Chương 8.2


Dịch giả: Lê Sông
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Hạ Hầu Thần đang cười rạng rỡ, nghe vậy bỗng trở giọng lạnh lùng:
Vậy ư?

Ta giật thót mình, bèn tiếp:
Nếu Hoàng thượng không có hứng, xin coi như thần thiếp lỗ mãng vậy.

Ninh Tích Văn vốn dĩ đang cười vui, nghe mẩu đối thoại giữa hai người, nụ cười qua đi, sắc mặt dần dần trắng bệch. Trong lòng ta than thầm một tiếng, xem ra nó quá kỳ vọng vào Hạ Hầu Thần, hoặc đã nảy sinh tình ý, Hạ Hầu Thần mới hơi sẵng giọng, nó đã chấn động tâm thần, sau này khi hiểu bản chất của hắn, liệu còn đến thế nào?
Khang Đại Vi thường ngày nói năng hành xử cẩn trọng, hôm nay không rõ vì sao lại đến gần nói:
Hoàng thượng, Ninh nương nương hiếm khi cao hứng, muội muội vừa đến, mong có dịp tỷ muội cùng vui vầy cũng là lẽ thường, hay là…

Hạ Hầu Thần nghe vậy liền bảo:
Nếu muội muội ngươi ra múa, thì ngươi hãy hát phụ họa, trẫm đây cũng chưa được nghe ngươi hát bao giờ.

Ta sững người, thưa:
Hoàng thượng, thần thiếp vốn không biết ca múa, từ năm mười ba tuổi đã chỉ biết có may áo kết vòng, sớm chẳng nhớ giai điệu lời ca là như thế nào rồi.

Hạ Hầu Thần nghe xong sa sầm nét mặt, dài giọng hỏi:
Thế ư?

Khang Đại Vi ở bên cạnh đứng ra điều đình:
Nương nương, hát bài gì cũng được, không bó buộc.

Ninh Tích Văn khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện, thấy ta định từ chối, vội kề tai ta thì thầm:
Tỷ tỷ, hồi còn ở trong phủ, chẳng phải tỷ thích hát khúc Đạp ca[1] sao, hay hôm nay tỷ muội ta cùng diễn bài ấy nhé?

[1]. Một hình thức vừa múa vừa hát.
Đạp ca ư?
Những ký ức xa xăm bỗng chốc ùa về. Đích thực, lúc nhỏ ta thích bài hát đó nhất. Hồi ấy ta còn trẻ con non nớt, mới mưới hai mười ba tuổi, hẵng mơ mộng nhiều về tương lai, những lúc không may vá thêu thùa, chỉ thích ngồi ngân nga hát một mình; ta cũng từng học múa, vào tiết Trung thu còn múa cho cha và đại nương xem, vũ nguyệt đạp ca, múa hát tung tăng, múa bằng tất cả những mộng mơ và hy vọng vào tương lai, vào ý trung nhân chưa rõ mặt… Chỉ đáng tiếc, mười ba năm sau, mộng đẹp đã hóa tro tàn, ta cũng quên bẵng mình biết ca biết múa, quên đêm rằm năm xưa.
Thấy không khí đang vui vẻ, chỉ vì sắc mặt Hạ Hầu Thần sa sầm mà bỗng trở nên nặng nề, ta đành nói:
Vậy thần thiếp xin dốc sức phụ họa cho muội tử.

Nghe ta nói vậy, gương mặt Hạ Hầu Thần giãn ra đôi chút, nhưng nụ cười như hoa quỳnh nở giữa đêm tối ban nãy dường như một đi không trở lại.
Lần nào gặp ta hắn cũng như vậy, ta sớm đã coi đây là chuyện thường, tâm trạng chẳng mảy may dao động. Chỉ khổ con bé Tích Văn, vừa mới hoan hỉ chưa lâu đã ủ dột chán nản, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp thêm mấy phần khổ sở, thấy thế ta chỉ thầm ngán ngẩm, cô em gái này xem ra khó có thể làm việc lớn. Ta nhất thời cảm thấy cụt hứng, dù nó có đến được bên Hoàng thượng cũng chẳng thể giúp ích được nhiều, nếu chuyện không thành cũng đành thôi vậy.
Nghĩ đến đây ta bỗng thấy bất cần, bảo:
Muội muội, cứ trổ hết tài nghệ ra đi, tỷ tỷ mười mấy năm không ca hát, nếu lỡ làm hỏng tiết mục, chắc Hoàng thượng cũng không trách tội đâu.

Hạ Hầu Thần không giận, ngược lại bật cười:
Đã lâu không gặp, ngươi hóa ra vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào, trước khi làm việc gì đều tìm trước đường lui rồi mới làm.

Ta không kìm được bác lại:
Thần thiếp vốn là như vậy, Hoàng thượng đâu phải không biết.

Lời ra khỏi miệng ta mới thất kinh. Sao hôm nay lại đánh mất sự cẩn trọng thường ngày, lời ngạo ngược đến vậy mà cũng thốt ra? Là vì hôm nay Hoàng thượng bỗng nhiên cười nói rôm rả tại Lan Nhược hiên, nên gan ta cũng lớn lên chăng?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thượng Cung.