Chương 198: Mật Tân


Số từ: 2340
Trong Ngọa Long thành, chỗ ở của tam đại thế gia nằm tại một tòa kiến trúc khổng lồ gần bằng hoàng cung Thổ Phiên.
Sâu trong đình viện, Thổ Phiên quốc nguyên lai chính là một trong những nước phụ thuộc Đại Hán đế quốc. Bọn họ bắt chước vườn hoa cùng kiến trúc của Đại Hán, ở trên đình viện tốn hao một phen tâm tư.
Từ sau khi Phương lão thái thái vì nhớ nhung Phương Doanh Anh, không ngại đường xa ngàn dặm, chuyển đến cư ngụ tại Ngọa Long thành, lại càng dựa theo ý tứ của lão nhân gia tu tập một phen, lại càng thêm có vẻ mỹ luân mỹ hoán.
Lão nhân gia tính thích sông núi, nên trong đình viện đồng thời có những tòa núi giả, có đình đài lầu các, thông suốt với nhau, khắp nơi tiết lộ một loại khí tức thần bí cùng mỹ lệ.
Đi vào nội thính, Phương Doanh Anh bước nhanh vào đại sảnh, ôm cánh tay một vị lão phu nhân, chưa nói chuyện, trong mắt đã ươn ướt.
Vị lão thái thái kia tóc bạc trắng, tuy tuổi tác đã cao, nhưng dung nhan có vài phần tương tự Phương Doanh Anh, chính là bà ngoại kiêm bà cô Phương gia lão tổ tông Phương Ngọc Tâm.

Cô bà.
Hứa Hải Phong ba người đồng thời khom người hành lễ.
Phương Ngọc Tâm thở dài một hơi, đôi mày nhíu chặt toát lên u buồn khó tả:
Doanh nhi, có một số việc nếu xảy ra, liền không cách nào phản hồi, nhi nữ Phương gia, là không được khóc.

Phương Doanh Anh nhẹ nhàng ân một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, chỉ là khóe mắt của nàng càng thêm đỏ.

Nói đi, kinh sư rốt cục xảy ra biến cố gì?
Phương Ngọc Tâm được cháu gái dìu ngồi lên ghế thái sư, hỏi.
Phương Hướng Minh không dám giấu diếm, đem chuyện lên kinh, diện thánh, phá thành, thoát thân mọi sự nhất nhất kể lại.
Mà ngay cả Phương Hướng Trí cùng Phương Doanh Anh hai người cũng là lần đầu nghe thấy, nghe được Phương Lệnh Thiên ba người dứt khoát quyết định lấy thân tuẫn quốc, đều bật khóc.
Thanh âm nặng nề của Phương Hướng Minh từ cao đến thấp, dần dần biến mất. Thật lâu, hào khí trong phòng ngưng trọng vô cùng, trong đó hỗn loạn niềm thương cảm, lại bi tráng, người khác u hoài.

Hướng Minh, Doanh nhi, phụ thân các ngươi, lão thân lấy hắn làm vinh quang.
Quải trượng trong tay lão thái thái nặng nề gõ lên mặt đất, phát ra một tiếng thanh thúy, sàn đá trên mặt đất không thừa nhận được luồng lực mạnh này, lập tức vỡ thành bốn khối.
Một thân võ công của vị lão nhân gia này không hề kém hơn vị kỳ tôn Phương Hướng Minh chút nào. Thế gia đại phiệt quả nhiên nhân gia thâm hậu, không thể khinh thường.

Dạ…
Hai huynh muội đồng thời lớn tiếng đáp.

Trình gia, hay cho một Trình gia.
Phương Hướng Trí hai mắt ửng đỏ, căm hận không thôi.

Cô bà, tôn nhi có một chuyện tương tuân.
Phương Hướng Minh hướng lão thái thái cúi người hành lễ, nói.
Lão thái thái thu hồi ánh mắt nhìn về phương xa, nhìn kỹ vị tôn nhi hậu bối, bà nói:
Ngươi là muốn hỏi câu chuyện Trình Huyền Phong nói là thật hay là giả.

Phương Hướng Minh cúi đầu thật sâu, nói:
Lấy thân phận địa vị của Trình Huyền Phong, quả quyết không cần giấu diếm tiểu bối chúng ta, con chưa bao giờ hoài nghi.

Lão thái thái nhắm mắt lại, trong lời của bà có sự ủ rũ cùng uể oải nồng đậm:
Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?


Con muốn hỏi, vì sao phải tẫn tru cả nhà Đổng thị.
Trong thanh âm của Phương Hướng Minh có một loại bi ai đau triệt tâm phủ:
Nếu như không có chuyện làm ngày đó, làm sao có hậu quả của hôm nay, phụ thân…lão nhân gia đi thật không đáng…

Trong phòng trầm mặc, không người nào nói thêm, mà ngay cả không khí tựa hồ vì câu nói của Phương Hướng Minh mà đánh mất lực lượng lưu động, một cỗ áp lực toát ra dây dưa trong không khí, trong phút chốc, nặng nề đến mức làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Ánh mắt lão thái thái từ từ mê ly, phảng phất như đang lâm vào thâm tầng mộng cảnh.
Không người nào quấy rầy bà, một lúc lâu sau, bà nói:
Một năm kia, lão thân còn trẻ, cho nên trí nhớ rất tốt. Có thể rõ ràng nhớ kỹ, sau khi nhân được tin tức Hung Nô nhân lui binh, tràng diện cử hành yến tiệc chúc mừng, trên mặt mỗi người đều phát ra sự cao hứng cùng vui sướng từ sâu trong nội tâm.

