Chương 153: Mỹ Nữ Đặc Sứ
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2289 chữ
- 2020-05-09 03:27:19
Số từ: 2286
Ra mắt hai vị đại nhân.
Vị sứ giả từ Khải Tát đến làm Hứa Hải Phong cùng thủ tịch mưu sĩ của hắn rất là kinh dị.
Không ngờ nàng lại là một tuyệt sắc nữ tử tràn ngập dị vực phong tình.
Mái tóc màu vàng kim uốn lọn xõa trên vai, đôi mắt to sáng ngời tràn ngập thần thái kiên định, thân hình bốc lửa xinh đẹp mặc một thân trang phục võ sĩ có vẻ càng thêm cao ngất mỹ lệ. Một đôi chân dài trong chiếc quần bó sát, đường cong hoàn mỹ không tỳ vết, làm hai nam nhân không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Xin hỏi tiểu thư làm sao xưng hô?
Hứa Hải Phong thân là chủ nhân, đương nhiên nghĩa bất dung từ đảm đương trách nhiệm bắt chuyện khách nhân.
Khải Tát Lâm, ngài chính là Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong đại nhân tôn kính?
Vị nữ tử kia hai mắt nhìn kỹ Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong rất là tò mò, nàng này không ngờ gan lớn như thế, mà ngay cả Phương Doanh Anh đại tiểu thư tính tình bốc đồng chỉ sợ cũng phải kém cỏi hơn ba phần.
Hắn mỉm cười, âm thầm ngưng khởi tinh thần lực, hai mắt như điện, nhìn về phía Khải Tát Lâm.
Quả nhiên, ánh mắt ngưng tụ tinh thần lực tuyệt đối không phải người bình thường có thể thừa nhận, tuy trong lòng tràn đầy không cam tâm, nhưng Khải Tát Lâm vẫn không thể tự chủ tránh né ánh mắt nóng rực của Hứa Hải Phong.
Hừ, Hứa đại nhân quả nhiên lợi hại, lĩnh ngộ tinh thần lực liền rất giỏi sao?
Khải Tát Lâm tức giận hừ một tiếng, phẫn phẫn bất bình nói.
Hứa Hải Phong rất kinh ngạc, nàng này tuy mặc trang phục võ sĩ, nhưng võ công không cao, nhiều nhất chỉ bằng Phương Doanh Anh, cho dù là so với Đường Nhu Nhi cũng còn kém xa, lại làm sao có thể trong lúc liếc mắt liền nhìn ra mình đã lĩnh ngộ tinh thần lực.
Tương Khổng Minh đang ngồi một bên đột nhiên cười to nói:
Khải Tát Lâm tiểu thư, Áo Bổn tông sư đã khỏe chưa?
Hoàn hảo…
Khải Tát Lâm thuận miệng đáp một câu, chợt liền tỉnh ngộ, nhướng mày lên, mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt kinh hoảng.
Nhưng chỉ một thoáng, nàng lại lạc lạc cười, vừa cười vừa nói:
Vị đại nhân này nói gì vậy? Khải Tát Lâm nghe không hiểu.
Chỉ là tuy nàng che dấu thật nhanh, nhưng làm sao có thể giấu diếm được Hứa, Tương hai người, trong lòng bọn họ đã biết rõ ràng, cũng không vạch ra.
Lúc này Hứa Hải Phong mới rõ ràng, nguyên lai Áo Bổn tông sư ẩn núp bên trong đội ngũ của Khải Tát nhân. Đây gọi là đi vào chỗ chết rồi sau đó sống lại, chỗ nguy hiểm nhất thường thường lại là chỗ an toàn nhất.
Chẳng qua Hứa Hải Phong cũng không có ý tứ truy cứu, cho dù hắn nắm giữ hành tung của Áo Bổn tông sư thì sao, chẳng lẽ còn có thể lưu lại được hắn.
Không có hai cao thủ đồng cấp số hợp lực kiềm chế, ai có thể chặn được một vị tuyệt đỉnh cao thủ đã bước vào tông sư cảnh giới.
Nếu Thái Ất chân nhân chịu động thủ, có lẽ còn có thể làm được. Nhưng trông cậy vào lão nhân gia chịu xuất thủ, làm ra cử chỉ thừa lúc người gặp nguy, vô luận là Hứa Hải Phong hay là Tương Khổng Minh cũng không bao giờ sinh ra ý niệm như thế trong đầu.
Hứa Hải Phong mỉm cười nói:
Khải Tát Lâm tiểu thư ngàn dặm đến đây, chính là vì việc A Địch Tư?
Nghe được Hứa Hải Phong cũng không truy hỏi tiếp, Khải Tát Lâm âm thầm thở dài một hơi, nói:
Không sai, ta đúng là vì muốn chuộc lại A Địch Tư mà đến.
Nghe nói, Sư Vương(Rhino) là đại gia tộc đứng thứ hai trong Khải Tát, không biết học sinh nói có đúng hay không.
Vẻ đùa cợt trên mặt Tương Khổng Minh chợt lóe, hỏi.
