Chương 311: MỐI TÌNH ĐẦU


Xe đi qua sông Hàn, không biết giờ này rồi còn có ai ở đó bắn pháo hoa, khiến cho cả bầu trời đêm trở

nên rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Xe vừa vặn dừng ở trước đèn đỏ, cô liếc mắt sang liền nhìn thấy người bên cạnh đang chắp tay lại trước ngực, mắt nhắm lại, đối diện với bầu trời 3pháo hoa bên ngoài cửa sổ, miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì đó.

Ước nguyện sao?

Tủ lạnh trống không, bên trong ngay cả một chai nước cũng không có, trong bồn rửa cũng không có một vệt nước nào, bình thường có thật sự ở đây sao?


Thật sự là có ở đây, chẳng qua là ít khi ở mà thôi.

Vậy bình thường có ở đâu? Nếu như không ở trong trường học.
Cậu nhóc thả tay cô ra, hai tay để ra sau người, hơi khom lưng.
Vậy tại sao phải gạt tôi chứ? Nếu là bởi vì có bạn trai mà...


Không có chuyện đó.

Chẩm Khê lập tức phủ nhận.
Không phải bình thường đều ở chung với bạn trai, cho nên mới tạm thời tìm một chỗ để dỗ tôi à?

Nhưng tại sao tôi lại phải dỗ cậu chứ?


Không biết.

Cậu nhóc rũ mắt, giơ tay ra ném chiếc ba lô lên sô pha,
Nếu như đã làm phiền cô, thực sự rất xin lỗi, tôi...

Đã nói không có chuyện như vậy rồi.

Cậu nhóc cứ dùng ánh mắt long lanh nhìn cô như vậy, lại hỏi,
Chị, có thể không?


Tại sao muốn gọi chị vậy?


Không phải cô không thích bị gọi là tiền bối à?
.
Cái tên Chẩm Khê khiến cậu cảm thấy khó có thể mở miệng đến thế sao?

Quá xa lạ, không phải sao?

Thật ra Đan Đan cũng được.
Cậu nhóc nhăn mày lại, mất hứng nói:
Những người gọi như vậy thật sự rất nhiều.


Đó không phải là quà sinh nhật sao?

Cho nên cậu muốn cái gì nào?


Vào lễ trưởng thành, người Hàn Quốc sẽ tặng cái gì thế?

Người này cứ như vậy ngồi xổm xuống trước mặt và nước đầu lên nhìn cô. Cũng đâu phải là đánh lạc hướng khi trả lời phóng viên truyền thông, chỉ nói một chuyện rất đơn giản mà thôi, tại sao phải vòng vo như vậy?
Nhưng cậu không phải người Hàn Quốc mà.

Không phải tôi cũng đã tặng quà vào lễ trưởng thành của chị sao? Nước hoa với hoa hồng.

Nhưng bây giờ tôi không thể mua được hai thứ này.

Không sao cả, không phải vẫn còn một thứ sao?
Ôi chao, vẫn không vòng qua được là thế nào nhỉ. Loại trẻ con có bề ngoài càng ngây thơ đơn thuần thì trong lòng chẳng thể nào thiếu những suy nghĩ quỷ quái.
Người này đã ước nguyện xong, không biết dùng cách gì mà có thể tắt được mấy cây nến ngu ngốc buồn cười kia.

Quả Tử Lê, sinh nhật vui vẻ.


Quà đâu?

Thế trọng điểm của câu chuyện vừa nãy là cái gì? Chỉ là để nghe được một câu cổ vũ từ miệng đối phương à? Hay là, chỉ cần không xuất hiện bạn trai ở chung gì đó, những cái khác đều không quan trọng? Chẩm Khê sống hai kiếp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hát bài hát chúc mừng sinh nhật trước một chiếc bánh ga tô trong màn hình phẳng.
Ngớ ngẩn đến mức không đành lòng nhìn thẳng, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được đây là chuyện mà cô có thể làm.

Được rồi.

Chẩm Khê thở dài,
Tổ chức sinh nhật trước, có gì nói sau.


Nói trước rồi tổ chức sinh nhật.

