Chương 175: PHÁT TÀI RỒI
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 2505 chữ
- 2022-02-04 04:41:43
Là hộ vệ của Danh Sư, anh ta biết rõ danh tiếng và địa vị của tam sư ở vương quốc. Khi họ ra về mà chỉ để cho một tên quản gia ra tiễn, còn cá8i…
tên bịp
kia, ngay cả bóng cũng chẳng thấy đâu?
Thật không vậy?
Chẳng phải ngài vừa nói mình chẳng hề thiếu thốn sao? Bí tịch cảnh giới Thông Huyền… là ý gì vậy?
Hơn nữa hơn ngàn quyển?
Có thể nói, lão gia đã mở ra cho mình một thế giới hoàn toàn khác, ân tình này quá to lớn, có khác gì ân tái tạo.
Được rồi, ta có chuyện ra ngoài một chuyến, những người ngoài cửa, ngươi liệu mà xử lý cho tốt đi!
Lưu sư, ngài đã trên 60 rồi đó, tay Tôn Cường ấy chưa đến 40 đâu, tại sao ngài có thể mở miệng gọi tên đó là Tôn Huynh được vậy?
Sao tự nhiên da gà da vịt nổi khắp người thế này?
Lão gia…
Tôn Cường đi vào thưa.
Lão gia, đây là vật mà tam sư gửi lại…
Nói xong, Tôn Cường đưa qua một chiếc nhẫn không gian.
Chỉ nhìn một lượt, Trương Huyền không khỏi xuýt xoa.
Không thẹn là Danh Sư, tặng một lần mà đến hơn ngàn vạn kim tệ, chơi còn sộp hơn những người khác rất nhiều.
Bẩm lão gia, cả thảy 27 vị đã nộp tiền, tổng cộng 8100 vạn…
Nói xong, Tôn Cường vẫy tay, có hai viên hộ vệ liền khênh vào một chiếc rương, bên trong chất đầy kim phiếu.
Biết ngoài cổng trước đang đông nghẹt người, Trương Huyền đi ra từ cổng sau. Rời khỏi phủ đệ, hắn lại kiếm một nơi không bóng người, tháo bỏ lớp ngụy trang, thay đổi y phục, quay trở lại bộ dạng vốn có.
Sau khi tháo bỏ lớp hóa trang xong, Trương Huyền lập tức sải bước về phía Công Hội Luyện Đan Sư.
Chẳng phải ngươi vừa bảo là giả à? Ngươi mở to mắt ra 5nhìn xem, tại sao chỉ là quản gia mà đã được tôn trọng đến thế?
Quan trọng nhất chính là… còn được gọi là Tôn Huynh?
Khóe miệng ông ấy khẽ giật một cái.
Cao thủ cảnh giới Thông Huyền đã được xem như những nhân vật đứng đầu ở vương quốc Thiên Huyền rồi. Bí tịch có thể giúp hạng người này nâng cao thực lực, dẫu có là vương cung, cũng chẳng có được mấy quyển. Đằng này có người vừa mở miệng đã đòi hơn ngàn quyển? Vị Dương sư này định làm gì đây?
Đây là phí xin gặp mặt mà người ta đã nộp, thuộc hạ đã liệt kê thành một danh sách…
Nói xong, Tôn Cường dâng lên một quyển sổ, Trương Huyền nhận lấy, tiện tay lật ra xem, lập tức giật bắn người:
Vậy là có bao nhiêu người cả thảy?
.
Ngài nghĩ tôi thiếu thốn à?
Trương Huyền nheo mắt hỏi.
Ngay cả cảnh giới Thông Huyền mà hắn còn chưa đạt đến. Có thể chỉ điểm cho Trang Hiền đột phá thành công, bên trong cũng có yếu tố may mắn đóng vai trò chủ yếu. Hắn cũng không hề muốn dài tay lo chuyện bao đồng, để rồi bị lộ tẩy đâu.
Còn mong Dương sư ra tay cứu giúp. Chỉ cần ngài đồng ý chỉ điểm, tôi tình nguyện dâng bất cứ thứ gì trong vương quốc Thiên Huyền này cho ngài…
Trương Huyền hờ hững nói.
Hả?
Bệ hạ Thẩm Truy đơ mặt.