Bà ngừng lại một chút, lời này phảng phất như bỏ thêm chút linh động cho không khí chung quanh, đến tận đây Phương Hướng Trí mới có thể hít sâu một hơi.
Lão thái tiếp tục nói:
Một ngày, khắp thành trên dưới đều đang đàm luận về tên tuổi của một người, Đổng gia Đổng Tử Duệ.


Đổng Tử Duệ rốt cục là một người như thế nào?
Phương Doanh Anh chen lời nói.
Lão thái thái hai mắt chậm rãi nhắm lại, tiếp tục chìm đắm trong dòng hồi ức:
Đổng Tử Duệ là một ngút trời anh tài, là một nhân vật mà ngay cả lão thiên gia cũng phải đố kỵ. Hắn tiếp chưởng Đổng gia, ba năm sau đã tiếp nhận ngôi vị tể tướng.

Giọng nói lão thái thái trở nên nhanh hơn, một hơi nói đi xuống:
Hắn làm người khoáng đạt, khoan hành đại độ, cao cư miếu đường, trong mười năm làm tể tướng, môn sinh vô số, đắc nhân tâm của những môn phiệt sĩ tử. Hắn làm quan thanh chính, lại luôn giảm thuế thương dân, tại vị mười năm, được lòng thương sinh, đắc lấy nhân tâm của thiên hạ dân chúng. Hung Nô xâm lấn, sáu quận thất thủ, tin tức truyền đi, lòng người bàng hoàng, quốc gia dân tộc, nguy trong sớm tối, hắn nghĩa vô phản cố, tự mình dẫn mười chín lộ binh sĩ cần vương, bắc thượng kháng địch.

Nói tới đây, lão thái hít sâu một hơi, lấy tốc độ càng thêm mau lẹ nói:
Hắn vận trù kế hoạch, kiệt lực nghĩ kế, cùng sĩ tốt đồng cam cộng khổ, cộng hoạn nạn, trải qua ngàn khó vạn hiểm, rốt cục đuổi đi Thát Thát Lỗ, thu phục sơn hà, danh vọng hưng thịnh, nhất thời hoàn toàn đắc lấy lòng trung thành của dũng sĩ trong quân.

Trong tim mọi người không tự chủ mà nhảy mạnh, nhân vật như thế, mới không phụ nam nhi bổn sắc.
Hai mắt lão thái thái đột nhiên mở ra, một luồng tinh quang thoáng hiện, thanh âm của bà leng keng hữu lực, khuôn mặt căng cứng, không còn nửa phần sắc thái hòa thuận:
Nhân vật như thế, lại có nhân vật như thế, nếu hắn không chết, tiên đế làm sao có thể yên tâm.

Vẫn là sự an tĩnh như trước, vẫn là không khí chết chóc như trước.
Một phen lời của lão thái thái cũng không làm cho không khí nồng hậu áp lực có điều giảm bớt, ngược lại càng có thêm xu thế ngưng trọng.
Phương Hướng Minh chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót, hắn mở miệng muốn nói, lại phát giác cổ họng tựa hồ bị vật gì ngăn chặn, không ngờ lại không thể phát ra thanh âm.

Tiên đế muốn giết Đổng gia chủ, đó là bởi vì hắn công cao chấn chủ, nhưng tam đại thế gia lại vì sao đối với việc này không nghe không hỏi, ngược lại trợ giúp?

Con mắt lão nhân gia chuyển tới, sự sắc bén đủ làm cho người ta run sợ trong lòng, chỉ là Hứa Hải Phong đối mắt với bà, lại tâm như làn nước, phảng phất như không chút cảm giác.

Tốt, tuổi còn trẻ lại trở thành tông sư, Doanh nhi có thể gả cho ngươi, lão thân cũng thấy vui mừng.
Lão thái thái thở dài nói.
Hứa Hải Phong có chút cúi đầu, trong mắt một mảnh bình thản.

Phương, Đường, Tô, Đổng, Trình mấy trăm năm qua, năm đại thế gia được sắp xếp theo thứ tự này, Đổng gia cùng Trình gia từ trước đến giờ luôn ngồi chung nhau. Nhưng mà phong thủy luân lưu chuyển, năm đó Phương, Đường, Tô ba nhà nhân tài điêu linh, chính là lúc không ai xuất đầu, mà Đổng, Trình hai nhà lại xuất hiện ra Đổng Tử Duệ cùng Trình Huyền Phong hai kinh tài diễm tuyệt chi sĩ. Trong mười năm, bọn họ một văn một võ, hô mưa gọi gió, phất ống tay áo là gây ra bão táp, quyền khuynh thiên hạ, một trận đánh bắc cương, lại càng đẩy danh vọng bọn họ lên cao tới đỉnh, như mặt trời giữa trưa. Nếu kéo dài lâu, tam đại thế gia chúng ta không còn chỗ đặt chân.
Thanh âm lão thái thái phập phồng bất định, phảng phất ngay cả tâm tình của bà cũng kích động không thôi.
Hứa Hải Phong chậm rãi, mềm nhẹ hỏi:
Vậy, Đổng Tử Duệ có lòng mưu phản.


