Chương 169: Thành Phá
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2396 chữ
- 2020-05-09 03:27:23
Số từ: 2393
Đông…
Một tiếng vang thật lớn truyền vào cung điện, sự chú ý của mọi người không hẹn mà cùng bị hấp dẫn, chỉ nghe một trận hảm giết từ xa xa truyền đến.
Hung Nô nhân công thành.
Phương Lệnh Thiên thở dài nói.
Nên tới chung quy còn muốn tới.
Không đúng…
Hứa Hải Phong lỗ tai thật thông, hơn xa người khác, đã trước tiên phát giác không đúng.
Lại qua chốc lát, như cha con Phương Lệnh Thiên, cùng đại tướng mang binh như Lý Bác Hồ cũng phát giác tiếng hảm giết có sự khác thường.
Thanh âm này như thế nào càng ngày càng gần?
Phương Hướng Minh thần sắc ngưng trọng hỏi.
Hoàng thượng…hoàng thượng…
Một lão thái giám vội vã chạy vào ngự thư phòng, như thạch phá thiên kinh kêu lên:
Không tốt, cửa bắc thất thủ.
Trên mặt mọi người đồng loạt biến sắc, Hán Hiền đế từ ngai vàng bật dậy, run giọng hỏi:
Ngươi nói cái gì?
Hoàng thượng, cửa bắc thất thủ.
Phương khanh gia.
Hán Hiền đế quay đầu nhìn Phương Lệnh Thiên, quát hỏi:
Không phải ngươi cam đoan với trẫm, kinh sư không mất sao?
Phương Lệnh Thiên nắm chặt hai tay, đang muốn nói chuyện, thình lình nghe ngoài cửa có người kêu lớn:
Hoàng thượng…
Hán Hiền đế quay đầu lại, người tới chính là đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn Lưu Chính Trung.
Lưu thống lĩnh, cửa bắc vì sao thất thủ?
Đường Tông Hàn cao giọng hỏi.
Lưu Chính Trung hướng hắn gật đầu, nói:
Vào lúc canh ba, cửa bắc đột nhiên xuất hiện hơn trăm người bịt mặt, bọn họ võ công cao cường, quan binh thủ vệ không kịp trở tay, chết hầu như không còn. Bọn họ mở ra cửa bắc, phóng Hung Nô nhân vào thành.
Trình gia, lại là Trình gia.
Phương Hướng Minh giận dữ, một chưởng đánh tới, đem một chiếc ghế bên người đánh thành mảnh nhỏ.
Hoàng thượng, vi thần suất lĩnh cấp dưới liều chết chống cự, ngài mau chút rời đi thôi.
Lưu Chính Trung dứt lời, xoay người muốn chạy đi.
Nhưng một cánh tay thô to ngăn lại đường đi của hắn, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, cũng chính là Lý Bác Hồ đang quỳ rạp dưới sàn.
Lý thống lĩnh, ngươi…
Đối với vị đồng liêu này, hắn đương nhiên là không xa lạ, chỉ là đoán không ra ý đồ lúc này của hắn.
Lý Bác Hồ nhìn hắn một cái thật sâu, nói:
Lưu tướng quân, ngươi truy tùy hoàng thượng nhiều năm, trọng trách hộ tống hoàng thượng không thể thiếu được ngươi a.
Lưu Chính Trung ngẩn ra, chỉ thấy hắn vượt qua người mình, hướng Hán Hiền đế nặng nề quỳ xuống, cung kính làm ra lễ tiết ba quỳ chín lạy, nói:
Tội thần tàn mệnh, vốn phải chết nơi tây bắc, chỉ là trong lòng còn lo lắng, nên mới kéo dài hơi tàn. Hôm nay được nhìn thấy hoàng thượng, tâm nguyện đã xong, không còn tiếp tục ham sống.
Đứng dậy hướng Lưu Chính Trung cúi mình, nói:
Hoàng thượng xin phó thác tướng quân.
Theo sau, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Bác Hồ…
Phương Lệnh Thiên hai mắt rưng rưng, kêu lớn.
