Chương 134: ĐỖ VIỄN NGỜ VỰC VÔ BỜ


Mặc kệ cho Lăng Thiên Vũ đợi ở bên ngoài, Trương Huyền tiếp tục thăm dò thứ tự khai mở huyệt đạo ở cảnh giới Tịch Huyệt.
Mày mò suốt một đêm, khai mở liền tù tì ba mươi huyệt nữa, tổng cộng đã mở ra được trên năm mươi huyệt đạo.

Sứ3c mạnh từ chân khí đã đạt đến con số tròn trĩnh, 70 đỉnh.
Bị ép đến đường cùng, anh ta chỉ còn cách giả vờ bê tha, chơi bời bù khú, sống lay lắt qua ngày.
Hôm nay ngủ đến lúc mặt trời treo cao rồi anh ta mới chịu dậy, dắt theo chó cưng của mình, khệnh khạng ra khỏi cửa đi tản bộ.

Lão gia, Lăng đại nhân đã đợi ở bên ngoài suốt một đêm rồi!
Tôn Cường bước đến bẩm báo.

Suốt một đêm?

Lăng Thiên Vũ, nhân vật có máu mặt mà ai cũng phải biết đến ở cái vương thành Thiên Huyền này, phú ông giàu nứt đố đổ vách chính hiệu, danh tiếng lẫy lừng, khí thế ngút trời.
Tuy anh ta ăn chơi trác táng là vậy, nhưng cũng là người trong bốn đại gia tộc, thường được tiếp xúc với giai tầng rất cao. Vị Lăng Thiên Vũ trước mặt vốn có không ít mối quan hệ hợp tác làm ăn với nhà họ Đỗ, nên anh ta cũng đã được gặp mặt từ sớm rồi.

Đỗ Viễn là tiểu thiếu gia của nhà họ Đỗ, một trong bốn đại gia tộc ở vương thành Thiên Huyền, một tên công tử bột chỉ thích ăn chơi trác táng.
Thật hay đùa vậy?
Rốt cuộc bên trong là ai? Mà lại trâu bò đến thế?
Con đường này, anh ta thường xuyên đi dạo ngang qua. Lâu nay, tòa phủ đệ này luôn trong tình trạng bỏ trống, chưa nghe ai nói có người vào ở cả. Mà dẫu là có đi nữa thì thân phận người ấy thế nào, mà có thể khiến cho Lăng đại nhân phải đứng chờ ở ngoài chứ?

Ta nghe nói ngày hôm qua, trời vừa sụp tối thì Lăng đại nhân đã đứng đợi ở đây rồi!

Có điều, cũng chẳng phải do anh ta muốn trác táng vậy, mà là do bắt buộc phải trác táng.
Cha của anh ta vốn là người thích hợp nhất được nhắm đến cho cái ghế gia chủ. Nhưng chẳng biết tại sao mười năm trước, ông ấy đột ngột lâm bệnh nặng, kinh mạch toàn thân bị tổn hại, huyệt đạo ách tắc, thực lực rơi thẳng từ cảnh giới Tịch Huyệt xuống, biến thành phế nhân.
Những đối thủ cạnh tranh trước đây, thi nhau ném đá xuống giếng, ra tay áp bức chi nhánh của họ.
Vốn dĩ anh ta được kế thừa thiên phú của cha mình, tư chất cũng rất khá, đủ tư cách để cạnh tranh cái ghế gia chủ tương lai. Nhưng tiếc thay, chi nhánh của nhà anh ta đã bị chèn ép đến mức sắp diệt vong, nếu còn bộc lộ tài năng ra nữa, chắc chắn sẽ bị hãm hại.

Đúng đó, chuyện này ta đã tận mắt chứng kiến đấy. Hình như Lăng đại nhân xin được gặp chủ nhân của phủ đệ này, nhưng người ta lại chẳng buồn đếm xỉa đến. Chỉ sai quản gia ra chuyển lời, hoặc là cứ đợi ở đó, hoặc là sau này đừng bao giờ đến nữa…


Trời đất ơi, thật vậy sao? Vị đó là ai thế? Bắt Lăng đại nhân chờ ròng rã một đêm? Sao mà ngông cuồng vậy?

