Chương 157: Biến Hóa
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2595 chữ
- 2020-05-09 03:27:20
Số từ: 2592
Hai tin tức này một vui một phiền.
Phiền, phía nam Ngọa Long thành, bên trong Thái Hành sơn mạch đạo tặc nổi lên bốn phía, nhiều lần bắt cóc thương lữ lui tới, hơn nữa còn lớn gan lớn mật, xuất động ngày càng thường xuyên, đã tạo thành ảnh hưởng trái ngược thật lớn đối với hoạt động buôn bán phía nam Ngọa Long thành.
Chỉ có đại hình thương đội kết thành đội lớn cùng đi, mới có thể thoát khỏi ách vận nơi này.
Mà làm cho người ta mừng rỡ chính là Phương Hướng Minh suất lĩnh năm ngàn khinh kỵ binh từ ngàn dặm xa ở phương bắc đại doanh chạy tới, sẽ trú đóng nơi đây, cùng hắn nắm tay cùng chống cường địch.
Được tin tức Phương Hướng Minh suất lĩnh năm ngàn khinh kỵ binh chạy tới trợ giúp, chẳng những Hứa Hải Phong vui mừng vô cùng, mà ngay cả Tương Khổng Minh cũng biểu hiện vẻ nhiệt tình thật lớn ngoài dự đoán của mọi người.
Bọn họ buông hết thảy sự vụ trong tay, chạy xa ngoài mười dặm nghênh đón.
Nhưng khi Phương Hướng Minh chạy vội mà đến, cùng Hứa Hải Phong ôm nhau chào hỏi, câu thứ nhất của Tương Khổng Minh liền hở hang nguyên nhân chân chính vì sao hắn lại hưng phấn tới như thế.
Phương tướng quân, thứ đó đã mang đến sao?
Tương Khổng Minh vội vàng hỏi.
Trong miệng hắn hỏi, nhưng ánh mắt đã sớm ngắm tới hơn trăm lượng xe ngựa ở đại quân đi phía sau. Nếu không phải vì ngại lễ phép, chỉ sợ hắn đã sớm tự mình xông lên đi dò xét.
Đối với vị thủ tịch quân sư Hắc Kỳ quân so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi này, Phương Hướng Minh không dám có chút ý khinh thường cùng đắc tội trong đầu, hắn vội vàng trả lời:
Quân sư đại nhân chớ vội, mọi thứ đã toàn bộ mang tới.
Ha ha ha…
Tương Khổng Minh cười to một trận, lập tức khôi phục bình thường, trên mặt biếng nhác làm một lễ tiết, nói:
Phương tướng quân đường xa mà đến, làm học sinh chờ đợi đến mỏi mắt a.
Phương Hướng Minh lộ ra vẻ mặt cười khổ nói:
Không phải mạt tướng không muốn nhanh, mà thứ này thật sự là quá nặng, lại không dễ di động, đi tới chậm cũng là chuyện không có cách nào.
Trong lòng hắn nghĩ đến, ngươi nhiệt tình như vậy, cũng bởi vì ta dựa theo yêu cầu của ngươi đem thứ này tới, nếu ta hai tay trống trơn chạy đến, không biết sắc mặt ngươi như thế nào.
Chỉ là bên trong đại doanh bắc cương, Tương Khổng Minh đã biểu hiện ra học thức kinh người của hắn, mà ngay cả Phương Lệnh Thần cũng tâm phục khẩu phục, phân phó con cháu Phương gia phải dùng lễ phép đối với hắn như thầy dạy học. Cho nên dù Phương Hướng Minh có bất mãn, cũng không dám vô lễ đối với hắn.
Nhận được công văn binh bộ điều binh cho Phương Hướng Minh suất lĩnh binh mã đến Lâm An thành trợ giúp, thì một phong thư cũng được đưa đến trong tay Phương Hướng Minh.
Ở trong phong thư này, Tương Khổng Minh đem Phương gia khen tặng một phen, cái gì trung hiếu tiết nghĩa, tinh trung đền nợ nước, xích đảm trung tâm, kiệt trí tận trung gì gì…tóm lại Phương gia dưới ngòi bút của hắn trở thành khai thiên tích địa, là một gia tộc có ý nghĩa giáo dục điển hình nhất trên thế gian.
