Chương 138: CHỮA ĐƯỢC


Đòi sờ vợ tôi ngay trước mặt tôi? Còn bảo tôi đỡ dậy…

Dù có là Danh Sư, cũng không thể sỉ nhục tôi như vậy chứ!
Lật sách ra, bên trong ghi chép tường tận lý lịch và khuyết điểm của đối phương.

Ngọc Nhu, 43 tuổi, người ở vương thành Thiên Huyền, vợ của ông chủ trung tâm giao dịch Thiên Vũ là Lăng Thiên Vũ. Võ giả nhị trọng sơ kỳ…

Đường đường là Danh Sư, muốn bao nhiêu phụ nữ mà 9chả có, không ngờ lão gia lại khoái cái món này. Xem ra, sau này mình nên giấu vợ mình kĩ hơn mới được.
Đương nhiên, với điều kiện nếu6 đó là vợ của mình…

Tình trạng của vợ ông, muốn giải quyết cũng không hề khó!

Trương Huyền trở lại chỗ ngồi, khoát tay, nói rất khí khái.
Lẽ nào
sờ
của ông, chính là sờ cổ tay sao? Cổ tay có huyệt đạo, khi truyền thụ tu vi cũng thường xuyên phải chạm vào. Cái này mà cũng gọi là sờ hả cha?
Có cần phải chơi nhau đến thế không hả?
Đậu phụ, chuyện gì đây trời?
Chẳng phải ông nói là
sờ
sao?

Ông trời có đức hiếu sinh. Nếu ta chẳng muốn ra tay thì đã không lo chuyện bao đồng lúc ở trung tâm giao dịch Thiên Vũ rồi!
Trương Huyền vẫy tay, bảo ông ta đứng dậy, kế đó thì nhíu chặt chân mày lại:
Có điều…

Tuy không khó chữa, nhưng chỉ ra tay đơn giản như thế thì bao nhiêu công sức làm màu từ hôm qua tới giờ đều là không công à?
Thấy ông ta đã cắn câu, Trương Huyền gật đầu hài lòng.
Thấy người ta chưa, thương nhân có khác, nhạy bén cực kỳ, mình chỉ nói có nửa câu mà người ta đã hiểu mình muốn gì rồi.
Tình trạng của người phụ nữ này, tốt nhất đừng nên đỡ dậy, nhỡ đâu đang đỡ dậy mà ngỏm thì đúng là được một mất mười.

Tự ngài đến… sờ?

Vì cứu Ngọc Nhu, ông ta đã thử mọi biện pháp, cả đệ nhất danh y ở vương thành Thiên Huyền là đại sư Nguyên Ngữ cũng đã phải bó tay. Vốn ông ta cứ ngỡ đã vô phương cứu chữa. Nào ngờ, giờ lại tìm được ánh sáng ở cuối con đường, vị Dương sư này, có thể chứa khỏi cho vợ ông ta!
Nỗi vui sướng trong lòng ông ta thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Kinh mạch vốn là một thứ rất yếu ớt. Một khi bị ách tắc, ngoại trừ khiến cho nó nước chảy đá mòn, tự khai thông lại, thì hầu như chẳng còn cách nào khác!
Trương Huyền thì khác.
Chữ viết trong sách kín đến mấy trang, ghi chép toàn bộ khuyết điểm trên người phu nhân Ngọc Nhu.

