Chương 165: Điện Nghị


Số từ: 2577
Đại Hán kinh sư, hoàng cung nội viện, một gã nội thị cấp tốc vội vã chạy tới hướng ngự thư phòng.

Khải tấu hoàng thượng, văn thu gia cấp tám trăm dặm của đại doanh phương bắc.


Truyền ba vị thượng thư, Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái cùng thái tử kiến giá.

Nửa giờ sau, bốn vị trọng thần đương triều cùng với đông cung thái tử Lưu Chính Khải tề tựu tại ngự thư phòng.

Các vị khanh gia, có biết trẫm tuyên triệu là vì chuyện gì không?
Hán Hiền đế dò hỏi.
Tuy chỉ hơn một năm, nhưng Hán Hiền đế cũng đã hơi có vẻ già lão. Một năm nay hắn trải qua thật không chút yên ổn, từ khi biết được Hung Nô cùng Khải Tát liên minh, ý muốn mưu đồ ranh giới Đại Hán, hắn vẫn luôn tâm sự nặng nề, buồn bực không vui.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc không lên tiếng. Tin tức của tứ đại thế gia linh thông cỡ nào, văn thư gia cấp từ đại doanh phương bắc vừa tới kinh sư, bọn họ cũng đã thông qua những con đường khác nhau mà có được tin tức. Tuy tạm thời không biết nội dung bên trong thế nào, nhưng nghĩ đến cũng không có chuyện gì tốt, nếu không Hán Hiền đế cũng không gấp gáp như thế mà triệu tập bọn họ đến đây tương nghị.
Nếu nói nơi này còn có người tạm thời không biết duyên cớ bên trong, vậy chỉ có một mình thái tử điện hạ Lưu Chính Khải.

Con không biết, thỉnh phụ hoàng minh kỳ.
Lưu Chính Khải tiến lên một bước, khom người nói.
Hán Hiền đế xuất ra một quyển văn thư, vứt cho Phương Lệnh Thiên, nói:
Kim Lang quân của Hung Nô nhân rốt cục đã động.

Phương Lệnh Thiên tiện tay tiếp nhận, mở ra vừa nhìn, hai hàng lông mày nhướng lên, nói:
Hung Nô nhân không ngờ ở trước đại doanh phương bắc hối tập vượt qua tám vạn đại quân, hơn nữa mỗi ngày còn có tân binh lục tục tăng viện. Chỉ tại một tháng trước, kỳ hào của Kim Lang quân đã xuất hiện.


Kim Lang quân? Vậy Mạo Đốn có ý định cường công phương bắc đại doanh.
Đường Tông Hàn tiếp nhận văn thư, xem lướt một lần, nói.
Phương Lệnh Thiên gật đầu, nói:
Kim Lang quân là quân đội kiêu ngạo nhất của Hung Nô nhân, cũng là vương bài bộ đội của lịch đại Đan Vu, ở trên đại thảo nguyên, cho tới bây giờ không có bộ đội nào dám giả mạo kỳ hào của bọn họ. Nếu ngay cả bọn họ cũng xuất động, chính là nói Mạo Đốn Đan Vu đích thân tới tiền tuyến, nếu chúng ta còn không sớm làm ra kế sách đối phó, vậy đại doanh phương bắc…nguy cơ.


Phương thượng thư, ý của ngài có phải là sai phái viện quân?
Ánh mắt Lưu Chính Khải ngẩng lên từ văn thư, dò hỏi.

Không sai, việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt.
Phương Lệnh Thiên trầm giọng nói, đại doanh phương bắc là một quân đội quan trọng nhất trong quân đội Đại Hán, lại càng là đích hệ bộ đội của Phương gia, với công hay tư, đều không chấp nhận có nửa điểm sơ sẩy khinh thường.

