Chương 161: TẢ HỮU DU LONG


Lạch tạch tạch!

Trương Huyền đã dừng lại.
Lúc này ông ấy đang nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ cảnh giác, hệt như hắn là mãnh thú hoang dã vậy.

Ngài làm sao vậy?

Nhìn Lục đại sư, Nguyên đại sư người ta kìa, cầm bút lên một cái, khí thế lập tức biến đổi, hệt như kiếm khách cầm đến kiếm. Còn ông nội này… đang làm cái trò quỷ gì thế?
Vị Trương đại sư mà lâu nay cậu ta vẫn vô cùng ngưỡng mộ, tuy động tác cầm bút rất tiêu chuẩn, nhưng lại cứng đờ, chẳng chút thoải mái, phóng khoáng gì cả. Trông chẳng khác gì người mới cầm bút lần đầu.

Có được ngần này sách, chắc cũng được rồi đấy!

Sau khi phục chế hết thư tịch, Trương Huyền dừng lại, hô thầm trong đầu một tiếng:
Chính xác!
.
Nghề nghiệp nào mà chẳng có kĩ xảo của nó, thư họa cũng vậy. Tuy cần phải nỗ lực luyện tập thật nhiều mới có thể thành công. Nhưng nếu có được một người thầy giỏi, và lộ trình học tập đúng đắn, tốc độ học sẽ nhanh lên không ít.
Quyển sách này đã tập hợp những kĩ thuật thư họa và các bước chính xác để hình thành nên một tác phẩm từ mấy vạn quyển sách trong thư phòng. Nó giống như một con đường rộng lớn thênh thang dẫn thẳng lên đỉnh núi, mà không có bất kì một khúc cua đi vòng nào. Cứ theo đó mà học, Trương Huyền mỗi lúc một hiểu nhiều hơn và sâu hơn về thư họa.
Vốn đang định vạch mặt cái thằng cha lừa đảo lắm trò này, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của đại sư Nguyên Ngữ lập tức trợn to, hai con ngươi suýt rớt ra ngoài.
Ngay cả đại sư Lục Trầm cũng vậy, thân thể chao đảo, may mà chưa lăn ra ngất xỉu.
Lạch tạch!
Vô số câu cú chính xác trong các sách đều được trích ra và gom lại, hình thành một quyển thư tịch mới.
Thấy hắn thực sự chuẩn bị vẽ tranh, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn lập tức tập trung tinh thần, vẻ mặt trông rất phấn khích.
Điều chỉnh lâu đến thế, vị đại sư Trương Huyền này, rốt cuộc có thể cho ra đời kiệt tác thế nào đây?

Á…

Hắn bị giật mình, chủ nhân của đôi mắt ấy cũng giật bắn người, hét to, đồng thời luống cuống lùi lại đằng sau.
(1)Trường Quyền: tục gọi là Bắc quyền, là một khái niệm bao hàm các võ phái quyền cước thuộc miền Bắc Trung Hoa, sau này các bộ môn quyền này được các môn đồ Bắc Thiếu Lâm tích hợp vào hệ thống võ Thiếu Lâm rồi cải biến đi cho thích hợp đường lối kỹ pháp của Thiếu Lâm.
Người khác thử bút, chỉ thử độ cứng mềm của bút và độ đậm nhạt của màu sắc là được rồi. Thằng cha này thì lại thử đủ loại kỹ thuật hết một lượt, giống như một thằng nhóc tò mò vì lần đầu được chạm vào bút vậy.

Tả Hữu Du Long là gì?

Trông thấy vẻ mặt như đang gặp quỷ của hai vị đại sư, Bạch Tốn ngạc nhiên, thốt ra câu hỏi.
Ông bất giác nhớ lại, hình như lần trước cũng giống như vậy, cậu ta đọc sách một lát, rồi nhắm mắt đứng sững ra, và kế đó là thư phòng của ông bị phá tan nát. Bản thân ông cũng bị hắn ném đi ném lại, có cảm giác như chết đi sống lại theo mỗi lần bị ném vậy. Sau đó, cũng chẳng có sau đó gì cả…
Lần này… chắc không phải cũng lại như vậy chứ…

Thế thì… bắt đầu thôi chứ?