Giúp Trang Hiền đột phá thuận lợi, bởi vậy Lưu Lăng và Trịnh Phi cũng chẳng còn nghi ngờ nữa, lập tức thỉnh giáo một số vấn đề trong tu luyện. Do đã đọc hết sạch sách trong Tàng Thư Khố của vương quốc, nên hiện tại Trương Huyền đã sở hữu một lượng tri thức kinh người. Bên cạnh đó, hắn còn dựa vào khả năng nhìn ra khuyết điểm của thư viện Thiên Đạo, nên chỉ đáp mấy câu đã khiến hai người kia vô cùng bội phục.
Thỉnh giáo một hồi, ba người họ đứng dậy cáo từ, còn bệ hạ Thẩm Truy thì vẫn còn nán lại.
Lẽ nào… tay Dương Huyền này thực sự là Danh Sư?
Đám người vừa rồi nghe thấy anh ta phán chắc như bắp rằng Dương Huyề6n sắp sửa bị vạch mặt, nhưng giờ chứng kiến cảnh này cũng đều xây xẩm mặt mày.
Nếu vương quốc Thiên Huyền không còn lão tổ tọa trấn, e là chẳng mấy chốc, sẽ bị những nước khác xâu xé mất thôi.
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, đạo lý này không chỉ tồn tại trong giới luyện võ, mà còn đúng ở tầm cỡ quốc gia.
Tôn Cường thầm thề thốt trong lòng.
Từ khi theo hầu vị lão gia này, không những lão ta đã có được tôn nghiêm, còn có được rất nhiều tiền, tu vi cũng được đột phá. Ân tình và sự coi trọng này, một kẻ sống mơ hồ cả một đời như lão, sẽ chẳng bao giờ có được lần thứ hai nữa rồi.
May mà chưa nghe theo hắn ta, bằng không, chắc chắn đã bị lừa mất rồi!
Đúng đấy, chả biết cái gì mà cứ tỏ ra tinh tướng …
Bệ hạ Thẩm Truy cũng hiểu ý, lập tức lui ra.
Ông ấy vừa rời đi, mắt Trương Huyền lập tức bừng sáng.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu, nhóm Lưu sư đang có ý lấy lòng mình, bằng không, chỉ điểm cho họ có chút xíu về tu vi, đâu đến mức phải chi ra một khoản kếch sù như thế.
Mấy ngày nay lão gia không có nhà, đại nhân Lăng Thiên Vũ cũng có đến mấy lần, và dâng tặng thêm 500 vạn kim tệ…
Không ngờ vấn đề bí tịch khiến hắn đau đầu lại được giải quyết đơn giản như thế.
Với năng lực của hắn, muốn tìm kiếm bí tịch thuộc cảnh giới Thông Huyền, được một hai quyển chắc không thành vấn đề, nhưng hàng trăm hàng ngàn quyển thì gần như là chuyện bất khả thi. Bệ hạ Thẩm Truy thì khác. Ông ấy là vua của một nước, ra lệnh một tiếng, sưu tập vài quyển bí tịch cảnh giới Thông Huyền cũng chỉ là chuyện rất đơn giản.
Hồi bẩm lão gia, mấy ngày nay, tiếng tăm của ngài đã vang khắp vương thành Thiên Huyền…
Tôn Cường kể tóm tắt những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày hôm nay. Trương Huyền mới hiểu ra, đồng thời trong lòng không khỏi xuýt xoa, hèn gì ai ai cũng muốn trở thành Danh Sư, sức hiệu triệu đúng là quá khủng khiếp.
Mấy ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Những người bên ngoài đến đây làm gì vậy?
Vừa về đến cổng đã bị tam sư và bệ hạ Thẩm Truy thỉnh giáo, khiến hắn cũng chưa kịp tìm hiểu được, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Hôm nay vẫn chưa ngủ nghỉ gì được, giờ thì hắn đã mệt như chó rồi. Nếu không phải là tu vi đã tăng tiến, chắc chắn hắn đã vật ra mà ngáy từ lâu rồi.
Dạ!
Tôn Cường gật đầu.
Chẳng phải các ngài đi vạch mặt tên khốn ấy sao? Tặng quà3 cáp cho một tên quản gia, lại còn gọi
Tôn huynh
… Chuyện quái quỷ gì đây?
A Vân có cảm giác, hình như mình sai rồi, hơn nữa còn sai9 rất to.
Tôn Cường lại dâng lên một xấp kim phiếu.
