Chương 394: LỘ RA ÁNH SÁNG
-
Thực Tập Sinh Thần Tượng
- Nhị Tứ Lão Gia
- 2083 chữ
- 2022-02-06 01:17:23
hẩm Khê đương nhiên biết cuộc đời con người ngoài ước mơ ra, còn có những thứ quan trọng hơn nhiều. Cô cũng hiểu ý Vân Tụ định nói gì. Nếu đổi lại vị 8trí của Chẩm Khê và Vân Tụ, cô cũng hy vọng bên cạnh mình có người bầu bạn. Những năm vừa qua, Vân Tụ thực sự rất vất vả.
Chỉ cần một điểm nà3y thôi cũng thấy đúng là cô hơi ích kỷ.
Anh nhướng mày, lập tức không nói thêm gì nữa.
Chẩm Khê cùng anh đi ăn thịt nướng ở quán gần công ty.
Đâu được đi trên đường giống như bây giờ, không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh, mặc dù thật ra trên đường cũng chẳng có ai.
Vấn Tụ có cảm giác có cái gì đó là lạ, nhưng không thể nói ra được cụ thể nó là gì.
Trước đây anh cũng từng nghĩ muốn tham dự công việc của Chẩm Khê, nhưng thân phận bên công ty sắp xếp cho anh đều là nhà đầu tư hợp tác, anh không chấp nhận được nên thôi, Giờ ngồi ở nơi này, nghe người khác gọi mình là anh Vân mà không phải Chủ tịch Vân, anh chỉ là chồng của người đang ở trên sân khấu mà thôi. Kết thúc diễn tập, Chẩm Khê ra phía sau thay quần áo, khi xuất hiện trở lại, khuôn mặt cô đã đổi phong cách trang điểm nhẹ nhàng.
Vân Tụ nhìn cô, nhớ đến vừa rồi lúc diễn tập cô trang điểm rất cầu kỳ.
Trước đó, hình ảnh của hai người bọn anh cũng từng vô tình bị truyền thông chụp được, nhưng vì đã có thỏa thuận trước với anh, nếu anh không lên tiếng, bọn họ làm sao dám đăng hình ảnh lên.
Không phải truyền thông trong nước, là bên Hàn Quốc.
Không thể nào.
Anh vẫn nói câu này.
Đi thôi.
Chẩm Khê nắm lấy tay anh.
Bạn cùng nhóm của em đâu.
Anh hỏi thể vì trước kia có những dịp như thế này, để không lãng phí thời giờ, bình thường anh sẽ ngồi ăn cùng toàn bộ thành viên trong nhóm của Chẩm Khê.
Anh thở dài mệt mỏi,
Có thời gian thì em hãy nghiêm túc suy nghĩ lại đi.
Vân Tụ cúp điện thoại, anh nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ sáng.
Mấy ngày nay ngoại trừ diễn tập thì chẳng có việc gì khác, kết thúc diễn tập là em có thể đi ăn cơm với anh, chủ yếu là em nhớ anh. Concert mà bắt đầu là em phải đi khắp các thành phố của châu Á, lúc đó có muốn gặp cũng khó.
Tất nhiên Vân Tụ không phản đối, xử lý xong công việc, anh liền bay đi Hàn Quốc ngay. Đúng như Chẩm Khê đã nói, nhiệm vụ chính của bọn cô trong thời gian này là diễn tập. Diễn tập không giống các lịch trình làm việc khác, bởi vì đây là buổi concert, cho nên bên trong toàn là nhân viên của CL. Đây là lần đầu tiên Vân Tụ ngồi phía dưới nhìn Chẩm Khê diễn tập.
Chờ công việc của em ổn định rồi, em liền...
Chẩm Khê
Vân Tụ thở dài,
Em là người thông minh, không có khả năng không hiểu nghĩa của câu công việc ổn định. Vậy anh hỏi em, công việc ổn định là gì? Theo như anh hiểu như em bây giờ đã là công việc ổn định rồi, nhưng chắc chắn bản thân em không nghĩ như thế. Tham vọng của một người sẽ tăng lên theo thời gian và năng lực, bây giờ em cảm thấy có thể biểu diễn ở châu Á đã rất tốt. Nhưng mấy năm sau, em lại cảm thấy lưu diễn vòng quanh thế giới cũng không thể thỏa mãn, em hy vọng có thể gia nhập thị trường đĩa nhạc chính của thế giới, khi đó em cũng vẫn sẽ nói công việc chưa ổn định, sự nghiệp vẫn đang phát triển, anh chờ thêm một chút nữa.