Thật sự, nếu không phải bởi vì giọng điệu ngây thơ đơn thuần, lại có một khuôn mặt hiền lành vô hại đáng yêu thì khi miệng cậu ta nói ra những lời cố chấp đến cứng rắn này, chắc chắn cậu ta sẽ bị đánh.
Biết CL không?

Chẩm Khê cũng chỉ có thể thoáng cảm thấy may mắn khi mình còn thuê thêm một căn phòng ở bên ngoài, nếu không thì gặp phải trường hợp như vậy, cô cũng không biết phải làm thế nào cho thỏa.

Liệu có nhỏ quá hay không?

Cậu nhóc vừa thay giày vừa đánh giá cách bài trí căn phòng,
Thế này có phải là trống trải không, hoàn toàn không giống một nơi sinh sống hằng ngày.
Câu này đúng là không sai, bình thường mười ngày nửa tháng cô cũng chẳng về đây lấy một lần. Chẩm Khê mở cửa sổ ra để thông gió, cậu nhóc liền đi xung quanh nhà xem xét. Thật ra căn phòng này đúng là rất nhỏ, còn nhỏ hơn một chút so với căn phòng trước đây Vân Tự chuẩn bị cho cô, đi không đến vài bước đã và phải nhau.

Vất vả lắm phải không?

Vẫn ổn.

Tôi sẽ luôn luôn cổ vũ cho cô.


Cảm...

Còn chưa nói dứt lời, người này đã lấy ipad từ trong túi của cậu ta ra, hơn nữa nhanh chóng tìm ra hình ảnh chiếc bánh ga tô ngu ngốc đã từng dùng một lần kia, đốt nến trên bánh, cậu nhóc nhắm mắt lại chắp tay lại trước ngực.
Có thể bắt đầu rồi.


Hå?


Quà thành niên mà chị đã nói đâu?


Không phải...

Cậu nhóc dựa vào đầu gối và nghiêng đầu nhìn cô,
Hình như đều có thể làm rất nhiều chuyện mà trước đây bị ngưỡng cửa trưởng thành này ràng buộc.

Ví dụ?


Uống rượu.

Chẩm Khê bật cười,
Không thể chờ đợi được muốn trưởng thành chính là vì uống rượu à? Nhưng khi cậu đi đến một nước khác, tuổi này vẫn chưa được phép.


Sắp 12 giờ rồi, sinh nhật...
Chẩm Khê quay người, liền va phải người đứng đằng sau. Cô ôm đầu ngả về phía sau, cánh tay liền được người ta kéo lại. Nếu chỉ nhìn cánh tay đang kéo cô, thực sự là không liên quan chút nào đến một cậu nhóc vị thành niên.

Bình thường có thật sự ở đây sao?


Sao...

Nhưng hình như người này hoàn toàn không nghe lọt tại cô đang nói cái gì, tự lẩm bẩm một mình:
ở cái tuổi này mà yêu đương hơn không phải là yêu sớm nhỉ?


Cho nên muốn yêu đương à? Làm quen với một cô gái xinh đẹp...
Chẩm Khê tiếp lời trong vô thức, nhưng ngay lập tức liền thấy hối hận. Tại sao phải tiếp tục cái chủ đề này nhỉ?

Các anh viết rất nhiều ca khúc về tình yêu, bởi vì tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này, không thể hiểu được ý nghĩa trong những ca từ đó nên luôn bị mọi người cười. Người lớn đều nói, Tiểu Lê của chúng ta có thể yêu đương rồi, Tiểu Lê của chúng ta bao giờ mới có bạn gái đây? Khi còn đi học, cũng có bạn nữ viết thư cho tôi, sau khi đi làm cũng có nhiều cô gái dùng đủ loại cách để liên lạc với tôi. Hồi trước các anh còn đùa, hỏi tôi sẽ tìm một cô bạn gái như thế nào, nhưng hình như tôi đã quá thận trọng.