Thấy hắn đã dừng công cuộc thử bút lại rồi, đại sư Lục Trầm hỏi dò một câu, sợ thằng cha này lại giở trò kì dị khác ra.
Cả đại sư Nguyên Ngữ cũng không khỏi nhìn qua. Nếu thực sự cố tình giở trò bịp bợm, làm màu lòe thiên hạ, xem ta không ra tay dạy dỗ…
Ngay tại thời điểm mọi người đã đổ dồn ánh mắt về phía mình, Trương Huyền chần chừ một thoáng rồi nói:
Lục đại sư, ngài còn giấy không, tôi có thể thử bút trước được không?
.
Hai người quay lại đại sảnh, trông thấy đám Hoàng Ngữ, Bạch Tốn đang ngóng dài cả cổ. Đọc sách điều chỉnh trạng thái cái kiểu gì mà đi một lèo ngót hai ba canh giờ, nghĩ thôi cũng đã muốn xỉu.

Sao rồi?

Có điều, may mà Trương Huyền chẳng nói gì thêm, bước đến trước tấm giấy trắng đặt trên bàn, một tay cầm một cây bút lông chấm vào mực, đồng thời, một tay còn lại cầm thêm một cây bút nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vốn cứ ngỡ anh bạn trẻ Trương Huyền này vào đọc sách, tầm 10 phút sẽ trở ra. Không ngờ cậu ta lại ở luôn trong này một lèo gần hai canh giờ. Thực sự là ông chờ hết nổi rồi nên mới chạy vào đây kiểm tra.
Vừa vào đã thấy đối phương nhắm nghiền đôi mắt, đứng bất động trước kệ sách, giống như đang ngủ.
Hai cây bút như vật sống, không ngừng múa lượn trong đôi tay hắn, trên mặt giấy trắng vốn trống rỗng, đã dần dần xuất hiện các đường nét.

Đây là… Tả Hữu Du Long?

Không giống với tu luyện công pháp, chỉ đưa chân khí chạy một vòng trong cơ thể là xong, thư họa dù cho hiểu biết nhiều đến mấy, cũng cần phải được cọ sát qua thực tiễn.
Hắn chưa từng vẽ tranh, và cũng chẳng mấy khi dùng đến bút lông, nên cần phải thử độ cứng mềm của bút, biết được độ đậm nhạt của mực và màu vẽ khi xuất hiện trên giấy trước, vậy mới có thể vẽ được.

Cậu… lần này không có đột phá đúng không?

Đại sư Lục Trầm cẩn thận hỏi lại.
Đây cũng là lý do tại sao, hắn đã học được nhiều tri thức về luyện đan đến thế, mà vẫn không thể trở thành Luyện Đan Sư chân chính.
Luyện đan thì cần phải luyện tập thật nhiều, còn vẽ tranh lại chú trọng ý cảnh. Dẫu bút pháp có hơi yếu, nhưng khi lĩnh hội được ý cảnh rồi thì vẫn có thể cho ra đời được tuyệt tác.
Đừng có nói với tôi là, vừa rồi ngài bảo ngài đi đọc sách điều chỉnh trạng thái, thực chất là đi học cách vẽ tranh đó nha?
Đại sư Lục Trầm cũng đang vô cùng ngơ ngác, chẳng hiểu nổi cái tay Trương Huyền này đang làm cái trò khỉ gì.
Làm lơ ánh mắt đầy quái dị của ông ấy, Trương Huyền nhấc bút lên, nhúng vào màu nước, mực tàu rồi vẽ bừa vài nét lên trên mặt giấy, sau đó lại dùng một cây bút lông khác, nhúng nước bôi chồng lên.

Đây các kĩ thuật phân nhiễm căn bản nhất? Cả cái này mà cũng thử… Lẽ nào đây là lần đầu tiên Trương đại sư cầm bút lông?

Trương Huyền lật ra, bắt đầu đọc.

Thư họa, phân làm thư pháp và tranh vẽ, có khả năng rèn luyện tâm trí, khiến người ta có được tâm tính bình lặng, ôn hòa…

Thấy hành động của hắn, Hoàng Ngữ không khỏi thốt ra.
Phân nhiễm là một loại kĩ thuật trong hội họa, dùng một cây bút để chấm mực, cây bút khác chấm nước, hòa cả hai lại với nhau, sẽ tại ra hiệu ứng chuyển màu từ đậm sang nhạt. Kĩ thuật này cũng giống như Trường Quyền(1) trong võ thuật, chỉ cần là người biết vẽ tranh thì ai cũng biết cả…

Sao rồi, điều chỉnh tâm cảnh xong chưa?
Lục Trầm chuyển qua chủ đề chính.

