Chương 362: TẤT CẢ ĐÃ LÀ QUÁ KHỨ


Nghe xong đoạn ghi âm gần hai tiếng đồng hồ, Chẩm Khê hút liên tục hai điếu thuốc lá.

Vân Tụ tắt điện thoại, rút điếu thuốc mớ8i châm lửa trong tay cô ra rồi nói:
Đừng hút nữa, em bây giờ đang là nữ thần tượng nổi tiếng đây.


Điếu thuốc bị dập tắt tro3ng gạt tàn. Vân Tụ đi mở cửa sổ để mùi khói trong phòng bay đi hết, sau đó anh ngồi xuống đối diện cô, hai tay chắp trên đầu gối, anh9 nói:
Em muốn nói chuyện không?

Sáng sớm ngày hôm sau Chẩm Khê có buổi họp báo, nói chuyện với Vân Tụ xong, cô lên giường ngủ ngay.
Vân Tụ ôm cô từ phía sau, anh vẫn luôn trò chuyện với cô, giọng nói anh nhẹ nhàng, có hiệu quả thôi miên rất đỉnh.
Chẳng mấy khi có được ngủ một giấc thật yên ổn từ lúc ra mắt đến giờ. Sáng sớm cô đã bị Vân Tụ đánh thức, bảo cô rời giường đi đến buổi họp báo. Cô kéo chăn trùm qua đầu, nói với giọng ngái ngủ:
Em không muốn đi.

Vậy thì không đi nữa.

Vân Tụ đưa cô xuống gara dưới tầng hầm đón xe.
Cô vợ trẻ tội nghiệp nhìn anh rồi hỏi anh sẽ ở lại Hàn Quốc đến bao giờ.

Hôm nay anh phải về.


Anh hỏi em có muốn biết chuyện xảy ra lúc trước không. Vậy để em nói cho anh biết, một giây trước khi tỉnh lại từ trên giường, em đã ngã lăn xuống từ trên bậc thang rất cao, bụng đập thẳng xuống dưới mặt đất toàn là máu.

Đủ rồi!
Vân Tụ bước tới ôm lấy cô,
Đừng nói nữa.
Hai mắt Chẩm Khê ứa ra dòng lệ, nhưng trong mắt vẫn quật cường.
Anh ở trong mơ chắc không thấy được em chết thế nào.
Vân Tụ che miệng cô lại, giọng anh tràn đầy đau đớn,
Anh không hỏi, em đừng nói nữa.

Là Chẩm Hàm đẩy em xuống!
Vân Tụ lấy tay che kín mắt Chẩm Khê và ôm chặt cô vào lòng.
Trước mười một tuổi, em chỉ có một phần ký ức thuộc về kiếp trước.
Chẩm Khê nhìn lên trần nhà, để mặc cho Vân Tụ ôm mình, cô nói:

Sau mười một tuổi đến bây giờ, em có hai phần ký ức. Một phần là Chẩm Khê có bà ngoại mất sớm, bị ép bỏ học, không nơi nương tựa, sống qua ngày trong nhóm nhạc nhỏ, bỏ trốn cùng Nhiêu Lực Quần, cuối cùng bị chết thảm. Phần còn lại là Chẩm Khê của bây giờ, hai mươi mốt tuổi, thành công, cái gì cũng có, chẳng thiếu thứ gì cả và lấy anh.

Chẩm Khê níu lấy tay Vân Tụ,
Em biết anh vẫn luôn trách em vì đã khuyên anh trở về nhà họ Vân, buộc anh phải đối mặt với thế giới người lớn phức tạp và tàn nhẫn.
Chẩm Khê nghẹn ngào,
Em biết làm thế là tốt cho anh. Kiếp trước anh đã rất thành công, em không có trường hợp khác để tham khảo, em không biết điều gì có thể xảy ra khi anh chọn một con đường khác. Sẽ rất khổ khi đi một con đường hoàn toàn ngược lại với con đường anh từng đi, anh nhìn em này.


Anh không trách em.


Cái gì?


Người trong giấc mơ của anh, không hề trách em.

Hả?
Chẩm Khê nghiêng đầu nhìn anh nhưng bị anh kéo trở về.
Một bàn tay mềm mại từ trong xe vươn ra giữ chặt góc áo anh, nũng nịu hỏi:
Ở lại thêm vài ngày được không?

Anh đã xem lịch trình một tuần tới của em, chẳng có nổi chút thời gian để gặp anh, vậy em muốn anh ở lại đây làm gì?


Có thể ở trên cùng một mảnh đất, hít thở chung một bầu không khí cũng được mà.


Nhưng anh lại chẳng thích không khí của Hàn Quốc.


