Chương 15.1
-
Thượng Cung
- Vân Ngoại Thiên Đô
- 5438 chữ
- 2020-01-31 11:00:53
Dịch giả: Lê Sông
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Sau khi Hoàng hậu đến thăm, ngay ngày hôm sau Lí Sĩ Nguyên đã có mặt, chắc hẳn có người đã đem tình hình hôm đó mật báo, ông ta thấy không có manh mối gì, bèn đến thăm dò trực tiếp xem sao. Ta dĩ nhiên không nói hớ nửa lời, chỉ cầu ông ta cho gặp mặt mẹ già một lần.
Hết lần này đến lần khác ta xin được gặp người không khỏi khiến Lí Sĩ Nguyên sốt ruột, tuy vậy ông ta vẫn rộng lượng đồng ý. Nếu ông ta đã truy ra người chết ở am ni cô trước đây không phải mẹ ruột của ta, dĩ nhiên cũng sẽ biết mẹ ruột của ta sống ở đâu, không cần ta nói ra địa chỉ cụ thể. Tiến trình tra án của ông ta đang như lạc phải mê cung, mãi chưa tìm ra cách đột phá, nên cũng muốn khai thác ở những nơi khác nhau, phía Hoàng hậu đã không được gì, có khi tìm hiểu gia đình ta lại lóe lên điều gì thì sao?
Ngày hôm sau, nữ cai đến nói với ta:
Nương nương, có mẫu thân người đến thăm ạ.
Ta chỉnh trang lại y phục, quay ra cười với cô ta rồi đáp:
Lâu lắm rồi bản cung không gặp mẫu thân, hai bên chỉ liên lạc với nhau qua thư tín mà thôi. Ngươi nhìn xem bản cung ăn mặc thế này có lôi thôi quá không?
Cô ta nhìn trước ngó sau, phút chốc bỗng ngây ra, sau mới cảm khái mà nói:
Tuy đầu chẳng trâm vòng, mặt không son phấn, mà nương nương vẫn kiều mị mê hoặc lòng người. Nô tỳ làm việc trong ngục lâu năm, từ tiền triều đến nay, từng gặp không ít phi tần phạm tội bị tống giam, nói lời thật lòng, tuy phẩm vị nương nương không cao lắm, nhưng cái khí độ bình thản ung dung, gặp nghịch cảnh mà không hề nao núng như nương nương, nô tỳ chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ ai khác.
Ta vuốt lại mái tóc đen, nói:
Ngươi khéo nói lắm.
Nô tỳ biết nương nương không tin, cho rằng ấy chỉ là lời tâng bốc, nhưng nô tỳ không phải kẻ thích xu nịnh. Nô tỳ rất có hảo cảm với nương nương, những lời thốt ra toàn là moi từ gan ruột cả.
Ta chợt nghĩ vị nữ cai này là người biết điều, cớ gì phải làm cô ta mất hứng, liền tươi nét mặt:
Nói như vậy, mẫu thân ta nhìn thấy chắc sẽ không quá đau buồn xót xa phải không?
Nữ cai ngục kia thở dài:
Phàm là người mẹ, thấy con mình phải nằm nhà ngục, có ai mà không đau lòng rơi lệ? Nương nương dẫu hồng hào xinh đẹp, mẫu thân của người sợ rằng vẫn cười không nổi.
Ta liền hỏi:
Nghe ngươi nói, dường như cũng đã làm mẹ rồi?
Gương mặt cô ta lộ vẻ dịu dàng rạng rỡ hiếm hoi:
Nô tỳ đã có hai con rồi ạ.
Ta nghe thấy liền than:
Chắc ngươi cũng như mẫu thân ta, xem con cái mình như ngọc ngà châu báu mà nâng niu.
Ta chưa bao giờ dám nói những khổ sở phải chịu trong cung cho mẫu thân nghe, bởi ta hiểu nếu biết, nỗi đau trong lòng bà sẽ còn lớn hơn ta gấp mười lần. Từ khi ta còn bé, đã được mẫu thân dùng mọi cách để bảo vệ, thậm chí đang tâm từ bỏ cả tình nghĩa ân ái phu thê, chịu mang tiếng điêu ngoa xảo trá cũng không than vãn nửa lời. Nếu bà biết ta phải quỳ giữa đêm gió tuyết mà giặt y phục, bị người ta tát túi bụi trong Ngự Hoa viên, suốt chục năm trời giằng co vùng vẫy giữa ranh giới sống và chết, trong lòng không biết sẽ bi thương đến chừng nào.
