy chốc hai người đã đến một đại sảnh rộng lớn.
Đại sảnh rộng đến mấy trăm mét vuông, mười chiếc ghế tựa được xếp thành vòng tròn, đằng sau là một lò luyện đan cực lớn, lửa trong lò đang cháy hừng hực, mang lại cho người ta cảm giác nóng bức.
Tạm không bàn đến việc, cao thủ chân chính có loại khuyết điểm này hay không. Cho dù là có đi nữa, nếu tốc độ và sức mạnh không theo kịp, thì có đánh trúng yếu điểm cũng chẳng thể nào gây thương tổn cho người ta được!
Vấn đề của Trịnh Dương thì đơn giản hơn chút, có thể tìm cho trò ấy một bộ võ công. Nếu trong nửa tháng mà tu luyện ổn ổn, hẳn đã đủ để ứng phó tình hình.
Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, chính mình đã úp sọt được Phòng Đào tạo, tạm thời không cần lo sẽ bị khai trừ tư cách giáo viên. Nhưng trên thực tế vẫn có không ít kẻ đang chờ xem trò vui. Dẫu sao thì hắn đã lấy thân phận giáo viên làm lãnh đạo nhục mặt, còn khiến học viện mang tiếng xấu là không biết dùng người. Ở bất kỳ nơi nào cũng sẽ không chấp nhận sự tồn tại của một tên điên, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào như một quả bom không hẹn giờ!
Một khi thất bại trong cuộc tỉ thí Tân Sinh, đủ thứ áp lực chắc chắn sẽ ầm ầm kéo đến, muốn cựa cũng chẳng cựa nổi.
Không chỉ năm người học trò gặt hái được nhiều ích lợi, mà cả những học trò dự thính như Vương Đào, Vương Nham và Triệu Nham Phong cũng đều phấn khích đến mức mặt mày đỏ bừng, cứ như ăn nhân sâm vậy.
Lúc này họ đều đã hiểu ra, dẫu chỉ là học trò dự thính, không hề được thầy Trương đích thân hướng dẫn, nhưng tuyệt đối cũng đã lời to rồi!
Cửa đại sảnh
kẽo kẹt
một tiếng, Âu Dương Thành đi vào phòng, đồng thời mở miệng khuyên can.
Ông ấy vẫn không tin, một người còn trẻ như vậy mà có thể vượt qua khảo hạch Biện Đan.
Văn Tuyết thông báo lại.
Không cần hủy!
Mời đi bên này!
Hình như đã đoán ra quyết định của hắn ta, Văn Tuyết chỉ biết lắc đầu, đi trước dẫn đường.
Đương nhiên, nếu truyền dạy Thiên Đạo Thần Công, chắc chắn sẽ khiến tu vi của chúng tăng lên ngay, nhưng Trương Huyền cũng biết rõ, bộ công pháp này, ngoại trừ bản thân ra thì chẳng thể truyền thụ cho ai được cả.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội(1). Một khi thứ này rò rỉ ra ngoài, tuyệt đối sẽ có tai họa khủng khiếp ập xuống đầu hắn.
Dạ!
Đám Triệu Nhã đứng lên chào.
Chỉ cần lắng nghe chăm chú, đảm bảo tu vi sẽ tiến bộ rất nhanh.
Thầy Trương đang giảng giải một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới, một giá trị quan mới đủ sức làm điên đảo giới tu luyện.
Vừa vào Công Hội, Văn Tuyết đã ra nghênh đón.
Ánh mắt hôm qua còn đầy khinh miệt, nhưng hôm nay thì đã trở nên kính sợ.
Người ở trước mặt dẫu nhỏ tuổi hơn cô, nhưng đã là học đồ luyện đan chân chính, là người mà cô không thể đắc tội được.
Âu Dương đan sư lệnh cho tôi chờ ở đây, ngài ấy bảo mười vị Luyện Đan Sư đã đến đủ, có thể bắt đầu bất kì lúc nào. Đương nhiên, nếu bây giờ ngài đổi ý, ngài ấy cũng có thể đứng ra làm chủ, hủy bỏ cuộc biện đan này!
Điều quan trọng nhất của nhất là, năm đứa học trò này, đã hoàn toàn tin tưởng hắn, coi hắn là người quan trọng nhất cuộc đời. Đã là thầy của bọn chúng, hắn đâu có thể để học trò thất vọng được!
Được rồi, bây giờ bắt đầu giảng bài!
Bất luận là Vương Dĩnh, Triệu Nhã,3 Trịnh Dương, Lưu Dương hay là Viên Đào, trên cơ thể đều có vấn đề này nọ, dẫu đã biết nhưng rất khó mà giải quyết dứt điểm tron9g thời gian ngắn.
Thư viện Thiên Đạo có thể thấy được khuyết điểm, nhưng không thể đưa ra phương pháp giải quyết chính x6ác.
Bớt nói mấy câu rẻ rách gì mà
30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây(2)
đi. Báo thù chớ để qua đêm. Nếu ông thầy giáo siêu sao kia đã chìa mặt ra mời mình vả, thì tội gì phải nương tay.
(2)30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: ngạn ngữ, ý chỉ sự đời thịnh suy vô thường, ngày mai chưa biết sẽ có biến đổi thế nào, tương tự câu ‘cười người hôm trước hôm sau người cười’.
Theo ông ấy thấy, Trương Huyền vì còn trẻ nên quá bồng bột, hiếu thắng. Một khi bị vấp ngã rồi, chắc chắn cậu ta sẽ hiểu, biện đan khó đến mức nào.
Chư vị, mời tất cả vào trong!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.