Anh bắt đầu hoài nghi từ khi nào?


Anh từng nói, ngay từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác quen thuộc. Sau đó trong đầu anh xuất hiện những suy nghĩ không thể giải thích được. Giống như lần đầu tiên gặp Vân Lĩnh, anh biết ngay ông ta là cha mình. Nhưng những suy nghĩ này chỉ xuất hiện rất nhanh, còn thực sự hình thành những đoạn ký ức đó là trong mấy năm chúng ta chia xa. Thời gian đó anh bị mất ngủ, cần dùng đến thuốc ngủ, những ký ức cứ xuất hiện thành từng đoạn trong mơ. Anh cứ nghĩ đó chỉ là mơ, nhưng...


Nhưng Tiểu Hà và anh mơ giống hệt nhau.


Không có gì muốn nói cả.

Nội dung trong bản ghi âm của Tiểu Hà quá vụn vặt, chủ y6ếu là tự thuật lại những gì cô ấy nhìn thấy. Rất nhiều chi tiết không giống với trí nhớ của Chẩm Khê. Trước giờ cô không hề biết kiếp5 trước Vân Tụ từng đến thành phố T nhìn cô rất nhiều lần. Lúc gặp hai người họ ở cửa nhà, cô cứ nghĩ chỉ là trùng hợp. Sau này gặp Tiểu Hà thêm mấy lần, cô cũng chỉ nghĩ là duyên phận. Đúng là trong trí nhớ của cô từng có vài lần Vân Tụ đến thị sát chỗ cô làm việc. Nhưng những lần đó, cô đều đang bị đạo diễn hoặc nhân viên công tác mắng mỏ rất thê thảm, cô còn cho là anh đến để chế giễu mình. Hiện giờ có rất nhiều chuyện không giống như trong trí nhớ của cô. Cô không thể xác định đó là ký ức có liên quan đến kiếp trước của Tiểu Hà, hay chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Vân Tụ hỏi cô có muốn nói chuyện hay không.

Có những ký ức này, liên quan đến...
Vân Tụ nghĩ một lát rồi nói:
Trí nhớ của kiếp trước. Hoặc là, ký ức của một không gian song song khác.


Em nói anh sẽ tin sao?


Tin, vì sao lại không.


Không quan trọng, đều giống nhau cả.

Ký ức khi còn bé?
Vân Tụ chìm trong hồi ức, anh nói:
Có, trí nhớ anh rất tốt.

Nhưng em thì không.

Em muốn nói gì.

Ký ức của em chỉ bắt đầu từ lúc bà ngoại đưa em đến nhà họ Chẩm.

Vân Tụ nhìn cô nhưng không nói gì.
Vào một buổi sáng nọ, em tỉnh dậy ở trên giường và thấy bà ngoại đang nấu cơm ở bên ngoài. Anh có biết lúc đó em nghĩ gì không?
Chẩm Khê cười,
Em cứ nghĩ mình đang nằm mơ. Thật kỳ lạ, trong trí nhớ của em, bà ngoại đã mất được hai mươi năm rồi. Còn có chuyện lạ hơn, anh có muốn biết không?

Vân Tụ nhìn cô, trong mắt thoáng có sự kháng cự.

Chẩm Khê, anh vẫn luôn nói, hai chúng ta là vợ chồng được pháp luật thừa nhận. Anh là chồng em, là người sẽ bên em cả cuộc đời. Anh hỏi em, có chuyện gì mà không thể nói với anh. Em có cái gì không dám nói với anh chứ!
. Chẩm Khê nắm chặt bàn tay,
Được rồi, anh muốn biết cái gì.


Em biết chuyện từ lúc nào?


Biết gì chứ?


Còn vì cái gì nữa. Ngốc là lý do chính, còn nữa, vì trước kia em thật sự thích hắn.
Anh kéo tay cô rồi nắm thật chặt. Chẩm Khê cười,
Đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả.

Giờ thì anh biết tại sao em lại căm ghét Nhiêu Lực Quần, ghét Chẩm Hàm, Chẩm Toàn, Lâm Tuệ và Lâm Chinh rồi đấy.


Vì sao lại tốt với anh?


Dù sao trước đó là em hại anh bị trường học đuổi học, phải bỏ dở việc học cùng một tương lai tươi sáng, tuy đến cuối cùng... Kiếp này từ lúc nhìn thấy anh, em đã cảm thấy mình phải đối xử với anh thật tốt, tuyệt đối không thể để chuyện kiếp trước xảy ra lần nữa.


Tên đó thích em như vậy làm sao lại trách em được. Chỉ là tức giận, tên đó tức giận mà thôi.

