Chương 166: TÀNG THƯ KHỐ CỦA VƯƠNG QUỐC



Hở?
Thẩm Truy nhìn qua.


Mấy ngày trước, có một người được nghi là Danh Sư đến vương thành, hơn nữa hình như không chỉ là một sao.

Đại sư Nguyên Ngữ thuật lại những thông tin mà mình biết được.


Danh Sư? Không chỉ một sao?
Mấy ngày nay, bệ hạ Thẩm Truy luôn ở3 ngoài cung, cả những bản tấu trình của Tiền các lão cũng chưa kịp xem, nên chưa hề hay biết sự kiện
năm sao này
.

Vậy cũng được…

Thấy hắn đã kiên quyết, đại sư Lục Trầm đành từ bỏ ý định.

Trương lão đệ à, thằng con này của tôi, từ nhỏ đến lớn chưa bị ‘vả mặt’ bao giờ, tự kiêu thành thói rồi. Nếu như cậu quyết ra tay rồi, vậy hãy cho nó biết thế nào là lợi hại. Cậu hãy táng sấp mặt nó cho tôi, coi như là dạy cho nó biết, mình giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Cho nó chừa cái thói ỷ tài ngạo mạn đi!

Trương Huyền gượng cười.
Hắn đã quen biết đại sư Lục Trầm được một thời gian rồi, nhưng không ngờ Lục Tầm lại là con trai của ông ấy.
Thật là quá trùng hợp.
Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến trước vương cung.
Tàng Thư Khố của vương quốc tất nhiên là ở bên trong vương cung. Trong đó có được vô số thư tịch trong toàn vương quốc. Chỉ có con em trong vương thất, hoặc những quý tộc hiển hách nhất mới có tư cách vào đó tra cứu sách vở.
Đại sư Lục Trầm là bậc đế sư, muốn đưa một người vào trong, chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Chưa đến nơi thì các thị vệ đã đồng loạt tránh đường.
Tìm một con hẻm vắng người, biến trở lại dung mạo của chính mình, ngay sau đó, Trương Huyền đi thẳng đến phủ đệ của Lục Trầm.
Hôm qua Lục đại sư đã bảo sẽ đưa hắn đến Tàng Thư Khố của vương quốc. Chắc hẳn hôm nay, hắn đã có thể bổ sung đầy đủ công pháp của tầng thứ 6, đột phá tu vi thành công.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến phủ đệ của Lục đại sư.

Không hổ là vương cung…

Bước vào bên trong, Trương Huyền không ngừng quan sát xung quanh.
Tuy vương quốc Thiên Huyền không phải là một nước lớn, nhưng vương cung cũng được xây dựng vô cùng xa hoa, tú lệ, chẳng thua kém gì các cố cung ở đời trước, thậm chí còn lộng lẫy hơn đôi phần.

Trương lão đệ, thật lòng xin lỗi cậu…

Vừa gặp mặt, Lục Trầm đã tỏ ra đầy áy náy.

Xin lỗi? Lẽ nào không vào được Tàng Thư Khố của vương quốc nữa?
Trương Huyền nghe tim mình đánh
thịch
một cái.

Ơ…
Đại sư Nguyên Ngữ cũng chẳng biết phản bác như thế nào.
Vị
Danh Sư Dương Huyền
này, tuy gần đây tiếng tăm rất lớn, nhưng hình như chỉ khám chữa bệnh, chứ chưa nghe nói giúp ai đó đột phá cả. Hơn nữa, cụ thể có phải là Danh Sư hay không, ông cũng mới chỉ nghe tin đồn mà chưa tận mắt chứng kiến, thật đúng là chẳng dám chắc chắn.

Ngài nói vị này tên là gì? Tôi biết hầu hết các vị Danh Sư hai sao trong các vương quốc.
Nhận ra sự lúng túng của ông ấy, Lưu sư mỉm cười hỏi.

Chuyện này…
Đại sư Nguyên Ngữ vẫn chưa tin tưởng cho lắm.
Mấy ngày nay, những sự tình liên quan đến vị Danh Sư Dương Huyền này lan truyền khắp nơi. Ông ấy vẫn luôn muốn đến xin gặp mặt một lần. Bây giờ nghe thấy ba vị Danh Sư đều bảo có lẽ chỉ là một tên bịp, trong lòng ông cảm thấy cực kì hụt hẫng.