Tuy lão ta biết, hiện tại địa vị của mình đã được nâng cao. Nhưng lão ta cũng không dám giấu giếm những gì người khác dâng tặng, mà chuyển lại cho Trương Huyền trọn vẹn.
Muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ăn no cỏ. Nếu không có tay Tôn Cường này quán xuyến suốt mấy ngày nay, tự bản thân hắn ra tay, chắc chắn cũng chẳng kiếm được mấy đồng.
Chưa kể, mấy ngày hôm này, chắc chắn thằng cha này cũng đã chịu không ít những phen hốt hoảng lo sợ, chỉ vài tờ kim phiếu thôi mà, chỉ cần còn thân phận Danh Sư, muốn bao nhiêu mà chả có.
Ngươi ra thông báo một câu, những người đã nộp phí thì ngày mai đến hết đây, ta sẽ lần lượt chỉ điểm cho họ. Những ai chưa nộp thì mời người ta về cho. Bắt đầu từ hôm nay, không nhận nữa…
Trương Huyền đau đầu bóp trán, đồng thời vẫy tay ra lệnh
Người ta đã nộp tiền rồi thì hắn đâu thể trả lại. Có điều, chỉ điểm cho hơn 20 người, chắc cũng phải bận sấp mặt một trận.
Đùa chắc, người ta là Danh Sư lợi hại hơn cả nhóm Lưu sư, muốn thứ gì, chỉ cần hô một tiếng, chắc chắn sẽ có vô số người dâng đến tận tay. Mình chỉ là vua của một vương quốc bé nhỏ, lại dám ăn nói hàm hồ.
Ừm, như vầy đi, giúp tôi sưu tập các bí tịch liên quan đến cảnh giới Thông Huyền, trân quý hay không chẳng thành vấn đề, số lượng đủ nhiều là được. Khi nào kiếm được trên ngàn quyển, có thể tôi sẽ cân nhắc đến chuyện, chỉ điểm giúp lão tổ của ngài.
Điều quan trọng nhất là, mình chỉ yêu cầu số lượng chứ đâu có yêu cầu chất lượng.
Mấy loại mà không cho phép truyền ra ngoài đó, không có cũng được, hắn chỉ cần số lượng bí tịch đủ nhiều là được rồi.
Thấy bị từ chối, bệ hạ Thẩm Truy vội vàng quỳ xuống năn nỉ.
Ông ấy đã tốn bao nhiêu tâm huyết để mời tam sư đến, kết quả ba vị ấy đều lắc đầu bó tay. Tia hy vọng duy nhất bây giờ chính là vị trước mặt. Nếu ngài ấy không ra tay, lão tổ chắc chắn sẽ chẳng còn sống được bao lâu.
Nếu thấy khó quá thì thôi vậy…
Trương Huyền xua tay nói.
Dạ không khó, Dương sư cứ an tâm, nội trong năm ngày, tôi nhất định sẽ hoàn thành…
Bệ hạ Thẩm Truy đánh liều.
Dạ!
Tôn Cường gật đầu.
Cất hết tất cả kim phiếu và chiếc rương vào nhẫn trữ đồ, Trương Huyền mới tiện tay rút ra một tấm kim phiếu, đưa qua:
Đây là tiền thù lao của ngươi. Ta đã nói rồi, đi theo ta chắc chắn không khiến ngươi chịu thiệt thòi đâu!
.
Tại mấy người đến hỏi ta, ta mới tốt bụng nói cho biết. Cuối cùng, cả đám trở mặt như lật sách. Biết trước như vậy thì chẳng thèm phí lời làm gì…
…
Đây đã là cơ hội duy nhất, một khi vuột mất, tuyệt đối ông ấy sẽ hối hận suốt cả đời.
Ừm!
Trương Huyền chẳng nói gì thêm, hờ hững xua tay.
Tuy cùng là nhẫn chứa đồ cấp thấp, nhưng không gian bên trong chiếc này rộng ngót nghét 30 mét khối, gấp 10 lần chiếc nhẫn trên tay hắn.
Chưa tính những thứ khác, chỉ chiếc nhẫn này thôi, e là không dưới mấy trăm vạn kim tệ.
Số tiền này, cả đời lão cũng chẳng thể kiếm nổi.
Kể từ hôm nay, lão gia sai mình làm gì, dẫu chết cũng không từ chối…
Khi nãy sao ngươi có thể chắc chắn như thật vậy, làm mọi người suýt tin sái cổ. Bây giờ thì lòi ra rồi đấy, tin ngươi mới chết thật đó.