Ta cứ để mẫu thân tưởng mình ở trong cung an hưởng phú quý, sống đời sung sướng là tốt nhất.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng mẫu thân bước vào, trên người mặc váy lĩnh màu xanh thẫm, áo ngắn cân vạt gấm hoa, búi tóc đơn giản gọn gàng, đai trán dệt bằng sợi bạc sít sao, chính giữa đính một viên ngọc phỉ thúy to bằng ngón tay cái, y phục không rạng rỡ, nhưng món đồ nào cũng là vật quý nhà giàu. Từ xa nhìn lại, gương mặt bà có vẻ ưu tư, nhưng rất ít nếp nhăn, da dẻ không thể căng mịn như thiếu nữ, nhưng cũng không đến nỗi bủng beo. Bà và Thượng Quan Thái hậu có lẽ xấp xỉ tuổi nhau, tuy không được hưởng phú quý bằng Thái hậu, nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn. Ta thầm an lòng, xem ra mẫu thâm sống rất an nhàn, y như trong thư có nói.
Nhìn thấy ta, bà loạng choạng đi nhanh đến, a hoàn hai bên vội đỡ lấy, líu ríu mất một hồi. Khi vào đến phòng giam, cửa sắt chưa mở, bà đã thò tay qua song kéo ta vào lòng:
Con ơi, con có khỏe không?
Lời ngoài chưa dứt, lệ trong đã đầm đìa, ta không kìm được cũng ươn ướt khóe mi, nữ cai mở cửa phòng giam:
Phu nhân, Lí đại nhân cho phép bà được vào phòng.
Hai a hoàn dìu mẫu thân đi, bước qua song sắt tiến vào bên trong.
Ta đỡ bà ngồi xuống, nghe thoang thoảng tóc bà có mùi bột hoa gỗ, nhìn kỹ mới thấy trên đầu mẫu thân có sợi bạc, trong lòng không khỏi chua xót. Hóa ra tóc mẹ đã bạc nhiều lắm, mới phải dùng bột hoa gỗ nhuộm đen, bà trước nay kiên cường, trước nay đã quen ngậm đắng nuốt cay, ta gây ra họa lớn này, phải chăng đã khiến bà trằn trọc trắng đêm?
Ta vờ như không biết, cười nói:
Trông mẫu thân khỏe mạnh, con gái yên tâm rồi…
Viên nữ cai mang bộ ấm trà bằng sứ do Thượng Cung cục biếu vào, lại tự tay rót ra chén, bày trước mặt chúng ta, xong xuôi đâu đấy bèn đứng ngay gần chỗ cửa sắt.
Mẫu thân thấy thế biết ngay hoàn cảnh hiện tại của ta không mấy dễ chịu, lại rơi nước mắt. Cả đời bà hiếm khi phải khóc, vậy mà vừa nhìn thấy ta thì lệ tuôn ròng ròng. Ta nắm chặt tay bà mà khuyên:
Mẫu thân, hồi phụ thân bị bắt cũng không thấy mẫu thân thế này, con gái trước nay phước lớn mạng lớn, huống hồ vụ án còn chưa thẩm tra xong, vẫn chưa biết kết quả thế nào, mẫu thân đừng nên đau lòng.
Mẫu thân nắm lấy tay ta:
Con ơi, nay ta chỉ còn mình con, nhỡ xảy ra chuyện gì, ta thật không biết phải làm sao. Ngày xưa khi ở nhà ta luôn muốn lo cho con chu toàn, bởi từ nhỏ, con đã tỏ ra khác người, khiến ta lo âu vô cùng. Ta tính khí nóng nảy, thấy con bị người ta hiếp đáp chỉ biết ngầm mỉa mai nhiếc móc, lúc nào cũng làm phụ thân con bực mình. Vậy mà con chỉ đùa một câu là ông lại cười to sảng khoái. Ta vì đó mà đâm hổ thẹn, đôi khi không hiểu là ta bảo vệ con, hay chính con đang phải che chở cho ta… Con ơi, lúc này thân vùi ngục tối, biết phải làm sao? Chỉ trách ta vô dụng…
Bà khẽ thì thầm tiếp:
Con ơi, mẫu thân dành giụm được món tiền không nhỏ, nếu có cách thật thì táng gia bại sản ta cũng cứu con ra.
Ta thầm thấy tức cười, sau lại thấy xót xa, mẫu thân tưởng đây là vụ án bình thường ư? Án này liên can đến vận mệnh quốc gia, tiền bạc phỏng có ích gì?