Thật sao.
Chẩm Khê tựa vào vai anh, nói:
Đều đã qua cả rồi.


Ừ, đều đã qua cả rồi.


Đương nhiên là không.
Giờ mà hai người bọn họ ngồi đây nghiêm túc bàn luận về một giấc mơ thì đúng là một chuyện vô cùng với van.
Kiếp trước đã kết thúc rồi. Đúng, kết thúc rồi!
Anh cảm thấy chúng ta nhất định phải nói chuyện.
Chẩm Khê thấy rất nhức đầu bèn hỏi:
Anh chỉ muốn tìm cớ cãi nhau với em thôi phải không? Anh muốn biết điều gì từ em? Muốn đạt được cái gì? Anh có thể nói thẳng ra đi.

Vân Tụ đan tay mình vào tay Chẩm Khê, anh vùi đầu vào hõm vai của cô, giọng buồn bã:

Anh không trách em.

Chẩm Khê bật cười,
Anh đi cả một quãng đường dài tới Hàn Quốc để nói với em về chuyện này, không phải là vì muốn biết lý do vì sao em bỏ trốn cùng Nhiêu Lực Quần, vì sao lại lấy hắn, vì sao sau khi biết hắn làm những chuyện xấu xa kia mà còn không chịu rời khỏi hẳn à?

Chẩm Khê nói vọng ra từ trong chăn,
Anh không thể như thế được, đầu tiên là phải nhẹ nhàng tình cảm rồi dùng lý lẽ thuyết phục em rời giường chứ.

Lý do để em nhất định phải rời giường là gì?


Là muốn kiếm tiền.

Em nằm trong chăn cũng có tiền liên tục chảy vào tài khoản, còn gấp nhiều lần so với việc vất vả chạy họp báo đấy.
Chẩm Khê hừ giọng,
Nhiều người thích em, ủng hộ em như thế, em không thể để bọn họ thất vọng được.

Em kết hôn, riêng chuyện này cũng đủ làm cho mấy cô gái đó khóc vài ngày rồi.
Chẩm Khê vén chăn lên, ngồi dậy và nói:
Chẳng biết nịnh vợ gì cả.

Tỉnh rồi? Tỉnh thì đi rửa mặt ăn sáng, quản lý của em đến rồi.

Chẩm Khê hít một hơi rồi xỏ dép đi rửa mặt, miệng còn lẩm bẩm:
Thế mà nói yêu em, ủng hộ giấc mộng của em, rõ ràng là anh chỉ muốn cưới một cô vợ ngôi sao.


Trí nhớ của anh rất tốt.
Vân Tụ cười,
Hiện giờ anh vẫn có thể nhớ được bộ quần áo em mặc khi lần đầu chúng ta gặp nhau. Suy nghĩ kỹ một chút là có thể nhận ra từ rất lâu trước đây, trên người em đã có nhiều biểu hiện lạ rồi.


Vậy em hỏi anh, anh còn nhớ rõ ký ức của kiếp này khi còn bé chứ.


Kiếp này? Xem ra em cũng hiểu thành kiếp trước kiếp này.
Vân Tụ nhíu mày,
Anh còn cho là với kiểu người nghiêm túc như em, sẽ càng thích dùng cách giải thích không gian song song hơn.


Được rồi, được rồi, anh đi đi!
Chẩm Khê hờn dỗi,
Anh về sống với đống báo cáo và cổ phiếu đi.


Chẩm Khê tức giận đóng cửa kính xe, Vân Tụ đưa tay ra ngăn cản, anh ghé đầu lại gần và nói:
Công ty thực sự có chuyện, làm xong sẽ lại đến chỗ em.

Em không thèm.
Chẩm Khê quay mặt đi,
Một thời gian nữa em có họp báo trong nước, đến lúc đó sẽ đến thăm anh ạ.

Ừ.
Vân Tụ tiến đến hôn cô, vuốt ve khuôn mặt cô rồi nói:
Có thời gian thì gọi điện cho anh.
Xe khởi động, cô vợ trẻ của anh vẫn cứ nhìn anh qua cửa sổ, đến tận khi khuất bóng.

Vân Tụ xoay cổ, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đã trở nên nghiêm túc.

Tối hôm qua anh không nói cho Chẩm Khê biết, giấc mơ của anh đến khá muộn, cho nên anh không có ký ức hai kiếp chồng chéo qua mười năm như Chẩm Khê.

Kiếp trước của Chẩm Khê, cô mất năm ba mươi tuổi, nên ký ức của cô chỉ đến năm ba mươi tuổi, cô hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra sau đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thực Tập Sinh Thần Tượng.