Lưu Chính Trung ngây ngốc đương trường, trong khoảnh khắc khó định chủ ý, là truy theo Lý Bác Hồ, hay là theo lời hộ tống thánh giá.
Hoàng thượng, Hung Nô nhân sắp tới, ngài mau chút đi thôi.
Còn là lão thái giám vội vã kêu lên.
Đi?
Trong hai mắt Hán Hiền đế bắn ra vẻ mê mang, lẩm bẩm:
Trẫm còn có thể đi nơi nào?
Này…
Lão thái giám tuy trung tâm cảnh cảnh đối với Hán Hiền đế, nhưng bậc quốc gia đại sự này, đúng là hắn không có khả năng biết được, lập tức cứng họng.
Phương tây, phương bắc, hoàng thượng đều có thể đi.
Phương Lệnh Thiên bước lên một bước, cung kính quỳ rạp xuống đất, đối với Hán Hiền đế làm ra đại lễ ba bái chín khấu:
Vô luận hoàng thượng muốn đi đâu, hai hài nhi này của thần cũng sẽ đưa ngài bình an rời đi.
Hán Hiền đế ngẩng đầu lên, vẻ mờ mịt trong mắt biến mất, thay vào là một sự kiên định.
A Phú, đem truyền quốc ngọc tỷ mang tới.
Lão thái giám a Phú lên tiếng, xoay người đi tới bên cạnh long án, cũng không biết là mở ra vật gì, sau một lúc lâu, mới lấy ra một hộp ngọc điêu khắc tinh tế.
Hán Hiền đế lấy ra ngọc tỷ truyền quốc đại biểu hoàng quyền vô thượng của Đại Hán, tự tay đưa cho Lưu Chính Khải.
Lưu Chính Khải đưa hai tay đón nhận, nhưng trong lòng hiện ra một tia điềm xấu, hỏi:
Phụ hoàng, ngài là…
Hán Hiền đế vung tay áo, lộ ra bổn sắc đế vương:
Trẫm nhiều năm đăng cơ đại bảo, hơn hai mươi năm, chiến chiến căng căng, không một ngày an ổn. Việc đắc ý nhất bình sinh, chính là đoạt được Lâm An khuất nhục Khải Tát, nhưng việc thất ý nhất bình sinh, cũng là không được lòng thần tử, làm cho Trình gia phản loạn.
Hắn thở dài một hơi, bi hô:
Đại Hán cơ nghiệp mấy trăm năm, bị hủy trong tay trẫm, trẫm còn mặt mũi nào trộm sống, dù là dưới cửu tuyền, cũng không mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.
Hoàng thượng, lưu lại núi xanh, còn sợ gì không có củi đốt. Phương bắc có hai mươi vạn đại quân đế quốc, chỉ cần ngài vung tay hô to, nhất định có thể đông sơn tái khởi, thu phục lại giang sơn.
Phương Lệnh Thiên cao giọng nói:
Hôm nay việc này không nên chậm trễ, thỉnh hoàng thượng mau dời long giá.
Hán Hiền đế đưa tay vuốt ve long án, phảng phất như gợi lên hồi ức, hắn ngẩng đầu nhìn Phương Lệnh Thiên chăm chú, nói:
Phương khanh, ta và ngươi quân thần tương giao mấy chục năm, chẳng lẽ ngươi còn muốn khuyên ta sao?
Phương Lệnh Thiên kinh ngạc nhìn hắn, môi mấp máy, đúng là nói không ra lời.
Phụ hoàng…
Lưu Chính Khải quỳ sụp xuống đất, đang muốn khổ khuyên. Chợt thấy Hán Hiền đế hét lớn một tiếng, sinh sôi cắt đứt, lạnh lùng nói:
Ngũ tử, hôm nay quốc nạn đương đầu, trẫm thân là cửu ngũ chí tôn, tự muốn dùng thân tương tuẫn. Mà Lưu gia một đời này của ta cũng chỉ có ngươi mới tài học hơn người, khí độ trí tuệ cũng là lựa chọn thượng thừa, ngày sau thu phục sơn hà, liền toàn trông cậy vào ngươi.