Chỉ khi nào tiếp xúc với giới thượng lưu, người ta mới hiểu rõ được địa vị của Lăng Thiên Vũ.
Tuy chỉ là một thương nhân, nhưng ông ta có quan hệ rất tốt với toàn bộ gia chủ của bốn đại gia tộc, và cũng kết giao với cả những người trong giai cấp quý tộc công hầu. Thậm chí mỗi năm, ông ta còn đóng góp vào ngân khố quốc gia một khoản không nhỏ. Ngay cả bệ hạ Thẩm Truy cũng xem ông ta như cái cây hái ra vàng. Hoàn toàn không ai có thể dễ dàng đắc tội được.

Trung niên? Chiêu mộ được mấy chục thị vệ và người hầu?

Đỗ Viễn càng nghe càng rối não.
Thường ngày, anh ta cũng chỉ biết giỡn chó chơi chim, lượn lờ ở chốn lầu xanh.
Năm nay đã 24 tuổi mà chỉ mới đạt đến cảnh giới Chân Khí sơ kỳ, trong đám con em hàng danh gia vọng tộc, anh ta được gọi là ăn hại của ăn hại.

Đợi suốt một đêm?

Đỗ Viễn bất giác hít vào một hơi.
Ai ai cũng biết, sức mạnh ở hai cảnh giới Tịch Huyệt và Thông Huyền chênh lệch nhau rất lớn. Chỉ mới ở cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn mà đã có thể đánh thắng được cao thủ ở cảnh giới Thông Huyền. Chỉ sợ trong cả vương quốc Thiên Huyền này, cũng chẳng tìm được người thứ hai.
Đứng dậy vươn vai một cái, Trương Huyền đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
Hiện tại, cộng dồn toàn bộ sức mạnh của Trương Huyền lại cũng đã lên đến 160 đỉnh, đứng giữa giai đoạn trung kỳ và hậu kỳ trong cảnh giới Thông Huyền.
Sự tiến bộ này thực sự vô cùng đáng sợ. Nếu để người ngoài biết được, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ khiếp vía một phen.
Không thể không công nhận, mấy tỳ nữ, nô tài mà thằng cha này thuê về đều rất khá. Đồ ăn nấu nướng cực kỳ thịnh soạn và cũng khá ngon miệng.
Ăn xong bữa sáng, Trương Huyền lại đi tản bộ một vòng trong sân vườn, thấy cũng đã hơn 10 giờ rồi, mới bảo Tôn Cường đi mở cửa.
Nếu gộp thêm 90 đỉnh từ sức mạnh của nhục thể, có thể dễ 9dàng thi triển ra sức mạnh 160 đỉnh rồi. Đừng nói là cao thủ ở cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn, dẫu có là cảnh giới Thông Huy6ền sơ kỳ cũng sẽ hạ gục dễ dàng.
Cảnh giới Thông Huyền, đả thông kinh mạch quan trọng nhất trong cơ thể con người, 5mạch Thông Huyền, nhờ vậy mà sức mạnh trải rộng toàn thân. Dẫu chỉ ở sơ kỳ, cũng đã sở hữu sức mạnh 100 đỉnh, trung kỳ là 200 đỉnh, cứ thế suy lên, viên mãn là 400 đỉnh.
Chủ nhân của trung tâm giao dịch Thiên Vũ, phú ông bạc tỷ, đợi ở bên ngoài ròng rã một đêm, ấy vậy mà lão gia của mình, lại đòi đi ăn sáng cái đã…
Có điều, đã là người hầu, lão ta cũng đâu dám lắm mồm, lập tức sai người chuẩn bị bữa sáng.
Thằng cha này mở một trung tâm bán và cho thuê nhà trong trung tâm giao dịch Thiên Vũ. Ngày xưa, chính mình muốn kim ốc tàng kiều, còn đến chỗ hắn ta thuê nhà. Sau biết được thân phận của mình, thái độ trở nên ti tiện, bẩn thỉu ngay lập tức. Đúng là một tên tiểu nhân thành thị chính hiệu, chuyên coi mặt mà xử sự.
Sao thằng cha này lại ở đây?
Thấy lão gia có thái độ như vậy, đoán chắc là sắp cho phép Lăng đại nhân được vào gặp mặt, Tôn Cường đưa ánh mắt đầy mong mỏi nhìn qua, chợt nghe thấy đối phương nói tỉnh khô:
Hay là… cứ ăn sáng cái đã!
.
Tôn Cường loạng choạng suýt ngã sấp mặt.