Thì ra chỉ là do kinh mạch bị tắc nghẽn, cái này thì dễ thôi…

Sờ thử một cái, có khi nào cũng có thể tự động tạo ra sách ghi chép về bà ta không đây?
Nghĩ đến điểm này, hắn mới mở miệng đòi sờ thử đối phương. Đương nhiên, trong lòng hắn chỉ xem người phụ nữ này như một vật phẩm rồi.
Thư viện Thiên Đạo còn có một năng lực nữa --- giám định!
Trước đó, lúc tỉ thí với
đại sư Mặc Dương
, hắn đã từng dùng đến năng lực này. Chỉ cần sờ tay vào bất kỳ thứ gì là đã có thể có được sách ghi chép tính chất, khuyết điểm của thứ đó. Hiện tại người phụ nữ này đã chìm vào hôn mê sâu, chẳng khác gì người chết, hoàn toàn không thể đánh quyền…
Tu luyện Thiên Đạo Thần Công, chân khí thuần khiết không chút tạp chất. Chỉ cần rót loại chân khí này vào cơ thể, bất kì điểm tắc nghẽn nào, dẫu kinh mạch có nhỏ đến mấy, đều sẽ được đả thông trong chớp mắt, mà chẳng lưu lại bất kì di chứng gì.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn có thể giúp Tôn Cường, Triệu Nham Phong đột phá thần tốc, và trị lành thương tích ở chân của Vương Dĩnh.

Trương Huyền nào hay biết, tâm trạng của hai người kia cứ như chiếc xe đang vượt đèo quanh co, chợt lên chợt xuống. Giờ hắn còn đang bận suy ngẫm ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.
Công phu ăn nói của lão gia cũng thật là,
chất lừ
!
Mở miệng ra đòi
sờ
vợ của người ta, làm cho chính lão ta cũng nghĩ rằng, lão gia đang âm mưu làm bậy, kết quả… lại là cái này…
Hắn đã từng giúp Lưu Dương, Vương Dĩnh, Triệu Nham Phong giải quyết vấn đề tương tự, nên chẳng thấy phức tạp mấy.
Đương nhiên, đây là đối với hắn thôi. Nếu là người khác, e là cả cao thủ ở cảnh giới Tông Sư, gặp phải vấn đề này, cũng sẽ vô cùng đau đầu.
Nếu để Lăng Thiên Vũ biết được ý nghĩ thực sự của hắn, chắc còn muốn ói máu hơn.
Vợ người ta vẫn chưa chết… mà đã bị xem như vật phẩm…
Bắt mạch hay còn gọi là sờ mạch, Trương Huyền chỉ thuận miệng nói ra, chứ đâu có biết lại gây ra hiểu lầm lớn đến vậy. Đương nhiên, còn có một điều mà hắn chưa biết, đó là hầu hết các thầy thuốc ở thế giới này đều không dùng đến phương pháp
bắt mạch
, mà chỉ dùng đủ loại kiểm tra, xét nghiệm như bác sĩ Tây y trong kiếp trước để chẩn đoán.
Cho nên, khi Lăng Thiên Vũ nghe hắn đòi sờ vợ mình thì hoàn toàn không biết, trị bệnh còn có phương pháp sờ mạch, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm.

Thôi được rồi, với tình hình của bà ấy, vẫn không nên đỡ dậy thì hơn, để tự ta đến sờ vậy!

Trương Huyền 5hoàn toàn không trông thấy biểu hiện của hai người kia, bởi nãy giờ còn bận nhìn đăm đăm người phụ nữ đoan trang đang nằm trên cáng. Ra lệnh một câu mà chẳng thấy ai ừ hử, hắn liền vội vàng xua tay.
Lăng Thiên Vũ s8iết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két, trông như sắp nổi điên đến nơi.
Tôn Cường đứng bên cạnh nghe vậy cũng suýt té xỉu.
Cả một bệnh nhân đang hôn mê cũng chẳng tha, Danh Sư cái quái gì, đúng là… đồ cầm thú!
Ngay khi sắp nhịn hết nổi, chuẩn bị bùng nổ thì ông ta lại thấy đối phương đã đến gần, thò ngón tay ra chạm vào vùng cổ tay của vợ mình.
Một chuyện nghiêm túc, đàng hoàng, mắc mớ gì lại biến nó thành thứ thô tục đến thế…
Hại mình cũng hiểu nhầm luôn…