Lưu Chính Khải sụp người, khóc bái.
Hán Hiền đế hận cực, nổi giận:
Đã là lúc nào, còn có cử động này, ngũ tử, quyết định anh dũng của ngươi đâu? Chớ làm cho trẫm…lão phụ thất vọng a.
Lưu Chính Khải bật đầu lên, trong mắt ẩn hiện nước mắt, nhưng cũng kiên cường nhẫn xuống, cung kính làm ra đại lễ ba bái chín khấu với Hán Hiền đế, nói:
Nhi thần sẽ không phụ sở vọng của phụ hoàng.
Hán Hiền đế lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, kéo hắn dậy, quay đầu nói với Lưu Chính Trung:
Chính Trung, liền do ngươi hộ tống thái tử rời đi.
Da thịt trên mặt Lưu Chính Trung co quắp không thôi, Hán Hiền đế căm tức liếc mắt, nói:
Như thế nào, chẳng lẽ vị thống lĩnh trung tâm nhất của trẫm cũng phải cãi mệnh trẫm sao?
Lưu Chính Trung lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, nức nở nói:
Thần tuân chỉ.
Hán Hiền đế hài lòng gật đầu, trầm ngâm một chút, nhìn Phương Lệnh Thiên nói:
Phương khanh gia, ngươi là vị tướng quân có năng lực cùng danh vọng lớn nhất Đại Hán, còn thỉnh quý trọng bản thân, sau này phụ tá ấu chủ, tạm thời còn nhờ ngươi lao tâm cố sức.
Dạ…
Phương Lệnh Thiên cung kính đáp.
Hán Hiền đế vung tay áo, nói:
Ngũ tử, nhớ kỹ, cuối cùng có một ngày, phải đem tòa thành này đoạt lại, như thế trẫm ở dưới âm tào địa phủ, cũng nhắm mắt.
Dạ, nhi thần ghi nhớ.
Lưu Chính Khải cũng không nhịn được nữa, cúi đầu, hai dòng nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Các người đi thôi.
Hán Hiền đế xoay người lại, đối diện ngai vàng, chỉ là bóng lưng cô đơn tịch lạc vẫn đứng thẳng như tùng.
Phương Lệnh Thiên cùng Đường Tông Hàn, Tô Đông Thuấn liếc mắt nhìn nhau, lẫn nhau tâm ý tương thông, đồng thời quỳ xuống, mà ngay cả Hứa Hải Phong cũng theo Phương Hướng Minh hướng vị Đại Hán chí tôn đã quyết ý lấy thân tuẫn quốc làm ra đại lễ ba bái chín khấu cuối cùng.
Đi tới ngoài điện, Phương Lệnh Thiên nói:
Điện hạ, thỉnh ở đây chờ một chút, lão thần dặn xá đệ tùy điện hạ đi tới đại doanh phương bắc.
Trong lòng Phương Hướng Minh run lên, vội vàng kêu lên:
Phụ thân, cha…
Phương Lệnh Thiên đưa tay cắt đứt lời của hắn, cười ngạo nghễ, nói:
Tòa thành này do ta thủ vệ, nếu không thể tẫn chức, tự nhiên phải tận trung.
Hứa Hải Phong thất kinh, khuyên nhủ:
Nhạc phụ, đây là do kẻ gian làm loạn, không phải do ngài, ngài cần gì phải…
Phương Lệnh Thiên nổi giận hừ một tiếng, nói:
Lão phu tuổi trẻ nhập ngũ, tung hoành sa trường, mấy chục năm qua công huân bao nhiêu, mới có được thanh danh hôm nay. Phong nhi, Hắc Kỳ quân của ngươi nhân tài vô số, chiến lực thiên hạ vô song, sau này hộ tống thái tử rời kinh, thì phải nhờ vào ngươi.
Lão phu đi trước một bước, an bài thỏa đáng xong, trở lại với ngươi.
Tô Đông Thuấn tiêu sái cười, nói:
Lão tửu quỷ, còn ngươi?