Theo sau lại đưa ra ý tứ khi Phương Hướng Minh nhận lệnh đến thành Lâm An, thuận tiện mang theo một ít chất lỏng đen đen mà lần trước đã được phát quật ra tại hướng đông đại doanh.
Hai chú cháu Phương Lệnh Thần nhìn nhau dở khóc dở cười, tuy không biết vì sao vị đại quân sư lại đối với thứ chất lỏng màu đen có mùi vị gay mũi này lại cảm thấy hứng thú như thế, nhưng bọn hắn vẫn y lời làm theo.
Nhưng làm Phương Hướng Minh giật mình chính là sức nặng của chất lỏng màu đen này còn hơn xa bình thường rất nhiều, một chiếc xe ngựa chỉ có thể chở hai mươi thùng, nếu nhiều hơn không sao kéo nổi.
Cuối cùng, cả một trăm xe, lại cần tới bốn trăm con ngựa để kéo, làm Phương Lệnh Thần rất là đau lòng.
Chẳng qua, cũng may lúc này mật thư của Phương gia lại đưa đến, Phương Lệnh Thần biết Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong muốn đến Lâm An thành nghênh kích đại quân vô địch của Khải Tát.
Hắc Kỳ quân cho dù có lợi hại, chỉ sợ cũng không cách nào lấy được thắng lợi khi chiến đấu với quân số gấp mười lần của kẻ địch, cho nên đối với việc triều đình cho Phương Hướng Minh suất lĩnh đội ngũ đến tăng viện cũng không phản đối.
Nếu không phải bọn họ đang đối mặt với Hung Nô nhân xưng hùng thảo nguyên mấy trăm năm, mà dân tộc du mục lấy chữ sói làm danh hào lại có lực chiến đấu còn hơn Khải Tát nhân, Phương Lệnh Thần còn hận không thể cho Phương Hướng Minh mang thêm một số người đi theo.
Cho tới giờ khắc này, Phương Lệnh Thần đã vô cùng cảm nhận khắc sâu việc Đại Hán binh lực đúng là đang lấy trứng chọi đá.
Tương Khổng Minh xung phong lên trước, đi tới trước xe ngựa, một đoạn đường đi tới, Hồng Sắc Hải Dương kỵ binh đều đối với hắn tất cung tất kính, sự sùng kích trong ánh mắt làm cho người ta vừa nhìn sẽ biết là đang phát ra từ nội tâm.
Những người này đều là bộ đội tinh nhuệ của phương bắc đại doanh, đều thông qua kế hoạch huấn luyện qua Tương Khổng Minh lưu lại.
Thể chất cùng lực chiến đấu của bọn họ bay vọt thật lớn, cho nên đối với người sáng lập ra ý tưởng dị thường tài hoa, đối với kế hoạch huấn luyện kia tràn ngập kính ý.
Chỉ là lực chú ý của Tương Khổng Minh hoàn toàn không có ở trên người của bọn họ, làm cho một phen nỗ lực của bọn họ tuôn theo dòng nước.
Chưa đi tới xe ngựa, Hứa Hải Phong đã ngửi được một quái vị thật gay mũi.
Nhưng Tương Khổng Minh lại không thèm để ý chút nào đi đến bên một xe, rút bảo kiếm tùy thân, cạy nắp thùng, nhìn kỹ, lập tức phát ra tiếng cười điên cuồng như quỷ khóc sói tru:
Trời hộ chủ công ta, trời hộ chủ công ta.
Hứa Hải Phong lập tức chuyển thân thể, thúc ngựa phóng đi, trong miệng thì thào tự nói:
Ta không nhận ra hắn.
Về tới trong thành, huynh đệ hai người xa cách gặp lại, lại có một phen thật sự vui mừng.
Tương Khổng Minh giống như đạt được bảo bối, chỉ huy Hắc Kỳ quân sĩ tốt đem hơn trăm xe ngựa vận chuyển tới một đình viện bí mật chuyên môn nghiên chế binh khí mới nhất.