Nhìn kia, cửa mở rồi…

Đang lúc anh ta thấy vô cùng rối rắm thì thấy cánh cửa đang khép chặt
kẽo kẹt!
mở ra, tiếp đó là một gã béo ục ịch ưỡn bụng bước ra ngoài.

Ta cũng chẳng biết… cho nên mới sáng sớm ta đã chạy qua đây xem thử. Nào ngờ Lăng đại nhân đã thật sự đợi suốt một đêm…

Đang cảm thấy khó hiểu, Đỗ Viễn chợt nghe thấy những lời bàn tán vang lên từ cách đó không xa.

Các vị có biết chủ nhân của nhà này là ai không?

Đỗ Viễn không kìm nổi tò mò, bước đến hỏi thăm mấy người đang bàn tán.
Lẽ nào đang làm người hầu cho chủ của nhà này?
Đang lấy làm lạ thì Đỗ Viễn lại thấy tên Tôn Cường phất tay nói:
Lăng đại nhân, lão gia nhà ta cho mời ngài vào trong!
.
Người này đẳng cấp ngang ngửa với ông nội của mình, sao… bây giờ lại đứng ở bên đường, quần áo thì ướt sương, bộ dạng vô cùng thảm hại, nhìn cứ như cả đêm chưa về nhà vậy?

Đây là phủ đệ của ai vậy?


Ủa? Đó chẳng phải là… đại nhân Lăng Thiên Vũ của trung tâm giao dịch Thiên Vũ sao?

Bước chân Đỗ Viễn đột ngột khựng lại.

Không biết, hình như là mới dọn đến hồi hôm qua thôi!


Thế lực lớn lắm, mới dọn vào hôm qua mà đã chiêu mộ được mấy chục thị vệ, rồi cả kẻ hầu người hạ nữa!

Anh ta nhanh chóng phát hiện ra điểm kì lạ.
Vị Lăng Thiên Vũ này là một nhân vật lớn, nhưng hình như đang đứng trước cổng của phủ đệ kia để chờ đối phương mở cửa.

Tôn Cường?

Vừa thấy gã béo, anh ta liền nhận ra.

Ta thấy chủ nhân của nhà ấy rồi, hình như là một ông trung niên, tầm bốn mươi tuổi, mặt mày hơi bủng beo vàng vọt, ta chưa từng gặp bao giờ!

Mấy người biết chuyện kể lại.
Người có địa vị như thế, vậy mà phải đứng ở ngoài cổng chờ suốt một đêm…
Nếu không phải tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe người khác kể lại, chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ tin.
Hắn mải tu luyện, quên béng thằng cha này mất rồi.

Vậy…
Trương Huyền trầm ngâm như đang cân nhắc chuyện gì đó.
Giọng điệu không chút khách sáo, hoàn toàn chẳng hề nể nang gì đối phương.

Một tên chủ tiệm tép riu ở trung tâm giao dịch Thiên Vũ mà lại dám ăn nói với ông chủ trung tâm như thế sao?

Vốn cứ ngỡ Lăng Thiên Vũ nhất định sẽ nổi giận,. Nào ngờ ông ta lại thở phào một cái, ánh mắt chẳng hề bực bội, trái lại còn tỏ ra vô cùng cảm kích, bước đến đưa qua một xấp giấy gì đó:
Đa tạ Tôn huynh đã chuyển lời! Đây là chút lòng thành của tôi, huynh cứ tạm nhận trước, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp tử tế hơn!
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.