Thực ra, muốn biết có phải lừa đảo hay không cũng đơn giản lắm. Còn mấy ngày nữa mới đến tiệc mừng thọ của Điền lão, nhân tiện ngày mai cũng rảnh rỗi, tôi có thể đi cùng ông qua đó một chuyến xem thử. Có phải là Danh Sư hay không, chắc chắn sẽ hai năm rõ mười mà thôi!
Lưu sư nói.
Đình viện u tĩnh nằm san sát bên nhau, nhiều vô số kể. Nếu không có người dẫn đường, đi vào trong này sẽ rất dễ bị lạc, chẳng phân được Đông Tây Nam Bắc.
Dưới sự dẫn dắt của đại sư Lục Trầm, vòng qua mười mấy dãy hành lang dài, cuối cùng cả hai dừng lại trước một tòa cung điện lo lớn.

Đây chính là Tàng Thư Khố!

Trò chuyện thêm vài câu, đại sư Lục Trầm cất giọng đầy mong mỏi.
Thằng con của mình quá mức kiêu ngạo, chỉ vì mình mắng nó có vài câu mà đã lập tức bỏ nhà đi. Mấy năm trời rồi mà nó vẫn chưa thèm vác mặt về nhà, nghĩ mà tức muốn ói máu.
Nếu Trương lão đệ chịu ra tay dạy cho nó một bài học thì còn gì bằng nữa. Cũng nhân đó cho nó nếm cay đắng một lần, để biết rằng, thế giới bên ngoài bao la rộng lớn lắm, chỉ khi nào biết cúi cái đầu xuống thì mới có thể tiến được xa hơn.

Sư Giả Bình Trắc?
Trương Huyền đực mặt ra, kinh ngạc hỏi lại,
Lục đại sư, đừng có nói với tôi, thầy Lục Tầm là con trai của ngài nhé?
.

Đúng vậy, chính là thằng bất hiếu đó. Ba năm trước nó cãi nhau với tôi rồi bỏ nhà đi, đến bây giờ vẫn chưa chịu về…


Ơ… dẫu sao cũng đã sắp sửa tỉ thí rồi, nên tôi cũng không làm phiền Lục đại sư nữa. Bằng không, thiên hạ lại nghĩ tôi sợ, nên mới nhờ ngài…


Khó khăn lắm mới được vào đây một lần, phải nhét hết đống sách này vào thư viện mới được.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều sách đến như thế, Trương Huyền phấn khởi đến mức đôi mắt sáng lóa như đèn pha. Giờ hắn cũng chẳng buồn đi tìm công pháp, mà bước thẳng đến kệ sách đầu tiên, bắt đầu công cuộc lật sách của mình.
Lạch tạch tạch…. Lạch tạch tạch…
Không thể vào đó thì hắn biết đi đâu tìm sách học tập, bổ sung cho thư viện Thiên Đạo?

Không phải chuyện đó, mà là tôi đã nuôi một thằng nghịch tử…
Đại sư Lục Trầm lắc đầu.

Nghịch tử?
Trương Huyền chẳng hiểu ất giáp gì hết.

Giữa chúng ta thì cần gì phải khách sáo. Nếu đã hết chuyện rồi, vậy tôi về trước đây. Cậu muốn tìm thư tịch gì, cứ vào trong ấy tìm thoải mái, không có ai quấy rầy đâu.
Đại sư Lục Trầm vuốt râu cười hỉ hả.

Vâng!
Trương Huyền chẳng nói gì thêm, cầm theo lệnh bài Kim Long đi vào bên trong.
Không hổ danh là Tàng Thư Khố của vương quốc, kệ sách bên trong tầng tầng lớp lớp, nhìn chẳng thấy đầu. Thư tịch trong này thuộc về không ít các chức nghiệp, được sắp xếp dày đặc, san sát nhau, chắc phải đến hàng chục triệu quyển.
Trang sư, Trịnh sư cũng đồng loạt lắc đầu, hoàn toàn không tán đồng.
Cũng khó trách họ lại không tin. Danh Sư lợi hại, đúng là có thể chỉ điểm cho bất kì chức nghiệp nào, cũng có thể trị bệnh cứu người. Nhưng đẳng cấp ấy, phải cực kỳ giỏi mới được. Danh Sư một hai sao thông thường, cũng chỉ có thể chỉ điểm giúp người ta đột phá, và chỉ điểm thêm một vài chức nghiệp đặc thù mà thôi.
Chưa kể, Danh Sưu đi đâu cũng được người ta chú ý, cung phụng, làm gì có chuyện chịu đến một nơi nhỏ bé như vương quốc Thiên Huyền này, hơn nữa còn đi thuê nhà để ở là sao?