Nơi này là nơi bí mật lớn nhất của Hắc Kỳ quân, được Tương Khổng Minh xưng là viện nghiên cứu.
Những công xảo tượng của Tô gia ít nhất cũng có một nửa ở tại chỗ này chế tạo những thứ ngạc nhiên cổ quái mà Tương Khổng Minh đưa ra.
Những người này từ sau khi tiến vào viện nghiên cứu, liền mất đi sự tự do của bản thân, tuy bọn họ đều được hưởng sự đãi ngộ xa hoa nhất trong cuộc sống, nhưng bọn họ lại không được liên lạc với bên ngoài. Phảng phất như bị bốc hơi giữa nhân gian, biến mất vô ảnh vô tung trên thế giới này.
Tô Xuân Vĩ đương nhiên biết chuyện này, nhưng sau một lần nói chuyện với Tương Khổng Minh, từ đó về sau cũng không hỏi nữa.
Hứa Hải Phong đối với những chuyện này nghi hoặc khó hiểu, phải biết rằng những người này cho dù ở tại Tô gia, cũng là những nhân tài ngàn vàng khó cầu, vì sao hắn lại dễ dàng buông tay như thế.
Cho đến khi Tương Khổng Minh đưa cho hắn một quyển sách, mở ra vừa nhìn, mới biết được đầu đuôi bên trong.
Bên trong quyển sách này, vẽ lại hình ảnh những công cụ tinh xảo, mà có cả Gia Cát thần nỗ bên trong.
Với tầm mắt của Tô Xuân Vĩ, tự nhiên biết được giá trị bên trong, hắn cân nhắc mãi, biết thứ này giá trị liên thành. Công tượng không có, Tô gia có thể trong mấy năm bồi dưỡng ra một nhóm.
Nhưng có thể sáng tạo ra thứ này phải là người có tuyệt thế kỳ tài, Tương Khổng Minh dùng quyển sách này trao đổi với nhóm công tượng kia, Tô gia cũng không có địa phương nào có hại.
Nếu Phương Hướng Minh bọn họ đã đến, Hứa Hải Phong có thể tiếp tục thực hiện hành động bước tiếp theo.
Vì muốn bồi luyện ra thêm binh lính kiêu dũng thiện chiến, Tương Khổng Minh đưa ra ý kiến thành lập quân giáo.
Hắn từng hỏi qua Hứa Hải Phong đến tột cùng là nghĩ muốn một đời oai danh, hay là nghĩ muốn lưu lại càng nhiều tiền vốn cho con cháu đời sau.
Hứa Hải Phong khó hiểu, Tương Khổng Minh liền trực tiếp nói:
Nếu chủ công chỉ muốn có được uy danh của một đời này, vậy cứ tận toàn lực phát triển huyết tửu chiến sĩ, bằng vào sự bưu hãn không sợ chết cùng năng lực viễn siêu người thường của bọn họ, nhất định có thể thiên hạ vô địch. Chỉ là một khi có một ngày chủ công cưỡi hạc quy tây, vậy con cháu đời sau của ngài sẽ không thể tái hiện sự nổi danh của Hắc Kỳ quân hôm nay.
Hứa Hải Phong hiểu rõ ý tứ của hắn, liền hỏi cách nào để giải quyết.
Tương Khổng Minh liền đưa ra phương pháp thành lập quân giáo, nhưng làm cho Hứa Hải Phong kinh ngạc chính là, Tương Khổng Minh lựa chọn huấn luyện viên cho quân giáo, lại toàn lực bài xích chúng thuộc hạ của Phương Hướng Minh, tình nguyện tạm thời thiếu thốn nhân thủ, cũng quyết không cho bọn họ đặt chân vào bên trong.
Lúc này quân giáo tựa như một tân binh doanh nghiêm khắc gấp trăm lần. Ở bên trong học tập ngoại trừ các hạng huấn luyện thể năng ra, còn dạy dỗ làm sao mang binh hành quân bày trận, đó chính là bản lãnh của những quan quân sơ cấp. Có thể đem phương diện này quy nạp tổng kết, lại mở lớp nhận trò cũng chỉ có một mình Tương Khổng Minh.
Huấn luyện cường độ cao như thế tự nhiên không phải bất cứ ai cũng có thể thừa nhận cùng thông qua.
