Chương 148: ĐÀI HỌC CHIẾN
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 2591 chữ
- 2022-02-04 04:41:06
Thiên Đạo Thương Pháp mà không phối hợp với chân khí được hình thành từ Thiên Đạo Thần Công thì dù có học, cũng không thể 8có được uy lực lớn như mình.
Chưa kể, hắn cũng là nhờ xem thư tịch nhà người ta mới có thể tổng hợp được ra chiêu3 thức này, truyền thụ cho đối phương cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Thông thường, các cao thủ rất hiếm khi truyền dạy cho người ngoài chiêu thức do mình sáng tạo, có chăng cũng chỉ truyền dạy cho đệ tử ruột của mình. Chẳng nói đâu xa, bản thân ông ấy đã là một ví dụ. Chiêu thức do ông ấy sáng tạo, ngoại trừ con trai của ông ấy ra thì người ngoài hầu như chẳng ai biết cả.
Còn vị Trương đan sư trước mặt, chiêu thức cao minh như thế, vậy mà bảo dạy là dạy ngay. Ôi phẩm chất này, lòng dạ này…
Trương Huyền ngớ người, bây giờ mới nhớ ra.
Mỗi tháng, học viện sẽ phân phát một lượng tài nguyên nhất định cho giáo viên. Số lượng nhiều hay ít, sẽ căn cứ vào số lượng học sinh và thành tích thi khảo hạch chất lượng giáo viên để mà quyết định.
Thưa thầy, không phải vậy đâu…
Khuôn mặt bánh ú của Viên Đào lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt.
Không phải à? Thế cậu nói cho ta biết, đánh nhau rồi, cậu về đây gọi Vương Dĩnh ra giúp một tay là chuyện làm sao? Nếu dám có nửa lời dối trá, ta sẽ lập tức đuổi cậu khỏi lớp, từ nay về sau đừng bao giờ bước chân vào lớp của ta nữa!
Thưa thầy…
Vương Dĩnh run lẩy bẩy.
Tính cách cô bé vốn yếu đuối, bây giờ thấy thầy Trương tức giận đến vậy, khiến cô sợ đến nỗi, gần như không thể thốt nên lời.
Mới học được mấy chiêu mà đã ra ngoài đánh nhau, có phải đều đã cảm thấy không còn cần người thầy này nữa hay không?
Nói thật lòng, Trương Huyền không phải đang giận, mà là đau lòng.
Người vừa vào cũng đã bắt đầu run cầm cập.
Người đó chính là cậu mập Viên Đào.
Cho nên, Vương Sùng vừa đưa ra yêu cầu, Trương H9uyền chẳng chút do dự mà đồng ý ngay.
Đương nhiên, hắn cũng không thể truyền thụ phiên bản hoàn chỉnh, vì Thiên Đ6ạo Thương Pháp quá đáng sợ. Cho dù chỉ truyền dạy một phần, cũng đáng được ca ngợi là tuyệt thế vô song rồi.
Cũng giống như cưới con gái nhà người ta, nhất định phải có sính lễ. Ở đời, làm gì có bữa cơm nào là miễn phí?
Trương đan sư đang muốn mua đan dược mà còn thiếu không ít tiền. Tôi thấy, chi bằng ông hãy đưa cậu ấy một ít, gọi là học phí!
Âu Dương Thành chen vào.
Có được thư viện Thiên Đạo trong tay, trời đất bao la, có chỗ nào mà hắn không đi được chứ?
Hắn nán lại nơi đây, còn không phải vì lòng quyến luyến của tiền thân với cái thân phận giáo viên này, cùng với trách nhiệm của bản thân với mấy đứa học trò đây sao?
Trịnh Dương tỏ ra rất tức giận, mắt nhìn chằm chằm kẻ trước mặt.
Giáo viên vừa được giữ lại trường giảng dạy của năm nay, Chu Thiên.
Chiêu này quá là cao minh, nên tôi cũng sẽ không học miễn phí được…
Do dự một lát, Vương Sùng nói.
Dẫu đối phương đã chịu dạy, nhưng mình cũng không thể tay không bắt giặc được. Làm như vậy, nhìn thế nào cũng không phù hợp nguyên tắc.
Trương Huyền phất mạnh tay áo.
Nếu đám quỷ nhỏ này không đáng để mình bồi đắp, mình cũng chả thừa calo đâu mà giày vò nhau nữa. Thua thì thua đi. Cùng lắm thì rời khỏi học viện Hồng Thiên, rời khỏi vương thành Thiên Huyền.
