Chương 143: LẤY TIỀN



Nghe thấy gì chưa? Lúc trước Lăng đại nhân nhờ lão gia chúng ta khám bệnh, vừa ra tay đã hậu tạ ngay 100 vạn kim tệ, thậ8t là hào phóng!


Đúng lúc này, trong sân chợt vang lên tiếng bàn tán đã cố tình giảm bớt âm lượng.

Xem r3a, chắc là mấy tay hộ vệ canh cổng, thấy lão gia rời đi thì tụm lại bàn tán với nhau.
Đã qua một ngày, chắc bên Công Hội đã chuẩn bị xong Ôn Mạch Đan và dịch Dưỡng Thể, giờ hắn đi mua về trước để Vương Dĩnh và Lưu Dương sử dụng.
Hắn tới đây hóa trang làm Danh Sư kiếm tiền, âu cũng chỉ vì cái mục đích này. Phá Âm Đan và máu của dã thú Long Tê tạm thời chưa có, nhưng chuẩn bị hai món kia chắc cũng dễ dàng thôi.
Đến Công Hội, quả nhiên hai món này đã được chuẩn bị ổn thỏa, hai món còn lại, hội trưởng Âu Dương đã đưa yêu cầu lên Tổng Hội, và giờ đang được điều từ Công Hội khác về.



Đỗ Viễn loạng choạng, thiếu chút nữa là khóc òa rồi.
Coi bộ, ông già nhà mình đã không còn tỉnh táo, hoàn toàn phát điên rồi.
Tiếng của tay hộ vệ thứ nhất tiếp tục vọng ra.

Hả?
Thân thể Đỗ Mạc Hiên chao đảo. Ông ta cắn răng một cái, căn dặn Đỗ Viễn tiếp,
Bán nốt cả thanh kiếm của cha đi. Còn nữa, chẳng phải lâu nay tam trưởng lão rất muốn có được mấy cơ sở làm ăn mà cha đang nắm giữ sao? Con đến nói với ông ta, chỉ cần giao tiền ra thì mấy cơ sở ấy đều về tay ông ta!
.

Cha…

Vốn dĩ, lão gia chỉ điểm giúp đối phương, xuất phát từ lòng cảm kích, chắc chắn đối phương cũng sẽ dâng lên không tiền thì trân bảo, xem như thù lao. Nhưng giá trị của những thứ này to nhỏ thế nào thì vẫn chưa rõ. Bây giờ, lời bàn tán của hai viên hộ vệ mà lan ra, thử hỏi còn ai dám ki bo nữa?
Không tổn hại uy danh, mà vẫn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn. Lão gia đúng là, đào hố chơi nhau mà không bẩn tay. Quá độc địa!
Lão ta vốn cũng có suy nghĩ như những người khác, cứ ngỡ lão gia khinh thường tiền bạc, bây giờ mới hay… Danh Sư cũng là con người, cũng cần phải tiêu tiền chứ.

Tôi nghe kể, cũng vì chuyện đó mà Tôn ca bị lão gia mắng cho một trận. Hình như trước đó, Lăng đại nhân đã đắc tội với lão gia, sinh lòng nghi ngờ lão gia. Nhưng anh biết đấy, tôn nghiêm của Danh Sư sao có thể bị người khác sỉ nhục được. Bỏ ra có 100 vạn kim tệ mà được ngài tha thứ, sau này uy nghiêm của Danh Sư còn đâu ra nữa? Lão gia còn bảo, lần đầu cũng là lần cuối, cấm Tôn ca tái phạm. Nói thật lòng, 100 vạn trong mắt chúng ta thì to bằng trời, nhưng đối với lão gia, cả tư cách xin được tha lỗi cũng chẳng có đâu!

Tay hộ vệ thứ nhất nói tiếp.

Đúng đó! Cái chuyện này, là vừa rồi tôi đi ngang qua sân trước, nghe người ta bàn tán mà cứ nghĩ là giả cơ…
Hộ vệ thứ hai nói.
Đến thầy thuốc còn phải đút tiền, đây còn là Danh Sư nữa chứ, vậy mà mình đi tay không đến, đối phương chịu ngó ngàng mới lạ.

Dạ!

Đỗ Viễn vẫn chưa hiểu tại sao, nhưng nghe thấy dặn dò của cha mình thì anh ta lập tức đứng lên.
Cha muốn làm cái gì đây?
Vừa lấy tiền, vừa bán đồ?

Nói thừa, đương nhiên là thật rồi. Tôi đã cất công hỏi riêng Tôn ca, anh ấy bảo lúc đó Lăng đại nhân đưa 100 vạn, lão gia chẳng thèm nhìn một cái. Lão gia ra tay cứu chữa, chủ yếu là do vợ của Lăng đại nhân sắp chết đến nơi rồi. Cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng mà. Nếu những người đến cầu cứu lão gia, mà còn tươi tắn vui vẻ, khỏe mạnh cường tráng, thậm chí còn có thể thi triển võ công, thì lão gia tuyệt đối sẽ không buồn để mắt đến…

Kinh nghiệm giang hồ của ông ta rất phong phú, nhưng chủ yếu ở các mảng tỉ võ, chiến đấu, nhìn người xét vật… chứ trong mấy trò hối lộ, đút tiền thì không thể sánh bằng thương nhân được. Trước đó, ông ta hoàn toàn không nghĩ gì tới việc dùng tiền bôi trơn, giờ nghe thấy những lời này, đầu óc lập tức trở nên sáng suốt hẳn.
Đúng rồi, Danh Sư giữ gìn thân phận, không đòi tiền, nhưng quản gia thì cần chứ!
Phủ đệ, người hầu, ăn uống… chuyện nào chẳng tốn tiền?
Đây vốn là con bài quan trọng nhất của cha khi đối mặt với gia tộc, một khi bán hết, sau này phải làm sao?
Đỗ Viễn hoàn toàn hoảng hốt.