Nào hay biết có ba vị Danh Sư vừa đến vương quốc, hơn nữa còn có dự định đến vạch mặt mình, Trương Huyền đánh một giấc ngon lành, tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh.
Sửa sang một hồi, ăn sáng xong, Trương Huyền liền căn dặn Tôn Cường:
Ta có việc phải ra ngoài một chuyến. Nếu có ai đến tìm thì cứ bảo họ đứng đợi ngoài cổng.
.

Người đó tên Dương Huyền, cụ thể ra sao thì tôi chẳng rõ…
Đại sư Nguyên Ngữ đáp lại.

Dương Huyền?

Lưu sư suy ngẫm một lát rồi lắc đầu:
Trong phạm vi mấy vương quốc, chẳng có vị Danh Sư hai sao nào có tên này, thậm chí trong cả một số Danh Sư ba sao mà tôi được biết cũng chẳng hề có cái tên như vậy!

Đại sư Lục Trầm mỉm cười giới thiệu.
Một tòa cung điện cao đến mấy chục mét, đứng sừng sững trước mặt Trương Huyền, bên trên treo một bức hoành phi với nền đỏ viền trắng, trên đó khảm ba chữ to
Tàng Thư Khố
màu vàng kim. Dưới ánh mặt trời, ba chữ đó phát ra ánh sáng lấp lánh.

Đây là lệnh bài Kim Long của bệ hạ Thẩm Truy. Có thứ này thì có thể tha hồ tra cứu thư tịch, mà không sợ vô tình kích hoạt trận pháp bên trong. Tôi không vào cùng cậu được rồi.

Giới Danh Sư cũng có liên hệ giao thiệp với nhau, tuy Lưu sư chỉ là một sao, nhưng trong vương quốc có bao nhiêu Danh Sư, bao nhiêu người hai sao, ba sao thì ông cũng vẫn biết đôi chút. Cái tên Dương Huyền này, rõ ràng đây là lần đầu ông nghe thấy.

Chắc chỉ là một tên bịp mà thôi. Chẳng phải ông đã kể rằng, muốn vào gặp mặt người đó, đầu tiên phải nộp ra 300 vạn kim tệ. Nếu là Danh Sư chân chính, ai lại xem trọng tiền bạc như thế?
Trang sư phì cười.
Danh Sư có địa vị rất cao quý, muốn tài nguyên nào, chỉ cần nói một tiếng thì bất kì thế lực lớn nào, thậm chí cả vương thất cũng sẽ dâng đến tận tay. Đằng này, thuê một cái phủ đệ, bắt những người muốn vào gặp phải nộp trước 300 vạn, rõ ràng là phường lừa đảo, đang tìm cách kiếm tiền rồi còn gì.

Ừm… thôi cũng được!

Trương Huyền còn đang cân nhắc tới mối quan hệ tốt đẹp với Lục đại sư, đến lúc thi đấu liệu có nên nương tay một chút hay không. Giờ nghe thấy lời này, hắn gật đầu ngay tắp lự.
Đối phương đã nói như thế rồi, nếu tay Lục Tầm kia cứ khăng khăng cố chấp, mình cũng chẳng ngại táng cho hắn sấp mặt một phen.
Đại sư Lục Trầm đưa cho Trương Huyền một chiếc lệnh bài màu vàng kim, bên trên chạm trổ hình một con rồng hung mãnh, oai vệ.

Đa tạ Lục đại sư!
Nhận lấy lệnh bài Kim Long, Trương Huyền vội vàng chắp quyền cảm tạ.
Tàng Thư Khố của vương quốc là một trong những nơi quan trọng nhất của đất nước. Bên trong chắc chắn sẽ có trận pháp và cấm chế do Trận Pháp Sư để lại. Không có chiếc lệnh bài này, rất có thể hắn vừa đi vào đã bị công kích ngay.

Dạ, lão gia!