Ta nói:
Mẫu thân đừng hoảng hốt, con gái vô tội, người ta có vu oan thế nào cũng là vô ích. Lần này con gái muốn gặp mẫu thân, chỉ để xem người ở ngoài ăn ở có thoải mái không. Con ở trong cung ròng rã hơn chục năm trời, hoàn cảnh phức tạp, nên chưa thể phái người đón mẫu thân vào cung chơi, mẫu thân có trách con không?
Mẫu thân nghe thế cảm khái:
Con đừng coi ta như bà già nhà quê, ta cũng hiểu những điều lắt léo uẩn khúc bên trong đấy.
Bà liếc ra chỗ cửa sắt, trầm giọng,
Mẫu thân đoán được kết cục của bà ấy từ lâu rồi.
Ta nói:
Mẫu thân, mẫu thân đang trách con gái nhẫn tâm?
Bà lắc lắc đầu:
Bà ấy sớm đã không coi mẹ con ta là người thân nữa.
Ta hóng ra ngoài song sắt, thấy nữ cai tuy ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng hai tai vẫn dỏng lên nghe ngóng, liền nói:
Mẫu thân, con gái tuy bị giam trong ngục, nhưng vẫn còn nhiều người chăm sóc, vẫn ăn no mặc ấm, người đừng quá bận lòng.
Mẫu thân nhíu mày, hếch hếch mũi ngửi:
Sống ở nơi thế này làm sao mà tốt cho được? Xem cái mùi này, chẳng kém gì chuồng lợn cả!
Mẫu thân, mẫu thân xem kìa, chỗ này dẫu sao cũng là nhà ngục, không thể yêu cầu cao quá được! Mẫu thân nhìn chăn gấm này, áo bông này, đều là do quý nhân trong cung biếu đấy. Con gái tuy mắc tội, nhưng được mọi người thương yêu, khổ sao nổi.
Mẫu thân nhìn ta từ đầu đến chân, đoạn nói:
Con à, đừng nói dối ta nữa, tuy ta chưa sống trong cung bao giờ, nhưng đã từng nghe nói hậu cung là nơi thế nào. Chốn ấy nhiễu nhương gấp nhiều lần phủ họ Ninh ngày trước. Liệu có mấy người thật lòng với con? Mà thôi, đúng lúc ta mới thêu hai cái túi thơm, con để ở đầu giường cho khỏi mùi xú uế.
Ta liếc nhìn nữ cai đứng ngoài song sắt, vẻ mặt hơi căng thẳng, đoạn mỉm cười đón lấy hai túi hương. Mẫu thân lại hỏi:
Lần trước con bảo mẫu thân thêu cho thứ này, còn dặn cho mấy loại hoa khô vào… Mấy thứ hoa ấy có tác dụng tránh ruồi tránh muỗi, nhưng chỉ nên đeo ở eo, chớ có đưa lên gần mũi, vì có mai ngũ sắc hơi độc đấy…
Ta vội vã cắt ngang:
Mẫu thân, con gái tính vốn cẩn thận, sao có thể để hoa gây độc cho mình, người lo xa quá rồi.
Nói đến đây, nước mắt bà lại ròng ròng:
Con ơi, biết làm thế nào bây giờ?
Ta bèn khuyên:
Mẫu thân cứ an tâm ở nhà chờ tin, con gái thế nào cũng bình an thoát tội.
Thấy hoa đăng đã thắp lên, trong phòng giam phải đốt đèn dầu mỡ trâu cho đỡ tối, nghe lời khuyên giải mấy hồi, bà mới lưu luyến rời đi.
Cầm trong tay hai chiếc túi thơm thủ công vô cùng tinh xảo, ta nghĩ thầm tay nghề của mẫu thân chẳng hề mai một chút nào. Thời thanh xuân, ngón nghề thêu thùa của bà nức tiếng đứng đầu Giang Nam, biết bao người bỏ ra vạn kim mà không mua nổi một món, vậy mà khi lấy chồng chỉ được làm thiếp, ánh huy hoàng thuở con gái dần trầm lắng như triều sớm. Ta từng hỏi bà, tại sao lại chọn gả cho cha, hai chị em cùng lấy một chống, phải chấp nhận làm lẽ là điều đương nhiên. Bà chỉ điềm đạm đáp:
Lúc ấy ta cứ như bị ma nhập, có biết gì đâu.