Xin hỏi thượng thư đại nhân, viện quân phải điều động từ nơi nào?
Cổ Đạo Nhiêm sau khi tiến đến, một mực yên lặng không lên tiếng, tới giờ khắc này mới nói ra lời đầu tiên.
Địa vị thân phận của hắn tuy tôn sùng, nhưng so với những gia chủ tam đại thế gia truyền thừa mấy trăm năm so sánh, lại kém cỏi hơn không ít, chỉ là năm đó thống suất đại doanh phương tây giao chiến cùng Khải Tát nhân, biểu hiện ra thiên phú chiến tranh vô cùng phi thường.
Nếu nói về ứng chiến trên chiến trường, dù là Phương Lệnh Thiên cũng thầm thừa nhận, chính mình không bằng Cổ Đạo Nhiêm, trước khi Hứa Hải Phong ngoài ý muốn quật khởi, Cổ Đạo Nhiêm đích thật là đệ nhất danh tướng của Đại Hán đế quốc, vì thế hôm nay Hán Hiền đế mới phá lệ cho vời hắn đến gia nhập hội nghị.
Phương Lệnh Thiên nhìn hắn một cái hỏi ngược lại:
Lấy tầm mắt nguyên soái, phải điều động nơi nào mới thỏa đáng?

Cổ Đạo Nhiêm suy nghĩ một chút, nhân tiện nói:
Bổn soái nghĩ rằng, ngoại trừ phương tây đại doanh Thiên Ưng quân đoàn không thể điều động ra, còn lại tam đại quân đoàn đều có thể điều động.

Ánh mắt Hán Hiền đế chợt động, hỏi:
Khanh gia nói rõ một chút đi.

Cổ Đạo Nhiêm ứng tiếng:
Thần lĩnh chỉ, theo thần xem, từ kinh sư Hoàng Long quân đoàn cùng tây bắc đại doanh Thương Lang quân đoàn điều động năm vạn quân mã, đi tới bắc cương. Nếu có hai mươi vạn đại quân cùng tới bắc cương đại doanh, vô luận như thế nào đều có tiền vốn đánh một trận với Hung Nô quân. Còn nữa, hạ lệnh Kỳ Lân quân đoàn, điều động ba vạn đại quân lên hướng bắc, chuẩn bị tùy thời tăng viện.

Trong lời của hắn đều nhắc tới năm đại quân đoàn, tỏ vẻ ở trong lòng hắn, ngoại trừ năm đại quân đoàn ra, những quân đội khác lúc đối mặt Hung Nô nhân, đều không chịu nổi một kích, cho nên không đề cập tới cũng được.
Đạo lý này, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ ràng.
Ba vị gia chủ nhóm người Phương Lệnh Thiên đều giấu diếm sắc mặt, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vạn phần. Kỳ thật Hung Nô nhân hướng đại doanh bắc phương tăng binh cũng đã sớm không phải việc cơ mật gì.
Sau mùa xuân, Hung Nô nhân lại bắt đầu lục tục điều binh, vừa mới bắt đầu thường len lén sờ sờ, tới sau quả thực là công khai trước mắt. Đám người Phương Lệnh Thiên đương nhiên đã sớm thương nghị qua cách ứng đối, chỉ là bọn họ suy nghĩ cật lực, ra được kết luận không ngờ lại cùng Cổ Đạo Nhiêm thuận miệng mà nói lại không hẹn mà trùng hợp.
Chỉ là bọn họ dĩ nhiên biết việc phản loạn của Trình gia, vậy Cổ Đạo Nhiêm vì sao lại đưa ra đề nghị hợp tình hợp lý đến như vậy?
Lưu Chính Khải âm thầm gật đầu, tiến lên trước một bước, nói:
Phụ hoàng, Cổ nguyên soái đề ra cách ứng đối, chính hợp tâm ý con. Lần này Hung Nô phạm cảnh, nhi thần tự nguyện lĩnh quân, trước đến bắc cương, vì phụ hoàng tận sức tận lực.


Ân…
Hán Hiền đế an lòng, trong đông đảo hoàng tử, sợ là cũng chỉ có Lưu Chính Khải mới có đảm thức cùng dũng khí như vậy.

Không thể.
Tô Đông Thuấn lập tức phản đối:
Thái tử điện hạ không thể rời đi kinh sư.


Đúng vậy.
Phương Lệnh Thiên đồng ý nói:
Tuy nói thái tử điện hạ đích thân tới tiền tuyến, đối với việc ủng hộ sĩ khí có chỗ tốt lớn lao, nhưng cũng có điều tệ.


Nga…Phương khanh gia nói nghe một chút.
Hán Hiền đế vuốt râu mỉm cười nói.

