Chương 210: Tây Bắc Đệ Nhất Gia (Hạ)


Số từ: 2643
Trong một gian tửu lâu hẻo lánh vắng vẻ, Hứa, Tương hai người cùng đi với Lộ Đỉnh Thịnh đến đây dùng cơm trưa.
Nơi này chỉ là một gian tửu lưu nhị lưu, tuy đang ở trong phòng riêng, nhưng thanh âm ngoài đại sảnh vẫn có thể nghe thấy.
Cửa phòng đẩy ra, một vị trung niên nhân bưng một cái khay đi đến, hắn đem thức ăn cùng rượu trong khay đặt trên bàn, cung kính nói:
Đại nhân, đây là món cật mà ngài thích nhất, tiểu nhân bưng tới cho ngài.

Lộ Đỉnh Thịnh cười gật đầu, tuy khuôn mặt khô gầy biểu lộ vẻ tươi cười không có vẻ đẹp đẽ gì, nhưng tự nhiên lại làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.

Phụ thân ngươi có khỏe không.

Trung niên nhân cúi đầu thật sâu, nói:
Lão nhân gia vẫn mạnh khỏe, chỉ là vẫn lao thao, lớn tuổi, không thể tiếp tục hầu hạ ngài, vô cùng tưởng niệm.


Ai, nhiều năm như vậy.
Lộ Đỉnh Thịnh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt của hắn tán mạn, phảng phất như xuyên qua đường cái người tới xe lui, thấy được ngày xưa đã mất đi.
Trong phòng an tĩnh xuống tới, ai cũng không muốn vào lúc này lại quấy rầy hồi ức cùng trầm tư của lão nhân gia này.
Một lúc lâu, Lộ Đỉnh Thịnh phảng phất như đại mộng mới tỉnh, cười nói:
Người già, chính là như vậy, thường thường hay nhớ tới chuyện dĩ vãng. Được rồi, ngươi đi làm việc đi.

Trung niên nhân kia lên tiếng, lui ra khỏi phòng, thuận tay đem cánh cửa khép lại.
Lộ Đỉnh Thịnh chỉ vào món ăn trước mặt, nói:
Phụ thân của hắn là một thân binh hầu hạ lão phu lúc còn trẻ, nấu ăn thật ngon. Sau này, tuổi lớn, làm không nổi, ta cho hắn mở một tiểu điếm, con của hắn cũng kế thừa tài nghệ, lúc ta nhạt miệng, sẽ đến đây ăn món này.

Hắn gắp một miếng, bỏ vào miệng nhai mấy cái, chậm rãi nuốt xuống, tựa hồ như về lại ngày xưa, chốc lát sau nói:
Ta cũng già, trước kia thích ăn thứ này, nhưng hôm nay càng ăn càng nhạt.


Lão nhân gia muốn ăn không phải là món này, mà là hồi ức của ngày xưa thôi.
Tương Khổng Minh ở một bên thở dài không thôi.
Hứa Hải Phong tự nhiên hiểu rõ tâm cảnh của hắn lúc này, hắn một mình đi tới thế giới xa lạ không hề quen biết. Lộ Đỉnh Thịnh chỉ là nhìn đồ vật nhớ về ngày xưa, hắn cũng là như thế, nếu bàn về sự cảm khái trong lòng, chỉ sợ hắn càng có nhiều hơn ba phần.
Lộ Đỉnh Thịnh kinh ngạc nhìn hắn, với lịch duyệt của lão đương nhiên có thể nghe ra phần cảm xúc trong lời nói của Tương Khổng Minh. Chỉ là, hắn làm sao có thể hiểu được phần cảm xúc thường chỉ thuộc về lão nhân? Vào giờ khắc này, trong lòng lão nhân gia đối với Tương Khổng Minh càng thêm cảm thấy tò mò.
Chỉ là, theo tuổi tác tăng lớn, hắn càng thêm hiểu biết có những chuyện không nên tìm hiểu mới là thỏa đáng.
Lão nhân gia lại ăn thêm một miếng, nói:
Bốn mươi năm trước, mười chín lộ cần vương đại quân tụ tập bắc cương, lão phu chính là một thống suất bên trong.