Còn không đi ngay đi!
Đỗ Mạc Hiên lại thúc giục.

100 vạn? Thật không đó?
9Một tay hộ vệ tỏ ra không tin.

Đương nhiên là thật rồi, chính mắt tôi nhìn thấy mà, thật trăm phần trăm! 100 vạ6n kim tệ, đối với chúng ta là con số khổng lồ, nhưng đối với một vị Danh Sư như lão gia thì có đáng là gì đâu. Tôi nghe 5Tôn ca bảo, lão gia chịu nhận chỉ để đối phương được an tâm, không muốn người khác mắc nợ ân tình với ngài.
Tay hộ vệ lên tiếng đầu tiên nói tiếp.

Cậu nói thế khiến tôi cũng nhớ ra. Khi đó Lăng đại nhân đã quỳ ở đây suốt một đêm. Ban đầu lão gia đã mặc kệ rồi, nhưng ông ấy đã nhét không ít tiền cho Tôn ca. Tôn ca thấy tội nghiệp, nói giúp một tiếng mới được cho vào gặp đấy…
Viên hộ vệ thứ hai cảm khái.
Tuy hai người họ nói rất khẽ, nhưng chỉ cách ngoài đường có mỗi cánh cửa, thực lực Đỗ Viễn còn thấp nên có lẽ nghe không được rõ, nhưng Đỗ Mạc Hiên thì nghe rõ mồn một.

Viễn nhi, còn đừng quỳ nữa. Bây giờ con quay về gia tộc, lấy hết số tiền tích lũy của cha mấy năm nay lại đây…

Mắt Đỗ Mạc Hiên lóe sáng.
Bên ngoài.

Từ từ đã!
Đỗ Viễn chưa kịp rời đi thì nghe thấy cha mình đã gọi lại:
Con về nhà, bán hết toàn bộ đan dược trân quý mà ngày trước cha đã mua, cả những tấm da thú cha tích góp được cũng bán nốt, rồi gom hết tiền qua đây…


Cha…
Đỗ Viễn sửng sốt.

Rời khỏi phủ đệ, tìm một con hẻm khuất không người, Trương Huyền rửa sạch sẽ lớp hóa trang trên mặt.
Đội những thứ này trên mặt hơn một ngày trời, kể ra cũng mệt thật.
Dẫu sao cũng chỉ là mấy tay hộ vệ bàn tán với nhau, đâu liên quan đến hắn. Đảm bảo ông ta cũng không dám gán cái tội hoạnh họe đòi tiền lên đầu một Danh Sư.

Không hổ là lão gia, bán người ta đi, mà vẫn có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện đếm tiền cho mình…

Nghe xong chuyện mà lão gia dặn dò, Tôn Cường chỉ biết cạn lời.

Cuộc bàn tán của hai tay hộ vệ, chính là chuyện mà Trương Huyền đã căn dặn Tôn Cường khi nãy.
Không nhắc khéo đối phương, ngồi đợi ông ta đưa tiền đến thì phải đợi đến bao giờ đây?
Thấy cha mình tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, Đỗ Viễn không dám cãi lại, quay lưng đi ngay.

Còn sức để đánh võ, chứng tỏ sức khỏe không vấn đề gì. Hạng người này còn dám nghi ngờ Danh Sư, đúng là đầu óc có vấn đề rồi!
Tay hộ vệ thứ hai tặc lưỡi,
Tuy lão gia không bận tâm chuyện tiền bạc, nhưng chẳng bỏ ra đồng nào, một cọng lông cũng chẳng dám nhổ, mà đòi nhờ lão gia chỉ điểm, hao tâm phí sức, như vậy chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?
Hộ vệ thứ hai đốp tiếp.
Đỗ Mạc Hiên bấm bụng dặn tiếp,
Còn nữa, cầm hết cả tiền để dành của con và mẹ con qua đây một lượt đi…
.
Công Hội Luyện Đan Sư trải khắp các vương quốc, có một số đan dược, bảo vật không có ở vương quốc Thiên Huyền, nhưng không có nghĩa là ở vương quốc khác không có. Chỉ cần gửi yêu cầu lên Tổng Hội, sau đó hàng sẽ được vận chuyển về đây từ vương quốc gần nhất mà có những món ấy. Làm như vậy, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn một chút. Bằng không, nếu chuyển từ Tổng Hội về đây, khoảng cách quá xa, làm sao gửi về kịp trong vòng 10 ngày ngắn ngủi!

Trả trước 100 vạn kim tệ, xem như tiền đặt cọc, đồng thời nhận được hai thứ đã có rất nhanh, gọn, lẹ.


Phải rồi, hội trưởng Âu Dương, ở đây có Sinh Tức Đan không? Cho tôi lấy một ít đi!


Cất hai món này vào trong nhẫn chứa đồ, Trương Huyền liền hỏi thêm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.