Khải Tát Lâm ngẩng đầu nói:
Không sai, Rhino là một trong những gia tộc cổ xưa nhất của nước ta, có địa vị sùng cao vô thượng.
Tương Khổng Minh nhìn Hứa Hải Phong gật đầu một cái, Hứa Hải Phong tự nhiên rõ ràng ý tứ của hắn.
Khải Tát Lâm chỉ nói Rhino là dòng họ cổ xưa nhất, mà không hề đề cập tới Khải Tát( Ceasar), hiển nhiên là trong lòng rất bất mãn, mâu thuẫn giữa hai bên chỉ sợ là khó có thể hóa giải.
Không biết Khải Tát Lâm tiểu thư muốn trả bao nhiêu tiền chuộc vậy?
Tương Khổng Minh nhìn như không quan tâm, hỏi.
Khải Tát Lâm nhìn hắn, ngẩng đầu nói:
Ta đi tới Đại Hán lần này, tổng cộng mang theo mười vạn kim tệ, hẳn là có thừa rồi chứ.
Ha ha ha…
Tương Khổng Minh cười to nói:
Kim tệ sao, Đại Hán chúng ta sản vật thịnh soạn, sao lại khuyết thiếu những đồng tiền thối này, còn thỉnh Khải Tát Lâm tiểu thư chuẩn bị thứ khác đi.
Khải Tát Lâm hiển nhiên không rõ lời của hắn, dĩ nhiên còn có người không muốn lấy kim tệ, nàng hồ nghi liếc mắt nhìn Tương Khổng Minh, hỏi:
Vậy xin hỏi các hạ, ngài nghĩ muốn thứ gì làm tiền chuộc cho A Địch Tư?
Ngựa.
Tương Khổng minh uống một ngụm trà thơm, nhàn nhạt đáp:
Ta muốn một vạn con chiến mã hảo hạng.
Đôi mày của Khải Tát Lâm cau lại, phẫn nộ hiện lên mặt nàng, nàng miễn cưỡng đè nén nỗi tức giận trong lồng ngực, nói:
Điều này không có khả năng.
Những năm gần đây, quý quốc xâm chiếm công thành, diệt quốc vô số. Thân là gia tộc thứ hai mà còn thiếu những đồ vật tốt hay sao? Người thừa kế nam tính duy nhất của tộc Rhino chẳng lẽ không đáng giá bằng một vạn con ngựa hay sao?
Tương Khổng Minh xòe hai tay, nói:
Nếu tiểu thư không có thành ý, vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục đàm phán nữa.
Ánh mắt Khải Tát Lâm nhìn về phía Tương Khổng Minh tràn ngập phẫn nộ, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tương đại quân sư đã sớm bị người ngũ mã phân thây.
Nhưng Tương Khổng Minh vẫn an tường ngồi yên trên ghế, làm như không có chuyện gì thản nhiên uống trà, phảng phất xem Khải Tát Lâm đang sắp nổ bạo vốn như là không khí không hề tồn tại.
Sau một lúc lâu, Khải Tát Lâm cũng giống như một quả cầu xì hơi, quay đầu đi, chỉ là thanh âm nói chuyện tạm thời có chút phẫn giận:
Cho dù gia tộc của ta có thể hoàn thành điều kiện của ngươi, lấy ra được nhiều ngựa như vậy, Khải Tát đại đế cũng tuyệt đối không cho phép đem chúng xuất cảnh.
Hứa Hải Phong âm thầm gật đầu, nếu Khải Tát đại đế có thể cho phép các ngươi đem vạn con chiến mã đưa cho đối thủ sắp quyết chiến, thì ngôi vị hoàng đế của hắn cũng không cần làm nữa.
Không biết Khải Tát Lâm tiểu thư cùng A Địch Tư tướng quân có quan hệ gì?
Hứa Hải Phong xóa khai đề tài.
Hắn đã sớm nghe Tương Khổng Minh nói qua, tên của người tây phương khác với Đại Hán, tên của bọn họ lại đứng trước họ.
Dựa theo những vị học giả từng thống nhất nghiên cứu trong triều đình, những người này đều là những kẻ chưa từng khai hóa dã man, nên mới có tục lệ này.
A Địch Tư là ca ca của ta.
Khải Tát Lâm nói ra đáp án mà Hứa Hải Phong đã sớm đoán được.
Nguyên lai như thế, vậy Khải Tát Lâm tiểu thư, nếu chúng ta cố ý muốn trao đổi bằng ngựa, các ngươi nhiều nhất có thể xuất ra bao nhiêu?
Hứa Hải Phong trực tiếp hỏi.
Khải Tát Lâm thoáng do dự, theo sau lập tức có quyết định, nói:
Gia tộc chúng ta làm hết sức thì nhiều nhất chỉ có thể đưa ra hai ngàn con chiến mã.