Về sau ta nghe đám người dưới đồn đại mới biết vốn cha muốn cưới đại nương, nhưng mẫu thân ta vừa gặp đã yêu, sau nhiều lần tha thiết khẩn nài, ông mới đồng ý cưới cả hai chị em. Mẫu thân chẳng bao giờ nhắc về chuyện cũ, không biết có phải vì trong lòng đã hối hận tuổi trẻ nông nổi mà sai lầm cả đời?
Còn ta, chắc chắn sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình thế ấy.
Mẫu thân đi rồi, mỗi lần cầm túi hương lên ngắm là mỗi lần ta lặng người ngẩn ngơ. Viên nữ cai thấy thế lấy làm cảm động, thường hay lựa lời khuyên nhủ. Dần dà hai bên nói chuyện thành quen, thi thoảng hỏi đến hai đứa con trai, gương mặt nữ cai liền trở nên dịu dàng khác lạ. Lòng ta thầm ngưỡng mộ, ta chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ sinh con trong cung, trước khi Hoàng hậu hoài thai long chủng, nếu ta lỡ có trước tất chỉ có đường chết. Ở tuổi ta, đám nữ nhân ngoài dân gian có người đã sinh bốn năm đứa trẻ, dẫu thích nhưng ta vẫn e sợ sẽ giẫm vào vết xe đổ của Sư Viên Viên. Trông đầu mày khóe mắt nữ cai rạng ngời hạnh phúc, ta không khỏi buồn bã thương tâm.
Nữ cai thấy thế vừa sợ vừa sực nhận ra điều gì, bèn khuyên:
Hoàng thượng rất mực thương yêu nương nương, nếu có thể thoát khỏi nhà ngục này, thế nào nương nương cũng được sủng ái trở lại, đến lúc đó còn lo gì chuyện con cái?
Ta chỉ khẽ cười, không nói tiếp, uể oải nằm ra giường.
Đúng lúc ấy, có người đến báo:
Nương nương, Lí đại nhân xin được gặp.
Ta ngồi dậy, hơi ngạc nhiên đáp:
Sao ông ta lại tới lúc này?
Nữ cai nói:
Có lẽ vụ án có tiến triển gì nên đến báo cho nương nương mừng?
Ta không màng tiếp lời, quay vào gương ngắm nghía lại mặt mũi rồi nói với kẻ kia:
Mời Lí đại nhân vào!
Hôm nay Lí Sĩ Nguyên thần sắc có chút lo lắng, bước qua song sắt bèn hành lễ ngay, xong xuôi đang định cất tiếng, ta đã cướp lời:
Sao còn không mang ghế vào cho Lí đại nhân.
Nữ cai đứng ngẩn ra một lúc mới chạy đem ghế đến.
Lí Sĩ Nguyên an tọa xong, thở ra một hơi nói:
Nương nương, hôm trước mẫu thân người đến thăm, đã nói những chuyện gì?
Ta lấy làm khó hiểu đáp:
Ta được gặp mẫu thân là nhờ ơn Lí đại nhân phê chuẩn, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì rồi?
Lí Sĩ Nguyên vội nói:
Xin nương nương kể thật với hạ thần, người và mẫu thân đã nói với nhau những gì?
Ta thấy vẻ mặt ông ta căng thẳng, cũng đâm sốt ruột:
Có gì đâu, chỉ hỏi thăm chuyện nhà. Mẫu thân ta sao rồi?
Lí Sĩ Nguyên ngập ngừng một lát mới nói:
Nương nương, sau khi mẫu thân người ra khỏi ngục, trên đường về nhà đã bị người ta bắt mất, đến nay không rõ tung tích. Bản quan đã sai người lục soát toàn thành, nhưng không tìm ra manh mối gì.
Mắt ta hoa lên, loạng choạng muốn ngã vật ra giường. Viên nữ cai vội chạy đến dìu, thì thầm khuyên nhủ:
Nương nương, không sao đâu, có Lí đại nhân ở đây, thể nào cũng đón được phu nhân trở về.
Ta hoảng lên, bật dậy khỏi giường, nắm lấy ống tay áo của Lí Sĩ Nguyên:
Lí đại nhân, xin ông hãy mau mau tìm mẫu thân ta trở về, từ khi gia phụ qua đời, gia thế lụn bại, ta lại nhập hoàng cung, bà sống một mình bên ngoài, đơn độc khổ sở không nơi nương tựa, mới sung túc chưa được mấy ngày đã nghe tin ta gặp đại nạn. Lần này sợ rằng ta làm liên lụy mẫu thân mất rồi!