Dạ…
Viên Đạo rùng mình một cái, cắn răng khai thật,
Chuyện là thế này ạ. Hôm nay học viện phân phát tài nguyên tu luyện cho các giáo viên. Nhưng mà bọn họ bảo thầy là, giáo viên kém cỏi nhất, không đủ tư cách để nhận! Tụi trò tức quá, chạy qua đó nói lý lẽ với họ, cho nên mới dẫn đến xô xát…
.
Phân phát tài nguyên?
Cậu cứ yên tâm!
Âu Dương Thành gật đầu lia lịa.
Trước đó ông còn nghĩ, cậu thanh niên trước mặt, nếu học hành đàng hoàng, có khả năng sẽ trở thành một vị Luyện Đan Sư hai sao đầu tiên trong lịch sử của vương quốc Thiên Huyền. Nhưng bây giờ, ý nghĩ ấy đã tan biến hoàn toàn rồi.
Phòng Học sinh
Chuyện của thầy Trương, Công Hội Giáo Viên đã chứng minh trong sạch từ lâu, tại sao thầy Chu lại không chịu phân phát tài nguyên theo quy định?
Mấy trò kia đâu?
Trương Huyền chau mày hỏi.
Không hổ là đại sư thương pháp, tuy chưa lĩnh hội được thương ý, nhưng cũng đã có nghiên cứu cực kỳ thâm sâu về thương pháp. Trương Huyền chỉ thi triển lại một lần mà đã học gần xong rồi. Tuy uy lực vẫn còn kém xa bản thân hắn thi triển, nhưng về phương diện chiêu thức và vận công thì đã không còn bất kỳ vấn đề nào nữa.
Đa tạ Trương đan sư đã truyền thụ!
Không ngờ Trương Huyền lại xuất hiện ngay lúc này, Vương Dĩnh sợ đến mức co đầu rụt cổ, miệng thì lắp ba lắp bắp.
Hôm qua trước khi rời đi, thầy Trương đã bảo có việc bận, không thể lên lớp mấy ngày, sao mới đây đã trở về rồi?
Hôm nay là thời điểm phân phát, vậy mà họ lại được thông báo là không có, đương nhiên phải tìm đến hỏi cho ra lẽ rồi.
Dẫu Công Hội Giáo Viên chưa gửi văn bản gửi xuống, nhưng tôi nhớ rõ rằng, ở học viện Hồng Thiên, dẫu giáo viên có thành tích tệ mấy đi nữa, chỉ cần có học sinh, là đủ tư cách lĩnh Sinh Tức Tán rồi! Dựa vào đâu mà cả thứ này thầy cũng không chịu phát?
Triệu Nhã khảo hạch tân sinh lọt vào tốp mười, không cần phải ở trong kí túc xá tập thể, mà được phân nơi ở riêng. Và việc sắp xếp này cũng do Phòng Học sinh chịu trách nhiệm
Đưa thầy qua đó mau!
Biết được chúng không phải vô duyên vô cớ đánh lộn, mà là đang bênh vực cho bản thân, thoáng chốc, cơn giận trong lòng Trương Huyền đã giảm bớt không ít.
Hội trưởng Âu Dương, ngài tiếp tục chú ý giùm tôi những đan dược kia, đến hẹn tôi sẽ tới lấy.
Rời khỏi phủ đệ của vị đại sư thương pháp này rồi, Trương Huyền nhờ vả Âu Dương Thành thêm lần nữa.
Những tài nguyên này, giáo viên có thể sử dụng cho bản thân, cũng có thể thưởng cho những học sinh ưu tú, xem như khích lệ. Thông thường,
Phòng Học sinh
sẽ thay mặt học viện phân phát.
Phòng Học sinh là nơi quản lý và khảo hạch học sinh, kiểm soát việc phân phát tài nguyên cho giáo viên và học sinh.
Tự mình không nỗ lực, dẫu thầy giáo chuẩn bị có kỹ càng đến mấy, có đầy đủ đến mấy, cũng khó mà có thành tựu được. Tự thân muốn làm bùn nhão thì người khác có muốn nặn thành hình cũng chẳng nặn nổi!
Càng nghĩ càng giận, mặt Trương Huyền đã tái xanh.
Thế cũng được hả?