Nàng lo lắng Hứa Hải Phong không chịu đồng ý, lập tức lại nói:
Từ khi A Nhĩ Kiệt Nông điện hạ trở về La Mã, Khải Tát đại đế liền tuyên bố lệnh động viên, chiến mã đều bị thành vật tư chuyên dụng được quản chế. Ta có thể trù tập được hai ngàn con đã là cực hạn.
Được, hai ngàn thì hai ngàn. Khi nào ngựa của tiểu thư mang đến, lệnh huynh liền khôi phục thân tự do.
Hứa Hải Phong gật đầu hứa hẹn nói.
Khải Tát Lâm hướng hắn làm một kỵ sĩ lễ, nói:
Đa tạ Hứa đại nhân, không biết trước khi ta trở về, có thể gặp mặt ca ca ta một lần?
Hứa Hải Phong cười nói:
Đó là chuyện thường tình của con người, tại sao lại không thể, lúc nào ngươi cũng có thể đến xem.
Gương mặt Khải Tát Lâm lại hiện vẻ vui mừng, lại trịnh trọng tạ ơn.
Hứa Hải Phong biết tâm tình nàng đang nôn nóng, vì vậy phân phó Triết Biệt dẫn nàng đi gặp A Địch Tư.
Từ sau khi biết được thân phận đặc thù của A Địch Tư, Hứa Hải Phong liền chuyên môn chuẩn bị một phòng riêng cho hắn, cũng phái người chuyên môn hầu hạ. Chỉ cần hắn không có ý đồ chạy trốn, thì đãi ngộ cũng không hề kém hơn Hứa Hải Phong chút nào.
Nàng đang muốn rời đi, thình lình nghe Tương Khổng Minh ở phía sau kêu lên:
Khải Tát Lâm tiểu thư, xin hỏi tập tục của quý quốc, có cho phép nữ vương tồn tại hay không?
Khải Tát Lâm ngẩn ra, không biết dụng ý khi hắn hỏi những lời này, nhưng vẫn đáp:
Vẫn có, chẳng qua Khải Tát đại đế có ba con trai, đều là kỵ sĩ anh dũng kiệt xuất, đế vị của hắn hẳn là sẽ truyền cho một người trong đó.
Tương Khổng Minh cười nói:
Học sinh hiểu rõ, đa tạ tiểu thư chỉ điểm, xin cứ tự nhiên.
Khải Tát Lâm nghi hoặc gật nhẹ đầu, đi theo Triết Biệt rời đi.
Quân sư đại nhân, ngài lại có kế hoạch gì sao?
Hứa Hải Phong cùng hắn ở chung lâu ngày, làm sao lại không biết hắn lại nghĩ ra điểm gì quỷ bí, nên mới đột nhiên hỏi ra chuyện ngạc nhiên cổ quái như vậy.
Tương Khổng Minh cười hắc hắc, lộ ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị:
Chủ công xem tướng mạo nàng này như thế nào?
Có thể nói là tuyệt sắc.
Hứa Hải Phong thản nhiên bình luận, tuy nàng là nhân sĩ phiên bang, nhưng cũng diễm lệ vô song, cũng không kém hơn bốn đóa kim hoa kinh sư.
Vậy chủ công không thấy động tâm sao?
Tương Khổng Minh cười dâm nói.
Nhìn vẻ mặt dâm uế của hắn, Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy buồn cười, lúc này hắn đã không còn là một thiếu niên ngây ngô không hiểu phong tình, nói đến phương diện này, đã không còn gì cố kỵ.
Hắn cũng cười nói:
Động tâm thì sao? Nàng này dù sao cũng là người địch quốc, ngày sau khó tránh khỏi gặp lại trên sa trường, nếu có quan hệ gì, sẽ gây cho người thương tâm, đây không đụng vào thì tốt hơn.
Tương Khổng Minh nghe xong cười mà không nói, Hứa Hải Phong biết hắn đang vận dụng đầu óc, cũng không đi để ý tới.
Qua hồi lâu, Triết Biệt trở về bẩm cáo.
Khải Tát Lâm huynh muội hai người đã gặp mặt, chỉ là bởi vì cách nhau quá xa, không biết bọn họ kỷ kỷ cô cô nói gì đó.
Triết Biệt tuy không có ý nghe trộm, nhưng tâm tình của hai người có chút kích động, dù là thanh âm nói chuyện cũng the thé bén nhọn thật áp lực, nên làm người ta phải chú ý.
Tương Khổng Minh nghe xong cười nói:
A Địch Tư còn có vài phần cốt khí, khẳng định không cho Khải Tát Lâm đem chiến mã tặng cho địch quốc. Nhưng muội muội của hắn cũng là người vô cùng có chủ kiến, nếu đã quyết tâm phải cứu huynh trưởng, lại làm sao dễ dàng buông tha cho, cho nên hai ngàn con chiến mã này là chúng ta chắc có.
Hứa Hải Phong nghĩ tới cách làm người của A Địch Tư, tình huống như thế quả thật vô cùng có khả năng phát sinh, A Địch Tư trong lời có uy tín, cũng có thể xem là hảo hán tử.
Lúc này, Đồng Nhất Phong đột nhiên vội vã chạy vào.