Điện hạ thân phận tôn sùng, nếu ở phương bắc đại doanh, vậy chủ tướng nơi đó phải làm sao?
Phương Lệnh Thiên theo lời nói.

Phương thượng thư cứ việc yên tâm, bổn cung nếu đã nhập ngũ, tự nhiên nghe mệnh chấp hành, quyết không dám tự tác chủ trương, cải lời quân mệnh.
Lưu Chính Khải cam đoan nói.
Phương Lệnh Thiên lắc đầu thở dài nói:
Lão thần không phải lo lắng điện hạ kháng mệnh không tuân.

Lưu Chính Khải nghe vậy kỳ lạ, hỏi:
Vậy Phương thượng thư lo lắng điều gì?

Phương Lệnh Thiên nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, đúng là có lời khó nói.
Lưu Chính Khải đang muốn thúc giục, chợt nghe Cổ Đạo Nhiêm ở một bên cười nói:
Điện hạ, Phương thượng thư lo lắng, nếu là ngài xuất hiện trên chiến trường phương bắc, sẽ làm khó cho Phương Lệnh Thần thống lĩnh.

Chứng kiến Lưu Chính Khải định giải thích, hắn tiếp tục nói:
Bởi vì lo lắng cho điện hạ xảy ra chuyện, nên Phương tướng quân cần phải an bày đại lượng quân đội vì ngài hộ giá. Mà trên chiến trường, sẽ vạn biến liên tục, mỗi một phần quân lực đều sẽ quý giá vạn phần.

Kỳ thật, hắn còn có một tầng ý tứ cũng không nói ra, nếu Lưu Chính Khải tới bắc cương, sẽ trở thành một sự vướng víu, vào lúc quân lực không bằng địch nhân, mang theo một sự vướng víu như vậy, lại càng nguy hiểm mấy lần.
Huống chi nếu thật sự Lưu Chính Khải xảy ra chuyện ở bắc cương, dù là Phương Lệnh Thần có đánh thắng trận chiến tranh này, chỉ sợ công cũng không đủ chuộc tội.
Đạo lý này Phương Lệnh Thiên đương nhiên là rõ ràng, chỉ là thống suất của đại doanh bắc cương chính là tam đệ của hắn, lời này cũng không thích hợp nói ra từ trong miệng hắn.

Năm đó phụ hoàng cũng không phải đã ngự giá thân chinh sao? Lại vì sao không thấy nguyên soái đại nhân ngăn cản lại?
Trong lòng Lưu Chính Khải không phục, phản bác.
Cổ Đạo Nhiêm nghe vậy, lộ ra một tia cười khổ, bất đắc dĩ nói:
Lúc ấy là ta mạnh địch yếu, mà hôm nay địch mạnh ta yếu, lại làm sao có thể so sánh được.

Đám người Phương Lệnh Thiên thở dài một hơi, đều không nói ra lời.
Ngày xưa hai đại đế quốc tranh chấp, Đại Hán xuất động năm đại quân đoàn, mới có thể bảo trụ ranh giới không mất, nhưng tạm thời vô lực phản công. Mà nay, Thiên Ưng quân đoàn phải trú đóng tại phương tây phòng bị Khải Tát đại quân, nên không thể điều động. Thiếu đi cường viện này, ai cũng không dám nói có thể tất thắng.
Trong lòng Hán Hiền đế, đương nhiên cũng không hi vọng vị nhi tử kiệt xuất nhất đi ra chiến trường, nghe đến đó, đưa tay vung lên nói:
Được, cứ quyết định như vậy, Phương khanh gia.


Thần tại.


Y theo kế của Cổ nguyên soái làm việc, việc chọn người cụ thể do các ngươi thương nghị quyết định. Về phần thống lĩnh viện quân của Hoàng Long quân đoàn, liền do…
Hắn dừng lại một chút, liền ra quyết định trong lòng:
Liền do phó thống lĩnh Lưu Chính Mân đảm nhiệm.


Dạ, thần tuân chỉ.

Tuy trong lòng Lưu Chính Khải không cam tâm, nhưng nếu hoàng thượng đã quyết định, hắn cũng chỉ đành thôi.
Đoàn người bái biệt Hán Hiền đế, ra hoàng cung, Cổ Đạo Nhiêm tự mình rời đi, ba vị gia chủ tụ cùng một chỗ thương nghị.