Hứa Hải Phong vừa mới đến Ngọa Long thành liền bắt đầu chiêu mộ cùng chinh binh hai hạng công việc này. Cho tới hôm nay, đã có tới mấy ngàn tân binh thành quân, tính thêm thành vệ quân trước đó, quân đội dưới tay ngoại trừ Hắc Kỳ quân ra, đã hơn vạn người.
Những thành viên trong quân đội bình thường này đã trải qua tầng tầng chọn lựa, chọn lựa ra những ai có thể chịu cực chịu khổ, linh hoạt thông tuệ tiến vào quân giáo học tập. Sau khi bọn hắn thông qua sự bồi huấn cường hóa trong quân giáo, đi ra ngoài, đã trở thành một chiến sĩ đủ tư cách.
Những người này trở lại bộ đội, liền đảm nhiệm làm thập nhân trưởng, thậm chí là bách nhân trưởng, có những quan quân sơ cấp đã trải qua sự huấn luyện hệ thống này tồn tại, thì lực chiến đấu của bộ đội mới có đề cao chất lượng.
Phương pháp này của Tương Khổng Minh đề ra, liền được Phương Hướng Minh vỗ tay khen hay.
Làm một tướng lãnh cao cấp, hi vọng nhất chính là chỉ huy quân đội thành thục như cánh tay mình, mà những sơ cấp quan quân trước kia lại không có khả năng này, trừ phi là trải qua nhiều năm ở chung, nếu không đừng mơ tưởng đạt tới cảnh giới như thế.
Mà một khi trong bộ đội xuất hiện thương vong số lớn, hệ thống chỉ huy lập tức liền hỏng mất, còn muốn khôi phục như trước, lại phải tốn thời gian mấy năm.
Nhưng lúc này một khi quân giáo thành lập, là có thể vì bộ đội không ngừng cuồn cuộn cung ứng sơ cấp quan quân, bởi vì bọn họ ở chung một chỗ, đều hiểu rõ lẫn nhau, lúc phối hợp tự nhiên không thành vấn đề.
Nói cách khác, chỉ cần có đủ binh lính, bọn họ rất nhanh là có thể hình thành lực chiến đấu, hơn nữa lúc lý giải mệnh lệnh của trưởng quan cũng không cần thời gian dài dòng để tìm hiểu về nhau.
Một khi nghĩ tới điều này, Phương Hướng Minh liền nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng, đối với Tương Khổng Minh lại càng kính trọng thêm ba phần.
Chỉ là, đối với việc Tương Khổng Minh cự tuyệt cho bộ hạ của hắn tiến vào quân giáo đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên, tuy mặt ngoài hắn không có chút nào để ý, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Ngoài ra, ở bên trong quân giáo, Tương Khổng Minh còn mở ra một lớp học bồi huấn ngắn hạn. Đây là cố ý chuẩn bị cho hậu cần bộ về sau.
Lúc này, hậu cần bộ mỗi khi tính toán sổ sách, luôn phải sử dụng chính là cách tính phức tạp truyền thống, tính toán lên, có vẻ vô cùng phức tạp lẫn rối loạn.
Vì vậy Tương Khổng Minh cố ý dẫn tiến con số Ả Rập và bảng cửu chương hiện đại.
Cách biến đổi này đã mang đến sự rung động thật lớn cho Đồng Nhất Phong, thứ này cũng không phức tạp, chỉ cần ai có chút linh hoạt là có thể nắm giữ rất nhanh. Hơn nữa ghi chép lại, vô cùng đơn giản rõ ràng. Cũng không còn giống như trước kia, đối với một lần tính toán là giống như phải nhìn vào thiên thư.
Phương cách này đã giảm đi rất nhiều công việc hạn chế của hậu cần bộ, Đồng Nhất Phong nhìn ra sự ảo diệu bên trong, hạ lệnh cho hậu cần bộ quan viên đều học tập, dù là khi bắt đầu chưa quen, nhưng chỉ một lúc sau, liền đã nếm được sự ngọt ngào từ bên trong, từ đó về sau liền trở thành những người ủng hộ kiên định nhất.