Chương 136: DANH SƯ DƯƠNG HUYỀN


Cảnh giới Chân Khí, tuy không cao lắm, nhưng cũng không quá thấp. Tôn Cường đã cố gắng đột phá bao nhiêu năm nay mà vẫn chưa thành công, đủ 8để thấy độ khó của nó như thế nào.

Vốn cứ ngỡ muốn đột phá thì cũng phải mất nửa ngày, thậm chí là nguyên một ngày. Ấy vậy mà lão g3ia của lão lại bảo… năm ba phút là đã giải quyết xong?
Tôn Cường đứng bật dậy, quan sát thực lực của mình mà chẳng dám tin đây là sự thật.
Vốn cứ nghĩ có thể đột phá lên cảnh giới Bì Cốt là đã may mắn lắm rồi, nào ngờ lão có thể một mạch đột phá lên thẳng cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ!
Đỗ Viễn đứng ở bên ngoài, càng lúc càng thấy khó hiểu. Suy ngẫm rất lâu rồi, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu ra. Chắc chắn chủ nhân của phủ đệ này là một nhân vật cực kì lợi hại, mới khiến cho người vốn ngang hàng vai vế với ông nội mình như Lăng đại nhân kính sợ đến thế.
Nhưng ngẫm nghĩ cả buổi trời, anh ta cũng chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc là nhân vật quyền lực nào ở vương thành Thiên Huyền, mà có khí thế to lớn đến nỗi, có thể khiến một phú ông bạc tỷ cam tâm tình nguyện đứng đợi ở ngoài cửa suốt một đêm, vừa được cho vào là tỏ ra vô cùng mừng rỡ?
Trương Huyền bước đến, lấy kim châm cứu ra, châm vào những vị trí kinh mạch bị tắc nghẽn.
Thông qua kinh nghiệm giúp Triệu Nham Phong đột phá và trị thương đôi chân của Vương Dĩnh, hắn biết chắc sẽ còn thường xuyên dùng tới kim châm cứu, nên đã cất sẵn một hộp trong nhẫn chứa đồ.

Sau này nhất định phải làm việc cho thật tốt, không bao giờ được để tuột mất cơ hội này…

Tôn Cường thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Chân khí thuần khiết đã hòa tan đống chân khí bị đọng lại trong kinh mạch mà lão ta đã tích lũy bao nhiêu năm nay. Cũng giống như dùng nước tinh khiết làm tan chảy khối băng, lượng nước đương nhiên sẽ mỗi lúc một nhiều hơn, sau đó phá vỡ lớp chắn của miệng cống, đưa nước vào mương. Đây là chuyện cực kỳ dễ hiểu.
Nếu không, chỉ cần hành châm là đã có thể khiến đám Triệu Nhã đột phá thì hắn cũng đâu cần phải rầu thúi cả ruột như vậy, lại còn phải vất vả đi hóa trang, làm màu để kiếm tiền.
Bất luận thế nào, Lăng Thiên Vũ cũng là phú hào một phương, là người có địa vị ở vương thành này. Mỗi lần ông ta đến nhà họ Đỗ, bao giờ cũng do đích thân ông nội Đỗ Viễn tiễn ra đến tận cửa phòng khách, sau đó giao lại cho cha của anh ta hoặc trưởng lão gì đó tiễn ra đến tận cổng chính, bày tỏ sự tôn trọng.
Còn ở đây thì ông ta tự mình đẩy cửa đi ra, thậm chí cả thị vệ canh cổng cũng chẳng buồn giúp một tay…

Uống đan dược vào, sau đó cố hết sức vận chuyển chân khí, mọi việc còn lại ngươi không cần phải lo.
Trương Huyền căn dặn.

Dạ!


Chắc Lăng Thiên Vũ sắp trở lại rồi đấy, ngươi ra ngoài cổng chờ tiếp đón đi!