Cũng tàm tạm rồi, chúng ta đi ra thôi!
Trương Huyền nói.
Còn tiếp tục như vậy, khéo bọn này chết mục xác rồi mà vẫn chưa được xem tác phẩm của đại ca đó…

Lần đầu tiên tôi cầm bút, hình như cũng như vậy, cái gì cũng muốn thử một phát, nhưng thực ra… chẳng biết cái gì hết…
Bạch Tốn cũng đang rất ngạc nhiên, cả cậu ta cũng đã nhận ra điểm khác thường.

Bắt đầu vẽ tranh đi!
Đại sư Lục Trầm sợ tình hình sẽ tệ hơn, vội vàng xua tay.

Vâng!
Xem lướt qua thật nhanh các phương pháp vẽ tranh trong thư viện Thiên Đạo, Trương Huyền bước đến trước bàn, cầm bút lông lên.
Đâu có dễ dàng đến thế?
Lần trước chẳng phải cậu đã ‘dễ dàng đến thế’ sao?

Được rồi!

Làm quen một lát, cuối cùng cũng dung hợp hoàn toàn kiến thức trong đầu và thực tiễn, Trương Huyền thở phào một hơi.

Thử đi!
Sắc mặt của đại sư Nguyên Ngữ càng khó ở hơn.
Nếu đối phương là đại sư thư họa thực thụ, sao lại còn phải thử bút làm gì?

Thông thường, khi chúng ta vẽ tranh, đều chỉ dùng đến một cây bút vẽ. Đầu tiên sẽ phác thảo ra bố cục tổng thể, kế đó mới điểm xuyết chi tiết!
Đại sư Lục Trầm giải thích.
Hoàng Ngữ và Bạch Tốn cũng đều gật đầu.
Tất cả những người chứng kiến đều cảm thấy như bị táo bón.
Đại ca, bọn này đợi mấy canh giờ rồi, ngài làm ơn nhanh nhanh lên có được không?
Lời mở đầu có nội dung giải thích về thư họa, kế đó là giảng giải về cách cầm bút, viết vẽ ra sao, nhuận sắc(1) như thế nào.
(1)Nhuận sắc: điểm xuyết lại màu sắc trong tranh.
Đại sư Lục Trầm nói tiếp:
Để nâng cao tốc độ vẽ tranh, một số chuyên gia thư họa lợi hại đã sáng tạo ra phương pháp Tả Hữu Du Long, ý nghĩa nằm ngay trên tên gọi. Có thể cùng một lúc điều khiển tay trái tay phải làm hai việc. Hai tay cầm hai cây bút, bắt đầu vẽ từ hai bên trái phải của bức tranh, không cần phác họa khung sườn, cũng chẳng cần điểm xuyết hay nhuận sắc gì cả. Hai cây bút sẽ không ngừng tiến dần vào trung tâm của bức tranh… Khi hai ngọn bút chạm nhau, cũng là lúc tác phẩm hoàn thành!
.

Làm như thế, bất luận là thời gian hay hiệu suất cho ra đời tác phẩm đều nhanh hơn gấp đôi, nhưng độ khó cũng cực kỳ cao!

Sách mà đại sư Lục Trầm sưu tập tuy nhiều, nhưng vẫn
đỡ
không n8ổi tốc độ lật sách của hắn. Khoảng một canh giờ sau, hắn đã lật hết toàn bộ, thư viện trong đầu cũng đã hình thành mấy vạn3 quyển sách giống y như đúc.

Tâm đắc về thư họa sơ cấp
,
Bách khoa kỹ xảo thư họa
,
Làm sao đi vào cảnh giới th9ứ hai trong thư họa
,
Độc bản Tịch dương tàn ảnh

Không thẹn là đại sư, gần như mọi thư tịch liên quan đến thư h6ọa trong vương quốc Thiên Huyền đều được ông ấy sưu tập. Tổng cộng đến mấy vạn quyển, trong đó độc bản chiếm đến mấy trăm 5quyển, khó mà tìm được ở chợ sách.
Nếu chỉ tự ông ấy sưu tập thì dẫu có là đại sư thư họa, e là cũng chẳng làm được. Chắc hẳn là bệ hạ Thẩm Truy đã phái người sưu tập từng quyển rồi đem đến tặng, nhằm báo đáp cái ân dạy dỗ thuở vỡ lòng.