Phương lão ca, ngươi xem Cổ lão đầu biểu hiện có chút kỳ quái hay không?
Đường Tông Hàn nghi hoặc hỏi.
Phương Lệnh Thiên ân một tiếng, nói:
Nếu không phải chính Phong nhi nói cho ta biết tin tức này, mà mấy năm nay những hành động của Trình gia quả thật làm cho người khác sinh nghi, ta còn thật có chút không dám tin tưởng.


Lão Phương, ngươi nói bọn họ rốt cục đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ…
Tô Đông Thuấn nói tới đây, không khỏi dừng lại.

Chẳng lẽ cái gì…
Đường Tông Hàn hỏi tới.

Trình gia hơn mười năm qua, kiệt lực nhúng tay vào việc quân bộ, Trình Anh Hào lại vinh thăng Thương Lang quân đoàn phó thống lĩnh, ta là vì lo lắng Thương Lang quân đoàn không ổn a.
Tô Đông Thuấn chần chờ nói.
Phương Lệnh Thiên cùng Đường Tông Hàn nhìn nhau, trong lòng nổi lên một trận ác hàn, nếu sự thật đúng là như thế, thì xem như Đại Hán đế quốc thật đúng như bị gió bão lớn, nguy ngập vô cùng.

Không có khả năng.
Phương Lệnh Thiên lắc đầu, quả quyết nói:
Thương Lang quân đoàn đại thống lĩnh Lý Bác Hồ cũng xuất thân thế gia, nhiều đời cảm thụ hoàng ân, cùng ba huynh đệ chúng ta tình như tay chân, từng cùng nhau chống lại Hung Nô thiết kỵ, quyết không thể làm ra việc bán nước cầu vinh.


Như thế tốt nhất, chẳng qua việc lựa chọn tướng lãnh viện binh của Thương Lang quân đoàn cần phải suy nghĩ cho kỹ một phen mới được.
Đường Tông Hàn gật đầu nói.

Được rồi, tình huống bên Hải Phong thế nào?

Phương Lệnh Thiên biết Tô Đông Thuấn hỏi về Hứa Hải Phong, kỳ thật là đang hỏi cử động của Khải Tát nhân, vì vậy nói thẳng:
Hôm qua mới nhận được thư của Hướng Minh, Khải Tát nhân không biết vì sao, thẳng đến lúc này, chưa tụ tề đại quân, không tới hai tháng, bọn họ cũng đừng mơ tưởng xâm chiếm.


A, đáng tiếc, hoàng thượng đã có lòng nghi ngờ chúng ta, nếu không…
Đường Tông Hàn lắc đầu, thở dài nói.
Phương Lệnh Thiên cùng Tô Đông Thuấn cười khổ không thôi, tam đại thế gia bọn họ cho con cháu dời đến Ngọa Long thành, lần này làm như bí ẩn, nhưng làm sao có thể giấu diếm qua được Hán Hiền đế, nếu không làm cho hắn hiểu lầm, đó mới là việc lạ vô cùng.
Đặc biệt là Hứa Hải Phong, vừa đến Lâm An thành, lập tức không thể chờ đợi được mà đổi tên thành Ngọa Long thành, cử động như thế, quả nhiên là có lòng đáng tru, Hán Hiền đế có thể im lặng, đã là vô cùng bất đắc dĩ, muốn cho hắn tin tưởng tin tức Hứa Hải Phong mang về từ Hung Nô, căn bản là chuyện thần thoại.

Nếu…
Tô Đông Thuấn chần chờ chốc lát, thở dài, nói:
Bốn mươi năm trước…


Nếu như không có tràng biến cố đó, khả năng Đại Hán đã sớm đổi triều đại, khả năng ba đại thế gia chúng ta cũng sớm không còn tồn tại.
Phương Lệnh Thiên lạnh lùng thốt.

Ai…

Theo một tiếng thở dài, ba người bọn họ càng lúc càng xa, bóng lưng cô tịch hằn dưới trời chiều thê lương nói không nên lời.
Sau nửa tháng, một khoái mã đến Ngọa Long thành, kỵ sĩ trên ngựa vừa đem văn thư giao cho dịch trạm, liền lập tức mệt đến lăn ra hôn mê.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.