Lí Sĩ Nguyên bị ta nắm lấy vạt áo, luống cuống không biết làm thế nào, càng không nỡ gạt ra:
Nương nương yên tâm, lão thần dù có liều cái mạng già, lật ngược cả kinh thành cũng phải giúp người cứu thoát mẫu thân, có điều…
Ông ta nhẹ nhàng rút tay áo, ta chợt tỉnh ngộ, bèn buông ra, áy náy nói:
Bản cung thật là lỗ mãng… Ông nói có điều gì vậy?
Lí Sĩ Nguyên nhìn ta, trong mắt lóe lên tia sáng:
Biết đâu khi gặp mặt nương nương và mẫu thân nói chuyện gì khả nghi, để ai đó nghe được nên mới…
Ta hoảng quá, vội phủ nhận:
Không đâu, ta và mẫu thân chỉ thăm hỏi chuyện nhà, luôn luôn cẩn trọng giữ đúng phép tắc, không nhắc đến điều nào nhạy cảm. Huống hồ mẫu thân ta chỉ là một quả phụ bình thường, có biết gì đâu.
Ánh mắt ông ta quét qua mặt ta, sắc bén như mắt diều hâu, rồi lập tức trở lại như thường, nói với ta bằng giọng điệu sốt ruột nóng như lửa đốt:
Nương nương, vậy lão thần xin cáo lui đến nha môn Đại Lý Tự xem xem đã có tin tức của lệnh tôn hay chưa.
Ta bèn giục:
Lí đại nhân, nếu có tin gì xin hãy mau chóng báo cho ta ngay.
Lí Sĩ Nguyên đi rồi, ta đi qua đi lại trong nhà giam chật hẹp, lòng như lửa đốt, sốt ruột ngóng chờ tin tức của ông ta. Mãi đến hoàng hôn, Lí Sĩ Nguyên vẫn bặt vô âm tín, nữ cai kia liền tới khuyên:
Nương nương, người hãy ăn gì đi đã, nếu có tin gì Lí đại nhân sẽ báo cho người ngay.
Ta đáp:
Ngươi bảo làm sao ta nuốt được, nếu mẫu thân vì ta mà rơi vào nguy hiểm, ta có chết ngàn lần cũng không hết tội.
Nữ cai rưng rưng cảm động, cứ quanh quẩn trong ngục chăm nom, gần như đêm ấy ta thức trắng, đầu vừa chạm gối là sực tỉnh, cho đến khi lỗ cửa sổ trên cao dần sáng tỏ, sắc hồng đánh tan màn đêm, ánh mặt trời từ ngoài song cửa sổ chiếu vào.
Ta gắng gượng ăn một ít cháo đặc, dẫu mệt lả ra, nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Đúng lúc ấy ngoài ngục có người hô:
Lí đại nhân tới.
Ta ngồi bật dậy, lẩm bẩm:
Có tin rồi sao?
Nữ cai thấy dáng vẻ vừa mừng vừa lo của ta, bèn nói:
Nương nương, chắc là Lí đại nhân mang tin tốt đến, lần này nương nương có thể yên tâm được rồi.
Ta cảm kích đáp:
Nhờ có ngươi ở bên mà bản phi cầm cự được qua đêm dài, bản phi thật không biết lấy gì báo đáp.
Nghe ta nói vậy, người nữ cai cảm thấy hơi bối rối, tay chân cứ như thừa thãi, hồi lâu mới đáp:
Nô tỳ đâu đáng để nương nương nói vậy, nương nương là quý nhân nhà trời, nô tỳ hầu hạ người là lẽ đương nhiên.
Ta nắm lấy tay cô ta, bàn tay thô ráp nứt nẻ, chắc hẳn thường ngày phải làm nhiều việc nặng:
Bản phi từ khi vào ở trong ngục, may nhờ có ngươi tận tình chăm sóc. Lúc ở trong cung ta đã quen với sự bạc bẽo ghẻ lạnh, không ngờ khi bị giam ở nơi tệ hại nhất lại có người chị em tốt như ngươi…
Nữ cai đỏ hai con mắt, rưng rưng lệ, ta càng cảm kích bội phần, đúng lúc ấy có tiếng người lao xao từ cửa ngục vọng vào, Lí Sĩ Nguyên xăm xăm bước lại, đang định hành lễ theo lệ, ta vội nói:
Lí đại nhân không cần đa lễ, đã tìm được mẫu thân ta hay chưa?