Mình đến đây để học thương pháp mà, sao giờ lại biến thành mình đi dạy người ta, mà lại còn kiếm được tiền nữa chớ?
Viên Đào không dám phí lời, lập tức đi trước dẫn đường, Vương Dĩnh cũng theo sát đằng sau, ba người cùng rời khỏi lớp học.
…
(1)Tài Lữ Pháp Địa: bốn nhân tố quan trong tu luyện. Gồm: tiền tài, bạn tu luyện, công pháp và môi trường.
Chính vì vậy, lúc trước, khi Vương Dĩnh đến báo danh, nghe Trương Huyền nói tài nguyên không được nhiều mới tỏ ra phân vân đến vậy.
Nói được nửa chừng thì người vừa vào cũng đã nhìn thấy Trương Huyền đang đứng giữa lớp với vẻ mặt lạnh như băng, tức khắc nghẹn lời.
Thầy…
Học viện Hồng Thiên, mỗi tháng đều phát một ít vật tư tu luyện cho học viên và giáo viên. Phần lớn là những đan dược cấp thấp, có tác dụng không lớn với giáo viên, nhưng đối với những học viên mới bắt đầu tu luyện thì lại cực kỳ hữu ích.
Rất nhiều người tiến bộ nhanh chóng cũng vì nhờ vào những thứ này.
Đánh nhau? Gọi người đến giúp? Ta bảo các cô các cậu tu luyện, là để các cô cậu đi đánh lộn hả?
Giọng Trương Huyền lạnh lẽo như băng tuyết.
Tụi trò…
Mặt Viên Đào tái mét.
Cái gọi là ân tình nửa thầy trò, đó là chỉ việc tự mình đã có phương pháp tu luyện riêng, sau đó học hỏi người khác một hai chiêu thức, hoặc tiếp nhận sự chỉ điểm của đối phương.
Ông ấy đã học xong, Trương Huyền cũng đã hết lý do tiếp tục nán lại đây, liền cùng với Âu Dương Thành đứng lên cáo từ.
Trương Huyền đến mua dược liệu ở chỗ ông ấy, mãi đến giờ vẫn chưa đưa đủ tiền. Ông ấy cũng biết, chắc chắn cậu ta đang tìm cách xoay sở. Nếu ông bạn già của mình đã muốn báo đáp, chi bằng cứ đưa thẳng tiền cho đỡ rườm rà.
Bằng không, học võ công của người ta, kém nhất cũng coi như là quan hệ nửa thầy trò rồi. Nếu thực sự có đưa ra yêu cầu ngặt nghèo nào đó mà bản thân không làm được thì thể nào cũng sẽ trở thành món nợ ân tình khó mà trả hết.
Kẽo kẹt!
Đúng lúc này, cửa lớp thình lình mở ra, người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng rồi:
Vương Dĩnh, mau mau đến giúp một tay, đánh nhau rồi…
Từ một kẻ chưa từng học tí kiến thức nào về thương pháp, vậy mà chỉ đọc sách một canh giờ, nhưng đã dễ dàng sáng tạo ra chiêu thức mà cả Vương Sùng cũng phải vô cùng sùng bái, rồi còn lĩnh ngộ được thương ý… Người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ như cá chép vượt vũ môn mà hóa rồng, vang danh thiên hạ.
Về học viện thôi!
Để kiếm tiền mua đan dược giúp bọn nhóc con này kích hoạt thể chất, hắn đã không ngại khảo hạch Luyện Đan Sư, mạo nhận là Danh Sư, rong ruổi khắp nơi tìm phương pháp. Vậy mà giờ chúng nó còn chẳng thèm đến lớp, thực đúng là khiến người ta điên tiết mà.
Biết trước như vậy, hắn còn cần lãng phí bao nhiêu tâm huyết để làm gì chứ? Trông mặt hắn giống người theo chủ nghĩa cốc mò cò xơi à?
Trong sạch? Văn kiện gửi xuống chưa? Có thông báo chưa?
Chu Thiên nhướng mày, tỏ vẻ mỉa mai,
Nếu chưa có gì hết thì Trương Huyền vẫn là giáo viên kém cỏi nhất trong trường. Một kẻ mà thi khảo hạch bị 0 điểm, đưa cho hắn cũng chỉ phí của giời. Không có tài nguyên sử dụng cũng đừng có trách ta, muốn trách thì trách mình bái nhầm thầy đi!
.