Khuyết điểm: Một, kinh mạch trong cơ thể yếu ớt, không thể tu luyện công pháp và chân khí cao thâm! Hai, thiên tư quá kém, khả năng cảm nhận khí tức quá thấp… Tám, bị khí tức của huyết ngọc Đề Nam xâm nhập cơ thể, khiến tám đường kinh mạch(1) bị tắc nghẽn. Các vị trí tắc nghẽn cụ thể gồm:… …

(1)Tám đường kinh mạch gồm: Nhâm, Đốc, Đới, Xung, Âm Nghiêu, Dương Nghiêu, Âm Duy và Dương Duy.

Bất luận cần thứ gì để chữa trị, chỉ cần Dương sư lên tiếng, cho dù táng gia bại sản tôi cũng chẳng hối tiếc!

Lăng Thiên Vũ vội nói.
Lăng Thiên Vũ chỉ cảm thấy, đối phương đang vô tình giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình.
Tôi không giúp ông, ông liền đòi tự mình ra tay sao?

Dương sư, thế nào rồi?

Thấy hắn đã bắt mạch xong, Lăng Thiên Vũ lại bắt đầu lo lắng hỏi thăm.
Khôn3g hổ là lão gia, bá đạo quá đi mất!
Bảo chồng người ta đỡ vợ dậy cho ông sờ…
Đại ca, tôi nói cho ngài biết, nếu không có thân phận Danh Sư kia, ngài mà nói năng kiểu này ở bên ngoài xã hội, chắc chắn sẽ bị người ta đánh cho hỏng người đấy…
Tôn Cường đang đứng bên cạnh, khóe miệng cũng bất giác co giật liên hồi.

Ủa?

Đang định ra tay, quyết tâm dù có bỏ mạng cũng không thể để vợ mình bị người ta làm nhục, kết quả khi nhìn thấy cảnh này, Lăng Thiên Vũ lập tức ngu người, mặt mày đần thối ra.
Xem xong, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn hắn còn nghĩ, nếu thực sự quá khó chữa trị, bản thân cũng bó tay thì sẽ giải thích qua về các vấn đề bà ta gặp phải rồi tống cổ Lăng Thiên Vũ về, coi như là đã tận lực rồi. Nhưng nếu chỉ là kinh mạch bị tắc nghẽn thì quá đơn giản.
Vốn chỉ là một phỏng đoán, nào ngờ, thật sự xài được.
Hắn vội vàng nhìn về phía quyển sách, trên bìa đề hai chữ,
Ngọc Nhu
.

Trúng phóc!

Ngón tay vừa chạm vào cổ tay của đối phương, thư viện Thiên Đạo vốn chẳng chút động tĩnh bỗng khẽ rung động, một quyển thư tịch xuất hiện ngay trước mắt, Trương Huyền mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.

Không khó?

Hai con ngươi của Lăng Thiên Vũ lập tức co lại, nắm đấm đang siết chặt vì căng thẳng tự động thả lỏng ra. Ông ta kích động đến nỗi, lập tức quỳ sụp xuống đất:
Mong Dương sư ra tay cứu giúp!
.

Vợ của ông bị khí của huyết ngọc ăn mòn quá lâu. Muốn trị khỏi trong thời gian ngắn, e là rất khó. Chắc phải mất mười ngày… à không, chín ngày. Hơn nữa, mỗi ngày đều phải tốn không ít tiền để mua dược liệu quý!


Trương Huyền định nói 10 ngày, nhưng nhớ đến thời hạn đã trôi qua một ngày, chỉ còn lại 9 ngày, nên lập tức uốn lưỡi nói lại.

Thực ra, với chân khí thuần khiết của hắn, nếu thực sự muốn chữa khỏi hoàn toàn thì chỉ một loáng là xong, làm gì cần đến 9 ngày. Nói như vậy, đương niên là để vòi thêm ít tiền rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.