Nghe thấy những lời này, A Vân giận run người, trong lòng cũng bị tổn thương nặng nề.
100 vạn…
Nhìn thấy trị giá trên tấm kim phiếu, Tôn Cường giật bắn người, lập tức quỳ ngay xuống sàn.
Ông ấy vì chuyện của lão tổ mà đến, bởi vậy khi ba vị Danh Sư vừa rời đi thì lập tức ngỏ lời.
Dạ…
Bây giờ bệ hạ Thẩm Truy chỉ có thể đặt hết niềm tin vào vị
Dương sư
này thôi.
Đã vậy, bên trong còn chất đầy bảo bối, dược liệu quý hiếm, và kim tệ chất thành từng đống từng đống, e là đống này không dưới một ngàn vạn.
Ra tay hào phóng đấy…
Trương Huyền xua tay.
Nỗi cảm kích của đối phương chỉ là gia vị thêm thắt cho bữa ăn, chẳng mấy quan trọng đối với hắn. Điều quan trọng nhất lúc này chính là đi nhận mấy món dược liệu về, giúp Viên Đào và Triệu Nhã kích hoạt thể chất, sau đó… đi ngủ!
…
Chào thầy ạ!
Còn vạch mặt, ngươi có thấy ai đi vạch mặt kiểu này bao giờ chưa? Người thì chẳng thấy đâu, lại còn tỏ ra cung kính với một tay quản gia?
…
Tôi vốn đến vương thành Thiên Huyền chỉ để tu dưỡng, không muốn vướng vào quá nhiều chuyện…
Trương Huyền lắc đầu nói.
Không phải hắn không muốn giúp, mà là vì lão tổ của đối phương đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tông Sư từ lâu. Nếu muốn đột phá tiếp, chẳng phải đã thành Tông Sư chân chính sao?
Trước đó hắn cứ ngỡ kiếm 2000 vạn kim tệ còn khó hơn lên trời, hầu như là chuyện không tưởng. Giờ thấy cảnh này mới vỡ ra, hắn đã đánh giá quá thấp sức uy hiếp của Danh Sư rồi.
Chỉ cần xưng danh, chưa hề lộ diện, đã có người vội vàng chạy tới dâng lên ngần ấy tiền… E là bất kì chức nghiệp nào cũng chẳng thể làm được điểm này.
Sau cơn bàng hoàng, đám đông cũng lập tức chẳng mấy khách sáo với A Vân nữa.
Những người đến đây chờ đợi, hầu hết đều có địa vị nhất định ở vương quốc Thiên Huyền. Họ chỉ kính sợ Lưu sư, chứ A Vân thì chưa chắc họ đã ngán.
Nhỏ máu nhận chủ xong, vừa nhìn vào, Trương Huyền lập tức trợn tròn đôi mắt.
Chiếc nhẫn này lớn hơn chiếc hắn đang dùng quá nhiều.
Ngài muốn tôi chỉ điểm giúp lão tổ của ngài đột phá?
Trương Huyền nhìn bệ hạ Thẩm Truy, người đang tỏ ra vô cùng thành khẩn.
Trong giảng đường của Lục Tầm, có mấy học sinh đang đứng chỉnh tề trước mặt.
Trong số này có Chu Hồng, người đã từng đến lớp của Trương Huyền gửi chiến thư, kế đó là Mạc Hiểu, bạn thân của Trịnh Dương, và mấy người khác.
Không dám ạ…
Bệ hạ Thẩm Truy giật bắn người.
Ừm!
Trương Huyền gật gù hài lòng.
Biết ngay mà, ba vị Danh Sư đâu có thiếu gì tiền, hắn đã vất vả, khổ nhọc chỉ điểm cho họ, sao có thể không kiếm được tí lợi lộc nào.
Cái đệch…
Thấy đống kim phiếu chất thành núi trước mặt, Trương Huyền có cảm giác cả người muốn phát điên rồi.
Nếu đám Viên Đào, Lưu Dương có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là những người nằm trong danh sách sẽ tỉ thí với họ.
Trước đó, họ đều chỉ đạt đến cảnh giới Tụ Tức, tầng thứ nhất của võ học, còn lúc này, khí tức của tất cả đều rất hùng hậu, sức mạnh tràn trề, toàn bộ đã đạt đến võ giả nhị trọng.
Khá lắm!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.