Lí Sĩ Nguyên đáp:
Nương nương, không hay rồi, hạ quan đã tra ra tin tức, lệnh tôn sau khi rời khỏi Tông Nhân Phủ lập tức bị ai đó trong cung đón về, chỉ biết đang ở trong cung…
Ta vội nói:
Tội danh của bản cung chưa định, vì sao lại dính líu đến người thân của ta? Không được, ta phải xin Hoàng thượng thả mẫu thân ra.
Lí Sĩ Nguyên lắc đầu nói:
Nương nương chắc chưa biết chuyện Tín vương mượn cớ Thái hậu mới mất, mười ngày trước đã hồi kinh, tỏ ý nhất định phải nghiêm trị hung thủ hạ độc Thái hậu. Nghe nói nơi lệnh tôn bị giam chẳng đâu khác chính là ở chỗ Tín vương…
Ông ta quan sát sắc mặt của ta một lát:
Nương nương đừng quá tuyệt vọng, sự tình chưa chắc không có cơ chuyển biến. Chỉ cần nương nương kể thật với vi thần lần trước lệnh tôn đến đây, hai người đã bàn với nhau những gì?
Ta lẩm nhẩm như nói một mình:
Tất cả là tại bản cung làm liên lụy đến mẫu thân, thật là hại mình hại người…
Lí Sĩ Nguyên chăm chú nhìn ta, hỏi:
Nương nương, nếu lệnh tôn có nói gì lạ, nương nương nên thuật lại cho vi thần biết để xem có giúp ích được gì không?
Ta lắc lắc đầu, đầy tuyệt vọng:
Lí đại nhân, cảm tạ ý tốt của ngài, nếu mẫu thân ta gặp bất trắc gì, ta thật chết không đáng tiếc…
Lí Sĩ Nguyên khuyên giải cả nửa ngày, ta vẫn chỉ trầm ngâm không nói gì, hết lần này đến lần khác xin ông ta nghĩ cách cứu mẫu thân. Không còn cách nào khác, ông ta đành khuyên thêm vài câu, sợ có tin tức gì mới, bèn xăm xăm rời khỏi.
Liên tiếp mấy ngày liền, ta ăn không ngon ngủ không yên, càng lúc càng gầy ốm.
Nữ cai nghĩ ra cách sai người làm đủ món ăn vặt đẹp đẽ dâng lên, ta chỉ gắp mấy cái rồi thôi, cô ta sốt ruột bèn nói thẳng:
Nương nương, người cứ thế này không phải cách hay, chưa cứu được lệnh tôn ra ngoài thì người đã gục trước rồi.
Ta đáp:
Chẳng biết bọn họ sẽ hành hạ mẫu thân ta thế nào. Mẫu thân vốn tính cứng rắn, nếu không nhịn được oan ức sợ sẽ…
Ta nhận thấy mắt mình rớm lệ, giọt nước khẽ rớt xuống chiếc áo bông trắng tinh, chớp mắt đã bị hút cạn, chỉ để lại một vệt nước mờ đục.
Nữ cai có vẻ đồng cảm sâu sắc, ngồi xuống bên ta mà khóc.
Suốt hai ba ngày không thể an giấc làm cơ thể ta mệt mỏi rã rời. Đêm ấy vừa quay người nhắm mắt, hơi thiếp đi, đột nhiên bị ai bên cạnh lay dậy. Ta mở trừng mắt ra nhìn, thấy trời đã sáng bạch, đảo mắt sang, nữ cai đứng bên đầu giường, ta ngồi bật dậy, lòng ôm đầy hy vọng:
Có tin tức gì chưa?
Cô ta lắc lắc đầu, bảo:
Nương nương, muội muội người sai cung nhân mang đồ đến…
Nó không đến ư?
Không ạ, chỉ có một tiểu thái giám thay mặt đến, đồ đem biếu toàn là thức ăn, mời nương nương xem qua…
Trong giỏ trúc có hai cái bánh hồ, vài đĩa dưa cải, đơn sơ chẳng có gì, chỉ liếc qua là thấy hết. Ta biết phàm là những thứ mang biếu đều đã được cai ngục kiểm tra cẩn thận, bèn giở qua giở lại trước mặt cô ta.
Nữ cai bỗng dưng bật cười:
Nương nương yên tâm, mấy thứ này nô tỳ đã xem cả rồi. Muội muội của người cũng thật lạ, tỷ tỷ bị giam trong ngục bao nhiêu ngày chẳng thấy đến thăm một lần, hôm nay mới sai người đem biếu đồ đến, lại toàn những thứ thô lậu…
Ta nhếch miệng khẽ cười, thò tay cầm một miếng bánh hồ trong giỏ lên:
Ngươi ăn quen những món đạm bạc nên thấy chán chứ với ta thứ này là của lạ, bao nhiêu năm không ăn đến rồi, vẫn là muội muội hiểu lòng ta.