Đường Tông Hàn khinh thường liếc mắt nhìn hắn, nói:
Hán tử Đường gia, lại há có nạo loại( kẻ hèn nhát), để xem ta và ngươi ai tới trước đi.
Hai người cười to mấy tiếng, hướng Lưu Chính Khải thi lễ, xoay người rời đi thật nhanh.
Sắc mặt Hứa Hải Phong khẽ biến, hắn như thế nào cũng nghĩ không ra ba vị lão nhân này tính tình cương liệt như thế, lại muốn đạo tiết tử nghĩa, cũng không một ai nguyện ý rời đi kinh sư.
Phương Lệnh Thiên nhìn theo bóng lưng biến mất của hai vị lão hữu, cười nói:
Hướng Minh, con tùy điện hạ, ta cùng Phong nhi đi tìm nhị thúc con, chốc lát là sẽ quay về.
Sắc mặt Phương Hướng Minh tái nhợt, hai tay run lên, trong lòng kích động không thôi.
Qua hai ngã rẽ, Phương Lệnh Thiên nhìn thấy bốn bề vắng lặng, đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong khó hiểu, cung kính hỏi:
Nhạc phụ đại nhân, ngài…?
Phương Lệnh Thiên nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
Nghe nói ngươi đem Lam An thành đổi tên là Ngọa Long thành?
Hứa Hải Phong cúi đầu nói:
Đúng vậy.
Phương Lệnh Thiên mỉm cười vỗ tay, nói:
Được, hay cho chí khí của một con rồng nằm.
Hắn lại xoay chuyển lời, nói:
Ta và ngươi vừa là cha con, vừa là cha vợ con rể, hôm nay sắp ly biệt, lão phu cầu ngươi một chuyện.
Hứa Hải Phong ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, đột nhiên gật đầu nói:
Con đáp ứng nhạc phụ, vinh diệu của Phương gia, quyết sẽ không bởi vậy mà dứt.
Phương Lệnh Thiên lắc đầu, thở dài nói:
Tính tình của ngươi ta biết, xem tình của Hướng Minh cùng Doanh nhi, ngươi tuyệt đối không đối xử lạnh nhạt Phương gia. Cho nên ta cầu ngươi không phải việc này.
Nhạc phụ thỉnh nói.
Hứa Hải Phong nghiêng mặt đi, không nhìn ánh mắt như ngưng thật của hắn, chậm rãi nói.
Lần này thái tử đi đại doanh phương bắc, bên trong hung hiểm vạn phần, ta cầu ngươi không nên cản trở.
Phương Lệnh Thiên chậm rãi nói.
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn hai mắt tràn ngập vẻ kiên định của lão nhân, rốt cục thở dài một hơi, nói:
Con cùng đại ca lập tức trở về Ngọa Long thành, việc nơi đây, cũng không còn quan hệ gì tới ta nữa.
Được, về phần điện hạ có chạy thoát hay không, vậy do ý trời đến quyết định.
Ánh mắt Phương Lệnh Thiên từ từ nhu hòa xuống, hắn nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh:
Vi phụ còn câu nói sau cùng.
Nhạc phụ thỉnh nói.
Trong mắt Phương Lệnh Thiên bắn ra tinh quang, hắn gằn từng chữ:
Nhớ kỹ, thổ địa của người Hán chỉ do người Hán làm chủ.
Một khắc sau, mọi người lại tề tập.
Trên gương mặt đỏ bừng của Phương Lệnh Đức tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng hắn kiên nhẫn hơn người, cũng không hề biểu lộ, chỉ là đem người cùng tam lão cáo từ, vội vã mà đi.
Trong tai vang lên tiếng hảm giết, càng lúc càng gần, lúc Hứa Hải Phong cất bước, quay đầu nhìn lại, tam lão sóng vai mà đứng, khí định thần nhàn, ung dung tự nhiên.
Chỉ là hôm nay từ biệt, liền thành vĩnh quyết.
Đời này kiếp này, không còn ngày gặp lại.