Tôn Cường gật đầu, trong lòng vô cùng tự hào.
Lão ta là quản gia của Danh Sư, có thể nói là bây giờ đang vô cùng đắc chí. Bất kể là người của các đại gia tộc hay vương công quý tộc gì gì đó, trước đây đều là những nhân vật lão phải nịnh bợ, còn bây giờ thì ngược lại, họ đều phải cúi đầu trước lão ta.
Mặc kệ ngươi có thân phận gì, lão gia đã bảo rồi, cút hết ra ngoài đợi.
Trải qua chuyện của Đỗ Mạc Hiên và Lăng Thiên Vũ, bây giờ lão ta đã có đủ sự tự tin.
Trương Huyền nào hay biết suy nghĩ trong đầu lão ta, còn cho rằng lão ta đã hiểu ý của mình, bởi vậy chỉ gật đầu rồi rời khỏi phủ đệ.

Vâng, vị Danh Sư n9ày đã chữa khỏi rất dễ dàng căn bệnh của vợ Lăng Thiên Vũ, giải quyết căn bệnh trầm kha nhiều năm của Đỗ Mạc Hiên…
Đại sư Nguyên Ngữ nói ra mộ6t loạt thông tin mà mình biết.
Ông ấy là đại sư Y Đạo, từng được mời đến chẩn trị cho những người này, nên biết rõ độ khó của những ca 5bệnh đó. Ấy vậy mà vị
Dương sư
này lại chữa khỏi chỉ trong mười, hai mươi phút ngắn ngủi, khiến bản thân ông ấy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì vậy mới có ý đến xin gặp.

Trị lành bệnh đã là Danh Sư sao?
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia, Lưu sư lắc đầu nói,
Tuy Danh Sư sở hữu rất nhiều năng lực, nhưng chủ yếu vẫn là giúp người ta đột phá. Còn chữa khỏi bệnh không thì đó là đại sư Y Đạo rồi.
.
Có điều, chuyện tỉ thí đã lan truyền khắp nơi, bây giờ mà muốn rút lui cũng không kịp. Dẫu sao người ta đã muốn
vả mặt
mình, thế thì cứ ngay mặt mà đối chiến thôi. Nếu thật sự để cho đại sư Lục Trầm qua bên đó làm ầm lên, khéo danh tiếng của mình sẽ mất sạch.
Đánh không lại, thì chạy đi xin ông bố… Chuyện này có khác gì không dạy được học trò nên đi mắng vốn phụ huynh?
Hắn cũng không muốn chơi cái trò đó đâu.
Ông nuôi một thằng con nghịch tử thì liên quan gì đến tôi? Tôi có quen biết gì đâu…

Đúng vậy, đến tối hôm qua tôi mới được biết, thằng con ngu đần ấy lại đi kiếm chuyện với lão đệ, lại còn đòi tiến hành Sư Giả Bình Trắc. Tất cả đều là lỗi của tôi, hôm nay tôi sẽ qua đó bắt nó nhận thua.

Đại sư Lục Trầm lải nhải.
Đối phương nói không hề sai, đã thật thì không thể giả, mà đã giả thì làm cách gì cũng không thể là thật được. Nếu người đó là thật, dẫu cả ba vị Danh Sư cùng đến gặp thì cũng chẳng có vấn đề gì được. Nhưng nếu là giả, vậy kẻ đó hãy chờ bị vạch mặt ngay tại chỗ đi. Chính mình cũng không cần phải xoắn xuýt làm chi nữa.
Thấy ba vị Danh Sư đã quyết định xong, bệ hạ Thẩm Truy cũng chẳng dám chen miệng, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Tuy ông ấy là vua của một nước, nhưng so với hàng quái vật như Danh Sư thì đúng là vẫn không dám ra vẻ ta đây.

Tôi cũng muốn đi, chức nghiệp Danh Sư đâu chấp nhận bị kẻ khác khinh nhờn, vậy mà lại có kẻ dám đóng giả. Tôi cũng muốn xem thử, thằng cha này rốt cuộc đã ăn tim hùm hay gan gấu mà lại dám chơi với lửa!
Trang sư cũng lên tiếng.

Đưa tôi theo với, thực lòng tôi cũng thấy khá hứng thú.
Trịnh sư mỉm cười đề nghị.

Thôi được!
Đại sư Nguyên Ngữ đành gật đầu.
Trong Tàng Thư Khố của vương quốc bắt đầu vang lên tiếng lật sách không ngừng.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.