Nữ cai thấy ta mỉm cười, đâm ra ngây người, ta cố nhịn cười nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi bẻ miếng mánh hồ được nướng vàng ruộm, thơm nức mũi ra, nhặt lấy thứ bên trong ruột bánh, khẽ lắc một cái, cái lục lạc bằng vàng nhỏ xíu reo lên một tràng âm thanh trong veo, vang vọng trong phòng giam vắng lặng. Ngó thấy sắc mặt viên nữ cai thoáng cái trở nên tái mét, ta bèn vuốt nhẹ cái khóa trường mệnh trên có khắc hình ngũ tử đăng khoa[1], khẽ nói:
Túc nương, ta nghe mọi người đều gọi ngươi là Túc nương nên ta gọi theo luôn nhé. Vật này từ khi một đứa bé ra đời, đã đeo vào là không được cởi ra. Bởi theo tục lệ trong dân gian, cho đến khi đứa bé khôn lớn thành người, vật này sẽ phù hộ cho nó sống lâu trăm tuổi, không bao giờ được cởi ra. Món đồ này chế tác tinh xảo, hoa văn chạm trổ sinh động như thật, có thể sánh với thủ công trong cung, chắc phải tốn rất nhiều tâm huyết mới nhờ được người làm ra nó.
[1] Năm đứa con cùng đỗ đạt.
Thân mình nữ cai lảo đảo chực ngã, nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, cứ như nhìn một con rắn độc. Ta khẽ than một tiếng:
Túc nương, bản phi làm thế này là bất đắc dĩ. Ai bảo quan hệ giữa ngươi và Lí đại nhân khăng khít quá. Ta biết chính ông ấy bảo ngươi giám sát ta, mấy hôm nay khiến ngươi đêm ngày không nghỉ, bản phi quả không nỡ.
Túc nương cười khổ:
Hóa ra dáng vẻ lo lắng ưu sầu, ngày đêm không ngủ được của nương nương là diễn cả. Để nô tỳ đem báo lại với Lí đại nhân, làm ông ta lơ là cảnh giác. Trộng nghĩ chắc nương nương đã sắp đặt xong cả rồi?
Ta cười cười, khẽ lắc cái lục lạc bằng vàng. Âm thanh phát ra sao mà trong trẻo vui tai, nếu đeo thứ này lên mình một đứa trẻ mũm mĩm, thì đáng yêu phải biết.
Ta nói:
Mấy ngày nay ngươi không về nhà rồi phải không? Tiếc cho hai đứa trẻ… Bản phi nghe người ta nói, một người mẹ vì cứu con mình, chuyện gì cũng dám làm, chẳng biết ngươi thì sao?
Gương mặt Túc nương xám lại, vẻ thê lương, chỉ nói:
Lí đại nhân đã lầm, ông ta sai nô tỳ bảo vệ nương nương, không để người khác làm hại. Theo nô tỳ thấy, nương nương đâu cần ai bảo vệ, bất cứ lúc nào ở đâu, nương nương đều có cách tự bảo vệ mình.
Ta ủ rũ đáp:
Túc nương, sống ở trong cung, có giờ nào phút nào không gặp nguy hiểm? Chắc ngươi cũng biết, bị đâm lén sau lưng so với đao thương trước mặt ghê gớm hơn nhiều. Vết sẹo trên tay ngươi là do luyện đao phải không? Ngươi đâu phải một cai ngục bình thường.
Ta khẽ lắc cái lục lạc,
Bọn họ phải nghĩ đủ mọi cách, mãi mới tìm được đến nhà của ngươi.
Nương nương nói đúng, một người mẹ để bảo vệ con mình, đích thực có thể làm mọi thứ. Nương nương muốn nô tỳ làm gì?
Ở trong cung nhiều năm, ta đã quen nhìn sắc mặt đoán biết tâm ý, tính tình kẻ khác, chỉ cần nắm chặt điểm yếu của họ trong tay, những người này sẽ cam nguyện mặc ta sai phái. Phải mất gần mười ngày tiếp cận, dùng đủ mọi thủ đoạn, mới khiến cô ta lơi lỏng đề phòng, bộc lộ tâm sự thực lòng. Kiểu người như cô ta rất đặc biệt, giống như Khang Đại Vi vậy, tận trung đến chết không từ, dẫu có đem vàng bạc đến cũng chỉ phí công vô ích, nhưng những người này lòng trắc ẩn quá lớn, chỉ có cách lựa chỗ yếu của họ mà tấn công mới chiếm được ưu thế. Theo ta quan sát, chức vị quyền lực của Túc nương so với diện mạo hiện tại dường như lớn hơn rất nhiều.