Xử lý xong chuyện đột phá của đối phương, Trương Huyền cũng chẳng nói năng gì nhiều thêm, chỉ phất tay ra lệnh một câu.
Lão này khi nãy bước ra, mới chỉ ở cảnh giới Chân Khí viên mãn, sao thoáng cái đã biến thành… cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ rồi?
Vỏn vẹn chưa đến 10 phút, tu vi đã thăng lên gần một cấp…

Dạ khô5ng, không phải… Bẩm lão gia, bây giờ tôi cần làm gì…

Cố nén cơn kích động trong lòng, Tôn Cường vội vàng hỏi.
Đang tò mò đến sắp phát điên, chợt anh ta nghe thấy tiếng cánh cổng chính mở ra
kẽo kẹt!
, kế đó Lăng Thiên Vũ và đại sư Trình Viễn sải bước đi ra.

Cứ vậy mà đi sao? Cả người ra tiễn cũng chẳng có?

Sức mạnh ở cảnh giới Chân Khí lập tức đột phá, và vẫn chưa dừng lại, mà tiếp tục tiến lên từng nấc một.
Vù!
Dẫu chân khí có lưu thông khắp cơ thể, nhưng chút xíu 6thời gian ấy, làm sao mà đủ được!

Sao thế? Không muốn đột phá?
Thấy lão ta đực mặt ra, Trương Huyền chau mày hỏi.
Đậu phụ, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Đỗ Viễn cảm thấy ruột gan ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Nghe lão gia nói đơn giản đến thế, Tôn Cường cũng chẳng thừa lời, hộc tốc lấy đan dược ra, nuốt một viên.
Không thẹn là đồ xịn do Luyện Đan Sư chính thức luyện chế, vừa uống vào người là đã lập tức cảm thấy toàn thân nóng bừng, sức lực tràn trề khắp thân thể.
Sau khi bình tĩnh lại, biết rõ nguyên do mình có thể tiến bộ nhanh đến thế, hoàn toàn là nhờ lão gia, Tôn Cường vội vàng quỳ mọp xuống đất, thành tâm lạy tạ.
Nếu không có vị này, đừng nói là nhận được sự tôn trọng của Lăng Thiên Vũ, hay là được hưởng thụ những đãi ngộ của kẻ bề trên, chỉ sợ là cả cuộc đời này, lão vẫn sẽ bị kẹt cứng ở cảnh giới Chân Khí viên mãn, không tài nào đột phá được. Trải nghiệm của ngày hôm nay, tuyệt đối lão sẽ không bao giờ được gặp trong suốt cuộc đời này!
Ôi mẹ ơi, từ bao giờ mà chuyện đột phá lại trở nên dễ dàng đến thế?
Nếu thực sự dễ dàng thế này thì mười mấy năm qua, lão ta cứ giẫm chân tại chỗ mãi vậy, đậu phụ, rốt cục là lão đang tu luyện hay đang ăn phân vậy…
Đại ca, ngài nghĩ đây là chuyện uống trà xơi nước sao?
Tôn Cường cảm9 thấy thế giới quan của mình như muốn đảo lộn, đầu óc sắp phát điên đến nơi.


Rốt cuộc là ai đang ở trong cái phủ đệ này thế? Có thể khiến một Tôn Cường nhỏ bé lột xác hoàn toàn, ngay cả Lăng Thiên Vũ cũng phải nể sợ? Thậm chí còn gọi là Tôn huynh nữa?


À, ta tình cờ đi ngang qua đây…
Cố gắng kìm nén cơn bàng hoàng trong lòng, Đỗ Viễn ôm mối ngờ vực, dè dặt hỏi thăm:
Chẳng phải ông đang làm ăn trong trung tâm giao dịch à? Sao giờ…
.

Bây giờ ta đã là quản gia trong phủ đệ này, theo hầu lão gia!
Tôn Cường cất giọng đầy tự hào.

Dạ!

Tôn Cường liền lui ra.
Thấy người quen, Đỗ Viễn định chạy qua hỏi thăm, nhưng lại bất thình lình loạng choạng một cái, tròng mắt như muốn rớt xuống đất.
Ai đó làm ơn giải thích cho tôi biết, chuyện này là sao đây trời?
Tôn Cường có cảm giác như đang nằm mơ, đầu óc lâng lâng.