Tài – Lữ - Pháp – Địa(1), tài nguyên hay tiền tài chiếm vị trí đầu tiên, đủ để thấy độ quan trọng của nó rồi.
Tuy tiếp xúc với mấy đứa học trò này chưa lâu, nhưng hắn đã xem chúng như những người thân thiết nhất, vì chúng mà nỗ lực đủ chuyện. Nhưng xem chúng báo đáp thế nào đây, chạy ra ngoài đánh lộn với người ta, đánh không lại còn chạy về gọi người.
Đúng là chỉ khiến hắn cảm thấy đau hận vì sắt chẳng thể rèn thành thép.
Nói!
Mặt Trương Huyền đanh lại.
Có điều, nhìn xấp kim phiếu trong tay, ít nhất cũng phải 200 vạn, thật đúng là khó lòng từ chối mà.
Nhận tiền xong, Trương Huyền liền thi triển thật chậm chiêu thương pháp kia lại một lần, rồi giảng giải chi tiết về phương pháp vận công.
Biết được dụng ý của ông bạn thân, Vương Sùng gật đầu lia lịa, quay qua ra lệnh cho viên quản gia.
Chẳng mấy chốc, quản gia đã cầm một xấp kim phiếu tới, đưa đến tận tay Trương Huyền.
Cái đám quỷ nhỏ này…
Dạ!
Học xong chiêu này, Vương Sùng mới nhận ra sự lợi hại của nó, trong lòng không ngừng xuýt xoa. Có thể dự đoán được, nếu ông ấy liên tục tu luyện, e rằng không mất đến một năm, là ông đã có thể chân chính lĩnh hội được thương ý rồi. Và từ đó, thực lực sẽ tăng tiến cực lớn.
Bất luận có phải trả học phí hay không thì vị Trương Huyền này đã có ân tình nửa thầy trò với ông ấy rồi.
Thứ nay không được xem là đan dược, ngay cả những người không thể vượt qua khảo hạch học đồ như Văn Tuyết cũng có thể dễ dàng điều chế ra. Giá trị của nó không cao, bất kỳ giáo viên nào có được học viên, cũng có thể lĩnh được.
Ông có thể tìm được lí do để không phát tài nguyên quý trọng, nhưng cả thứ này ông cũng không chịu nhè ra, chứng tỏ là đang cố tình gây khó dễ còn gì!
Chẳng nói gì khác, bây giờ có người đòi học thương pháp do chính ông sáng tạo ra, liệu ông có chịu dạy không?
Được được!
Dịch Dưỡng Thể, Ôn Mạch Đan và cả Tụ Tức Đan đều đã đến tay, cũng nên đem tặng những thứ này cho mấy đứa học trò, để chúng đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Cáo từ Âu Dương Thành, chẳng mấy chốc hắn đã về đến lớp học của mình. Nhưng tới nơi, hắn lại nhận ra trong lớp chỉ còn mỗi một mình Vương Dĩnh đang tu luyện, còn mấy học trò khác thì chẳng thấy đâu?
Chính mình thì tốn cả đống nơ-ron thần kinh lo tìm cách để chúng nhanh chóng nâng cao thực lực. Vậy mà đám quỷ nhỏ này thì hay rồi, không chịu chăm chỉ tu luyện.
Mấy cậu ấy… họ…
Triệu Nhã bước đến nói.
Sinh Tức Tán là thứ mà học viên các khối lớp dưới thường sử dụng nhất trong tu luyện. Nó có thể giúp học viên ở cảnh giới Tụ Tức đẩy nhanh tốc độ cảm nhận linh khí.
Tôi5…
Vương Sùng chỉ tiện mồm đề nghị, nào ngờ đối phương liền đồng ý luôn, khiến ông ấy phấn khích đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ bừng lên.
Đây là học phí, còn mong Trương đan sư nhất định phải nhận, nếu không tôi sẽ vô cùng ái ngại khi học với cậu…
Vương Sùng nói.
Ơ?
Trương Huyền chớp mắt lia lịa.
Đúng là học viện có quy định này, nhưng cũng có một điều khoản rằng, nếu học viên không có giá trị để được đào tạo thì có thể không phát. Mấy cô cậu không tuân theo sự bố trí của Phòng Học sinh, chạy đến đây quát tháo ầm ĩ, cho dù ta có từ chối cũng là hợp tình hợp lý thôi!
Chu Thiên nhướng mắt, đáp trả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.