Ta nói:
Bản phi không định làm khó ngươi, nhưng quả tình không còn cách nào khác. Ta sẽ không ép ngươi làm gì quá đáng, ngày mai khi có người đến ép cung, ngươi đừng báo cáo với thượng cấp ngay là được.
Túc nương không ngờ ta tốn bao công sức chỉ để yêu cầu mình làm một việc quá đỗi đơn giản, đôi mắt ánh lên tia nghi ngờ nói:
Chỉ cần thế thôi ư?
Ta đặt cái khóa trường mệnh vào tay cô ta. Túc nương cận thận vuốt ve, ấp vào lòng. Ta đáp:
Chỉ cần thế thôi. Ngươi nghĩ bản phi sẽ bắt ngươi làm gì? Trong quyền hạn của ngươi, việc này chắc không có gì khó khăn.
Ta chầm chậm nói thêm,
Với quyền hạn của ngươi, cũng chỉ thể làm đến thế.
Cô ta khum tay cúi người hành lễ:
Được, chuyện này thì nô tỳ làm được.
Dừng một lát cô ta tiếp:
Nô tỳ không hiểu, Lí đại nhân phượng mệnh Hoàng thượng điều tra vụ án này, nương nương có cần phải làm thế không?
Ta đáp:
Túc nương, nếu vụ án này đích thực có liên quan tới ta, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?
Túc nương thất kinh, ánh mắt nhanh như chớp quét qua người kẻ đối diện từ đầu đến chân:
Chuyện này… không phải chuyện nô tỳ vọng bàn. Có điều Hoàng thượng và nương nương thâm tình quyến luyến, nô tỳ tin Hoàng thượng sẽ không bẻ cong sự thật.
Hoàng thượng là hoàng thượng, có rất nhiều việc không thể không làm, sao lại để chuyện của ta làm bản thân phải phiền não?
Ta nhìn thẳng vào Túc nương,
Ngươi yên tâm, ngày mai ngươi chỉ cần làm có bấy nhiêu thôi, ta tuyệt không khiến người ngươi vấy họa.
Ta ngồi xuống bên giường, bật cười:
Bản phi còn phải ngủ đã, ngươi đứng đó canh chừng, đừng để ai vào quấy quả. Ngày mai giờ này ngươi làm xong việc, về nhà sẽ lại thấy hai đứa con đáng yêu chạy ra đón.
Lần này ta chỉ nhắm mắt là thiếp đi, trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng Túc nương nói:
Nữ nhân này thật là…
Ta không nghe rõ cô ta nói gì, chỉ cảm thấy giấc này ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần ta vô cùng sảng khoái, hóa ra đây chính là cảm giác tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon. Chẳng rõ làm thế nào mà ta vượt qua được mấy ngày mấy đêm không ngủ nghỉ nhỉ? Có lẽ vì biết mình sắp sổ khỏi lồng vàng, nên sức chịu đựng đột nhiên nhảy vọt.
Vừa qua giờ mão, ta chải đầu rửa mặt xong bắt đầu dùng bữa sáng. Đằng đông vừa hừng lên, từ lỗ cửa bé tẹo của phòng giam nhìn ra, thấy băng tuyết đóng dày đã bắt đầu tan, vài mảng băng dưới sức nóng của ánh mặt trời rụng xuống đất, đây đó nghe tiếng lạo xạo xôn xao.
Ta ngủ rất ngon, còn Túc nương xem ra không được yên giấc cho lắm, vừa lo lắng cho đàn con, vừa lo lắng chuyện hôm nay. Dung nhan vốn tươi tắn mạnh mẽ giờ trông tiều tụy hẳn đi, ta vờ như không biết. Có lẽ trong bụng Túc nương đã coi ta như phường rắn rết, tấm chân tình ngày vào ngục sợ rằng hóa ra tro cả.
Ta vốn không có bằng hữu, sau này chắc cũng không. Cô ta đối xử tử tế, chăm sóc ta như vậy, nhưng mất rồi ta chẳng hề nuối tiếc, cái gọi là tình cảm chẳng khác chi gánh nặng, nào có công dụng gì khác?