Nhất là sau khi đi được một đoạn, Chẩm Khê kêu đau chân, làm nũng bắt anh công. Anh hỏi:
Em không lo bị người khác nhìn thấy à?
Với độ nổi tiếng của cô bây giờ tại Hàn Quốc, chỉ cần là người có lên mạng hoặc xem ti vi thì đều có thể nhận ra.
Chân em đau sắp chết rồi, còn quan tâm gì người ta có nhìn thấy hay không.
Cuối cùng anh cõng cô về khách sạn.
Tối hôm sau, anh đáp máy bay trở về Trung Quốc, anh phải đi đón bà ngoại, dì Từ và Vân Thường sang Hàn xem buổi biểu diễn của cô. Đúng lúc này, Tiểu Hà thông báo cho anh,
ông chủ, xảy ra chuyện rồi.
Chuyện gì.
Không cần, em đã nói trước với ông chủ rồi, hôm nay không bán hàng cho ai hết.
Đến lúc ăn xong đi ra ngoài, thời gian cũng đã hơi muộn, trên phố không còn ai, cho nên Chẩm Khê có thể đường hoàng nắm tay anh. Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này. Hai người bọn họ chỉ cần xuất hiện ở nơi công cộng, nhất định phải giữ khoảng cách.
Đương...
Chẩm Khê còn chưa kịp nói đã bị Vân Tụ cắt ngang một lần nữa,
Em cảm thấy anh nên cực kỳ hào phóng, vô tư, rộng lượng tiếp tục sống như thế này thêm nhiều năm nữa sao?
Chẩm Khê nói với Vân Tụ:
Anh hy vọng em sẽ thế nào?
Không phải anh hy vọng em thế nào. Mà 9chính là em có kế hoạch gì cho tương lai của mình không? Đương nhiên anh biết em đã lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình rất hoàn hảo. Em vẫn luôn nói6 hy vọng sang năm có thể có album riêng của mình, hy vọng năm năm sau nhóm có thể giống như các nhóm nhạc nổi tiếng khác đi lưu diễn vòng quanh thế g5iới. Anh biết em vẫn luôn cố gắng học sáng tác, hy vọng có một ngày có thể được ký tên lên ca khúc của chính mình.
Anh đến sớm hơn không được à.
Vấn Tụ bắt đầu buồn bực,
Có chuyện gì không?
Mà phần lớn người ở chỗ này đều biết anh là chồng của Chẩm Khê.
Điều này khiến anh rất vui vẻ.
Không phải anh muốn em thế nào, mà anh cảm thấy trong kế hoạch tương lai của em hoàn toàn không để ý gì đến anh. Toàn bộ suy nghĩ của em đều là làm sao để hoàn thành giấc mộng của mình, làm cách nào để đạt được càng nhiều thành công trong sự nghiệp. Nhưng em không hề suy nghĩ anh muốn cái gì, gia đình chúng ta muốn cái gì.
Chẩm Khê lớn tiếng,
Em đương nhiên đã từng suy nghĩ.
Tốt, em suy nghĩ thế nào, nói đi anh nghe.
Đây hoàn toàn là cách làm việc và nghỉ ngơi không lành mạnh chút nào.
Anh chắc chắn rằng Chẩm Khê sẽ cân nhắc cẩn thận những lời anh nói hôm nay, nhưng anh lại không đoán được quyết định cuối cùng của cô, cho nên chỉ có thể chờ đợi. Hai người họ vẫn giống như bình thường, nhắn tin gọi điện cho nhau, nhưng cả hai đều không ai nhắc lại chuyện đêm đó. Hơn một tháng sau, còn khoảng ba ngày nữa là đến buổi concert của Chẩm Khê, cô đột nhiên nói, hy vọng anh đến Hàn Quốc.
Ngày biểu diễn của em đương nhiên anh sẽ dẫn bà ngoại, dì Từ và Vân Thường đi cùng.
Chẩm Khê không phản bác được, chính cô cũng thừa nhận, Vân Tụ nói những lời này rất đúng.
Giống như lúc mới đến thế giới này, mục tiêu duy nhất của cô là học cách sống sót. Làm sao cô biết được, đi từng bước một lại thành công như ngày hôm nay.