Rồi, sau này cứ từ từ củng cố thêm là được!

Đỗ Viễn chớp mắt lia lịa.
Vừa rồi còn có tay quản gia ra đón, bây giờ rời đi, cho dù chủ nhân có thế lực lớn đến mấy thì nếu không phải tự tiễn khách, cũng nên có quản gia thay mặt chứ? Đằng này… ngay cả lão béo ấy cũng chẳng thấy ra!
Người khác muốn biết kinh mạch đối phương bị tắc nghẽn ở chỗ nào thì phải rót chân khí vào người đối phương, rồi cật lực rà soát. Còn hắn thì không cần, bởi chỉ cần đối phương thi triển võ công, thư viện Thiên Đạo sẽ tự hình thành thư tịch, ghi chép tường tận khuyết điểm của họ. Còn hắn sao, chỉ việc châm cứu vào đúng vị trí như trong thư tịch, sau đó dùng chân khí thuần khiết của mình tẩy rửa kinh mạch, huyệt đạo là xong chuyện.
Khống chế chân khí men theo kim châm rót vào trong kinh mạch của đối phương, giống như một dòng nước trong vắt đổ vào dòng sông ngầu đục. Chỉ chớp, mắt nước sông đã bắt đầu trong dần, ngay cả chân khí bị lắng đọng lâu ngày cũng bị hòa tan hoàn toàn.
Đợi thêm một hồi, khi anh ta đã mất sạch kiên nhẫn, toan chạy đến hỏi thăm thì cổng chính lại
kẽo kẹt
mở ra thêm lần nữa, tay Tôn Cường khi nãy đã chắp tay sau lưng bước ra trông rất ngông nghênh.

Này…

Đương nhiên, chủ yếu là do Trương Huyền không muốn để lại cho đám Triệu Nhã ấn tượng
không làm mà hưởng
. Đường tu luyện còn dài, mới bắt đầu đã có suy nghĩ ấy trong đầu, sau này tu vi chắc chắn sẽ bị giới hạn, đồng thời cũng không bước qua nổi Tâm kiếp sau này.

Đa tạ lão gia!


Thời gian chỉ mới trôi qua… chưa đến 5 phút?

Điều khiến lão ta bàng hoàng hơn nữa chính là, quả đúng như lão gia đã nói, chỉ là chuyện năm ba phút…
Chẳng biết mất bao lâu, tất cả đã dừng lại.

Tu vi của mình…


Ủa? Đây chẳng phải là công tử Đỗ Viễn sao? Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?

Đang lúc hoang mang, rối rắm muốn điên đầu thì giọng của Tôn Cường vang lên, Đỗ Viễn ngẩng đầu nhìn thì thấy đối phương đã đứng trước mặt từ lúc nào không hay.
Chân khí tích lũy mười mấy năm ròng của Tôn Cường khủng khiếp đến nhường nào? Lượng chân khí bị lắng đọng này, được chân khí thuần khiết tẩy rửa, khôi phục trở lại, khiến sức mạnh trong cơ thể lão ta tăng mạnh trong chớp mắt. Chưa đến một phút mà chân khí đã chạy một vòng khắp thân thể!
Ầm ầm!
Mắt mình không bị hoa đấy chứ?
Toàn thân Đỗ Viễn bất giác run lên.
Không thèm để ý cái vẻ mặt đần thối của Tôn Cường, Trương Huyền rút kim châm ra, quay trở lại ghế ngồi.
Thực ra thì đối phương đột phá nhanh như thế, hoàn toàn là do lượng chân khí tích lũy trước đó vô cùng hùng hậu, lại có thêm chân khí thuần khiết của mình. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không thể nhanh đến vậy được.
Trước đây, mỗi lần nói chuyện với hạng cậu ấm của mấy đại gia tộc này, lão đều phải dè dặt cẩn trọng, sợ bị ăn đòn vô cớ. Bây giờ, cả Lăng Thiên Vũ còn phải cúi đầu nhỏ giọng thì lão sợ quái gì tên vãn bối này nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.