Đầu tiên phải hình dung thật chính xác kích cỡ của bức tranh; kế đó tinh thần phải phân chia để làm một lúc hai việc, mà vẫn không được phạm phải bất kì sai lầm nào; cuối cùng, việc phối màu phải được hình thành rõ ràng sẵn trong đầu, mới không phát sinh bất kì sai lệch nào khi hai bên của bức tranh được nối liền với nhau...


Nói thật lòng, đây là loại kĩ thuật cực kỳ cao minh, cả ta và Nguyên huynh cũng không làm được…

Trương Huyền đứng im một chỗ, lật đọc từng trang sách.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, khi vừa mở mắt ra, hắn lập tức nhìn thấy một đôi mắt đen láy xuất hiện ngay trước mặt từ bao giờ.

Hả… à, được rồi!

Thấy biểu cảm của mọi người, Trương Huyền cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Lục Trầm đại sư?

Bây giờ Trương Huyền mới thấy rõ diện mạo của người đó, chẳng phải ai xa lạ, chính là đại sư Lục Trầm.
Đã vậy còn một mạch đột phá lên cả tầng trời, đến cậu còn chả thích ứng được với sức mạnh mới. Nếu không phải tôi cũng có chút thực lực, có lẽ hôm đó đã ngỏm mất rồi.
Càng nghĩ càng tức ngực. Thôi bỏ đi! May mà lần này cậu ta không đột phá ở đây, bằng không, chắc mình phải nghiêm túc nghĩ đến việc, không bao giờ cho cậu ta vào thư phòng của mình nữa.
Nói đến đây, đại sư Lục Trầm lại lắc đầu, trên khuôn mặt già nua ấy vẫn còn vẻ bàng hoàng, không dám tin.
Phương pháp vẽ tranh Tả Hữu Du Long này, cần phải có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân thì mới có thể hoàn thành. Hơn nữa, nếu không trải qua khổ luyện mấy chục năm liên tục thì khó mà thuần thục được. Ấy vậy mà Trương Huyền lại làm được rất dễ dàng.
Đang rối rắm chẳng biết làm thế nào thì lại thấy đối phương mở mắt ra, ông không sợ đến mức chạy ra khỏi thư phòng là cũng xem như gan dạ lắm rồi.

Đột phá đâu có dễ dàng đến thế…

Bọn họ cũng đã tiếp xúc với thư họa được một thời gian, nên cũng đã biết được trình tự để vẽ một bức tranh. Phác thảo bố cục tổng thể trước, còn những điểm chi tiết sẽ được tô đậm, nhuận sắc sau, cứ thế cho đến khi hoàn thành tác phẩm

Cái này cũng giống như xây nhà, đầu tiên phải làm khung sườn, sau đó mới đắp thêm dần cho kín. Tuy như thế sẽ giúp nền tảng được vững chắc, nhưng về tốc độ thì ở mức tạm chấp nhận được, chứ không nhanh cho lắm!


Đột phá? Đâu có đâu!
Trương Huyền sửng sốt.

Vậy thì tốt…
Thở phào một hơi, trong lòng đại sư Lục Trầm vẫn còn bị ám ảnh từ lần trước,
Tôi thấy cậu mãi vẫn chưa quay lại, nên định bụng vào đây xem thử…
.
Rõ ràng là đang câu giờ.
Hừ, ngươi cứ câu giờ đi, một lát nữa, xem người còn kiếm cớ gì để lấp liếm.
Nhìn bộ dạng của ông ấy, Trương Huyền thấy có hơi quái dị.
Mình đâu có giết người cướp của gì đâu, ông ấy tỏ thái độ vậy là sao?
Vẻ mặt của đại sư Nguyên Ngữ cũng đã trở nên không mấy vui vẻ.
Ban đầu ông ấy định bụng sẽ đi thăm hỏi Danh Sư Dương Huyền vào chiều nay, ấy vậy mà thằng cha này đi điều chỉnh tâm cảnh kiểu gì mà đi đến tận lúc mặt trời sắp lặn. Lại thêm phán đoán trước đó nữa, giờ ông ấy vẫn chưa phủi tay đi thẳng, đã là khá lắm rồi.
Nhìn bộ dạng cảnh giác của ông ấy, Trương Huyền đã hiểu ra, chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Chưa nghe thấy lời này thì còn đỡ, vừa nghe thấy, đại sư Lục Trầm lại cảm thấy khó thở không thôi, khóe miệng khẽ giật một cái.
Cũng thích chơi nổi quá rồi đấy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.