Anh không giống em, Chẩm Khê. Em được ngàn vạn người vây quanh, em thích ồn ào náo nhiệt, cho dù không có anh, cũng có rất nhiều người bên cạnh em, cho nên những khi đến ngày lễ, em không đi cùng anh cũng chẳng sao. Em xinh đẹp đứng trên sân khấu, phía dưới có hàng chục nghìn người gào thét hiến dâng tình cảm cho em. Nhưng anh lại không phải như thế, lúc kết hôn anh đã nói, em là người thân duy nhất trên đời này của anh. Thời gian bốn năm qua, chúng ta gần như chưa bao giờ có một kỳ nghỉ cùng nhau. Mỗi khi đến ngày lễ, em biểu diễn trên ti vi, anh xem một mình và ăn một bát mì tôm đơn giản. Lúc đó anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy sẽ có một ngày kết thúc cuộc sống như thể. Nhưng hiện giờ em nói với anh, em chẳng có chút kế hoạch nào cho tương lai của hai chúng ta!
Ngày đó em nói không thích cách trang trí của căn nhà này, anh lập tức cho người làm lại từ trong ra ngoài, nhưng từ lúc sửa chữa đến giờ đã bốn năm, số lần em về đây có thể đếm được bằng đầu ngón tay.
Vì lịch trình làm việc của Chẩm Khê mà bình thường mỗi lần hai người họ đều phải chờ công việc của cô kết thúc mới liên lạc với nhau, mà công việc của cô thường hay kết thúc khá muộn, sớm thì cũng phải khoảng 11 giờ đêm, vì muốn chờ điện thoại của cô mà gần như anh cũng không thể ngủ.
Có lúc cô mệt mỏi, chưa nói được vài câu đã muốn cúp máy là chuyện bình thường. Nhưng cũng có lúc giống như hôm nay, đột nhiên cô hưng phấn vì một chuyện gì đó là nói liên miên mấy tiếng đồng hồ cùng anh và cũng phải đến khoảng giờ này mới có thể kết thúc. Cô đi ngủ, anh cũng đi ngủ. Hôm sau cô tiếp tục lịch trình làm việc của mình, còn anh đi làm, cả hai lại bận rộn cả ngày.
Anh và bà chủ bị chụp hình rồi.
Không thể nào.
Phản ứng đầu tiên của anh là như vậy. Sau khi Chẩm Khê ra mắt, anh đã nói chuyện với toàn bộ các công ty truyền thông trong nước, để bọn họ không đưa tin về mối quan hệ giữa anh và Chẩm Khê.
Khi còn là thực tập sinh, em thường đến chỗ này ăn cơm.
Vân Tụ nhìn cô, vẫn không nhịn được mà phải hỏi,
Em không cần đeo khẩu trang à.
Thế nhưng lúc trước chúng ta đã nói...
Phải, trước đây chúng ta đã nói, anh ủng hộ em theo đuổi giấc mơ và phấn đấu cho sự nghiệp của mình, anh cũng đã cố gắng hết sức để thực hiện lời hứa. Nhưng Chẩm Khê, điều đó không có nghĩa là anh có thể chấp nhận cuộc sống không có điểm dừng thế này mãi được. Chúng ta kết hôn... Cũng sắp bốn năm, em có lúc nào ở bên cạnh anh hơn một tuần không.
Chẩm Khê hơi tức giận, cô hỏi với vẻ không kiên nhẫn:
Vậy em hỏi anh, anh muốn em thế nào?
Chẩm Khê yên lặng nghe.
Thế nhưng, trong kế hoạch tương lai của em...
Dường như Vân Tụ hơi do dự một chút nhưng vẫn nói ra,
Có nghĩ gì đến anh không.
Trước kia em hay nhớ bà ngoại và dì Từ, chỉ cần rảnh em sẽ trở lại thăm họ. Nhưng sau khi kết hôn, em cảm thấy anh có thể giải quyết mọi chuyện trong nhà cho em, cho nên em càng sắp xếp lịch làm việc kín đặc.
Chẩm Khê không nói gì, Vân Tụ ở bên kia cũng không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào. Bây giờ anh nói những lời này cứ như đang phàn nàn về những oán hận chất chứa trong lòng quá lâu vậy. Chắc không đến mức thế chứ, anh đường đường là Chủ tịch của Vân Thị, làm sao có thể chỉ bởi vì những chuyện như thế này mà khiến cho mình giống một ông chồng oán thán vì không được ai thương yêu.
Hai chúng ta đi riêng, dẫn bọn họ theo làm gì.
Vân Tụ mong còn không được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.