Chẩm Khê thở dài chấp nhận số phận, cậu nhóc này là do cô đưa về từ sân bay, dẫn theo đến nơi này, bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng muộn rồi. Chẩm Khê vén tóc mái trên trán cậu nhóc lên, trong tiếng chúc phúc của bài hát chúc mừng sinh nhật, nhẹ nhàng chạm mối xuống ẩn đường của đối phương.
Mắt cậu ta lập tức sáng long lanh, giống như một cậu nhóc nhận được món quà sinh nhật mình mong ước đã lâu, bộ dạng vui vẻ một cách ngây thơ, không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Đúng là cậu nhóc mới thành niên, không có bất kỳ cảm xúc phức tạp nào khác, có thể chỉ vì một nụ hôn đơn giản liền thỏa mãn mà vui vẻ. Chẩm Khê tiện tay sờ sờ đầu cậu ta, người này khi đứng cao hơn cô cả một cái đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm ở trước mặt cô để cô sờ đầu như vậy, cơ bản là không thể nào.
Lấy cái này để mở đầu, cô nhìn kim phút di động, lấy tốc độ nhanh nhất và cách nói đơn giản nhất kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua.

Cho nên hiện tại muốn bắt đầu lại từ đầu sao?


Đúng thế.

Đang ước nguyện với pháo hoa sao? Rõ ràng vẫn9 kêu gào chuyện mình là người trưởng thành, nhưng lại vẫn tin tưởng loại chuyện hư vô mịt mờ này. Ước nguyện với pháo hoa không phải còn không đán6g tin bằng ước nguyện với sao băng à? Có thể là ý thức được cô đang nhìn mình, cũng có thể là cảm giác được ánh mắt đánh giá mang theo chút trêu c5học, tai cậu nhóc không tự chủ được mà đỏ lên. Còn nói mình là người trưởng thành cơ đấy.
Bình thường chị đều ở ký túc xá của trường à?
Chẩm Khê cảm thấy trí nhớ của mình xuất hiện sự sai lệch, cô đã biểu đạt rõ ràng hay từng nhấn mạnh với đối phương chuyện mình là chị hoặc bề trên sao? Không biết bắt đầu từ khi nào, từ
chị
này đã biến thành một danh xưng cố định. Mặt dù cộng cả tuổi của kiếp này và kiếp trước lại, để người ta gọi một tiếng
chị
cũng thật sự là không biết xấu hổ.

Không.

Trọ ở bên ngoài à?

Ừ.

Có thể đến chỗ chị ở không?
Chẩm Khê cứ như vậy nhìn cậu ta, đối phương đang vận về chiếc cúc trên tay áo.

Chỉ là muốn đi xem nơi hằng ngày chị sống... Nếu như tôi thuê khách sạn ở đây, fan hâm mộ sẽ biết.
Rõ ràng đã đặt vé máy bay đến đây, nếu buổi tối không ở khách sạn, fan hâm mộ mới lo lắng ấy chứ.
Có thể không?

Đầu gối trùng xuống, cậu nhóc gác đầu lên trên đùi cô, chiếc cằm với góc cạnh rõ ràng còn cộm lên khiến cô thấy hơi đau.
Chẩm Khê nhìn đồng hồ,
Đã qua 12 giờ rồi.


Có vẻ như trưởng thành sẽ có rất nhiều lợi ích.

Tư duy của cậu nhóc vẫn chưa chính thức thành niên tính theo giờ Trung Quốc, thực sự là không hiểu nổi mà.

Vẫn nên đưa cậu ta đến căn phòng thuê ở gần trường thì hơn, nếu đã không thể ở khách sạn thì quả thật là không còn chỗ nào có thể đi được nữa, mà cũng không thể thật sự đến cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 ngồi một đêm.
Hai ngón tay của cô bị nắm lấy.
Đối với con trai mà nói, nếu mười tám tuổi vẫn chưa từng có bạn gái thì hình như sẽ bị chế nhạo phải không?

Nếu làm nghệ sĩ, việc yêu đương phải cẩn thận một chút mới đúng.


Nếu không phải cậu ta dựa vào đầu gối cô, Chẩm Khê thật sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Tình huống này đúng là lúng túng đến mức không thể suy nghĩ một cách bình thường được.


Lúc trước từng nói với chị, hy vọng chị có thể đối xử với tôi như một người trưởng thành, nhưng yêu cầu này hình như có vẻ quá đơn giản thì phải.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thực Tập Sinh Thần Tượng.