Không có.
Lão nhân gia quả quyết nói, lời thật kiên định, không cho nghi ngờ.

Thật không…
Hứa Hải Phong kéo dài thanh âm, tựa hồ như cố ý.
Phương Ngọc Tâm cười lạnh nói:
Hôm nay hắn không có, không có nghĩa là ngày mai không có sinh ra, ngày mai không có, không có nghĩa là ngày sau thủy chung không có.


Nói như thế, đây là do lòng người.
Hứa Hải Phong nhàn nhạt thở dài.

Lòng người?
Trong miệng lão thái thái lặp lại chữ này, chốc lát sau mới nói:
Không sai, đúng là tội do lòng người.

Hứa Hải Phong ngẩng đầu lên, hỏi:
Đổng gia chủ tài trí hơn người, chẳng lẽ không hề đề phòng, lại tự biến mình thành thịt cá sao?


Hắc hắc…
Lão thái thái đột nhiên cười ha hả, chỉ là bên trong không có nửa phần ý cười:
Nói đến cũng là ý trời, tiên đế làm người khiếp nhược, đăng cơ hai mươi năm, không hề chủ kiến, hết thảy đều thuận theo mọi người, quyền binh trong triều, đều nằm trong tay thế gia. Ở hai mươi năm, là thời đại huy hoàng nhất của thế gia đệ tử. Trên nắm giữ triều chính, chỉ điểm giang sơn, dưới xưng bá một phương, mọi người chỉ là thịt cá. Nhưng một ngày, tiên đế phảng phất như đột nhiên tỉnh ngộ, hắn quả đoán quyết định, lòng dạ độc ác, cho dù là tam đại gia tộc cũng phải trợn mắt cứng lưỡi, khó có thể tin. Nếu không có như thế, lại làm sao đột ngột ra tay, một lần thành công.


Đổng, Trình hai nhà đã giao hảo, tiên đế vì sao lại buông tha cho Trình gia?
Thanh âm Hứa Hải Phong rất thấp, trầm thấp làm lòng người sợ hãi.
Ánh mắt lão thái thái thay đổi, thần sắc trong mắt tựa hồ lại thêm do dự, tựa hồ nhớ tới những thứ gì không muốn nhớ, thanh âm của bà cũng đồng dạng trầm thấp:
Lúc đó, Trình Huyền Phong chưa đặt chân lên lĩnh vực tông sư, chẳng qua chỉ là tu vi nhất phẩm cao thủ. Dưới dự mưu của tiên đế cùng tam đại thế gia, lập pháp trường, giám trảm ấu tử Đổng Trình Vĩnh của Đổng Tử Duệ.


Bẫy rập?
Phương Hướng Trí nghe đến nhập thần, lúc này đột nhiên bật thốt.

Không sai, đúng là bẫy rập.


Chẳng lẽ bẫy rập rõ ràng như vậy, Trình đại tông…Trình Huyền Phong còn có thể đoán không ra sao?
Phương Hướng Trí nói đến một nửa, mới tỉnh ngộ lại, vội vàng đổi lời.

Ngay cả ngươi vừa nghe xong, cũng biết đó là cạm bẫy, Trình Huyền Phong làm sao lại không biết.
Lão thái thái quay đầu nhìn Hứa Hải Phong nói:
Phong nhi, hôm nay ngươi cũng là tông sư, nói thử vì sao hắn lại vẫn đến cướp pháp trường.


Nghĩa tại, tuy có ngàn vạn cạm bẫy, ta vẫn cứ đi.
Hứa Hải Phong thở dài nói:
Trình lão tiền bối biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn hướng hổ lao tới.


Không sai.
Lão thái thái gật đầu, cũng thở dài nói:
Trình Huyền Phong vội vã an bày hậu sự, lập tức vào kinh cướp pháp trường. Khi đó, pháp trường cũng tụ tập bốn vị nhất phẩm cao thủ cùng mấy ngàn quan binh chờ sẵn. Chúng ta chỉ nói là hắn tai kiếp khó thoát, không ngờ…

Lão nhân gia mặt lộ vẻ cười khổ, không biết là vui mừng hay là cảm thán:
Không ngờ Trình Huyền Phong ngay lúc sống chết trước mắt, lại ngộ được tinh thần lực lượng, một chân bước vào cảnh giới tông sư. Hắn đại phát thần uy, lực giết bốn vị nhất phẩm cao thủ, ôm Đổng Trình Vĩnh giết ra ngoài, từ đó về sau trở về nam phương, không hề đặt chân giang hồ.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.