Hứa Hải Phong giơ lên chén rượu trước mặt, hướng hắn đưa lên, ngửa đầu uống cạn, một giọt không chừa.
Lộ Đỉnh Thịnh ha ha cười, nói:
Trận chiến năm đó, có thể nói hung hiểm bi tráng, tuy cuối cùng khu trục Hung Nô, nhưng các lộ đại quân đã thương vong hơn phân nửa. Hôm nay, còn ở trên đời kéo chút hơi tàn tính luôn lão phu, cũng chỉ có hai người mà thôi.


Trình Huyền Phong.
Hứa Hải Phong chậm rãi nói.

Không sai.
Lộ Đỉnh Thỉnh thở dài nói:
Đúng là Trình đại ca, nếu các ngươi biết hắn, nói vậy cũng biết biến cố năm xưa của Đổng gia.


Phải.
Hứa Hải Phong vẫn không giấu diếm, nói ra lời thật.
Trong mắt Lộ Đỉnh Thỉnh hiện ra sự bất mãn dày đặc:
Tiên hoàng một tay thủ đoạn này cực kỳ xinh đẹp, với tài hoa của Đổng đại ca, cũng không hề phòng bị, vậy liền bỏ mình. Có lẽ, sai lầm duy nhất của tiên hoàng, chính là không ngờ rằng Trình đại ca đột phá cực hạn, đặt chân tông sư.

Tương Khổng Minh không cho là đúng, cười nhạo nói:
Phi điểu tẫn, lương cung tàn, hồ thỏ tử, tay sai phanh.( Bắn chết chim, bẻ cung, giết được thỏ, tay sai diệt). Đổng Tử Duệ đã công cao chấn chủ, còn không biết thu liễm lại. Gặp phải thảm họa, đây cũng là do hắn chuốc lấy.

Ánh sao trong mắt Lộ Đỉnh Thịnh chợt lóe, đạo lý này cũng phải nhiều năm sau hắn mới hiểu ra. Vì vậy, khi hắn trở về phương tây, lập tức đóng cửa tu dưỡng, suốt bốn mươi năm chưa từng có ý định nhúng chân vào ngai vàng đại thống lĩnh.
Mà Tương Khổng Minh này không ngờ một ngụm liền nói phá chỗ yếu, theo những lời của hắn đúng là một châm gặp máu, lập tức làm lão phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Nhưng làm cho lão khó hiểu chính là, Tương Khổng Minh lại dám ở ngay trước mặt Hứa Hải Phong mà không chút nào che giấu nói thẳng ra những lời này, chẳng lẽ hắn không sợ…

Đa tạ lão nhân gia hôm nay tương trợ.

Một câu nói của Hứa Hải Phong cắt đứt trầm tư của lão, Lộ Đỉnh Thịnh nói:
Ngươi có biết vì sao lão phu muốn giúp ngươi không?


Đang muốn thỉnh giáo.


Trình đại ca nên vì huynh báo thù, lão phu cũng không phản đối, nhưng hắn không nên đem cả Đại Hán kéo vào tràng chiến tranh đẫm máu này.

Hứa Hải Phong cúi đầu, đáp:
Tiền bối nói đúng.


Chẳng qua, làm cho lão phu kỳ quái chính là, vì sao Trương Tấn Trung lại sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu xuất binh, mà không hề làm khó dễ, đây không giống như tính cách của hắn.
Lộ Đỉnh Thịnh phảng phất như tự nhủ.
Khóe miệng Tương Khổng Minh nổi lên tia tươi cười cao thâm khó lường, rơi vào trong mắt Hứa Hải Phong, hắn lập tức biết được vị Tương đại quân sư này đã có đáp án.
Đưa mắt nhìn bóng lưng lão nhân biến mất ở phương xa, Tương Khổng Min đột nhiên hỏi:
Chuyến này chủ công định mang theo người nào đi bắc cương?

Hứa Hải Phong kinh ngạc nhìn hắn, nói:
Cuộc chiến giữa ta và Lợi Trí, chẳng lẽ còn có ai có thể nhúng tay sao?

Với thân phận lúc này của hắn, tự nhiên khinh thường việc dẫn người theo trợ giúp.
Tương Khổng Minh mỉm cười nói:
Học sinh thỉnh chủ công mang theo hai người.
Đón ánh mắt dò hỏi của Hứa Hải Phong, hắn nhẹ nhàng hộc ra tên hai người:
Lữ Dương Danh, Lâm Nghi Tinh.


Vì sao?


Bọn họ đều là một đời anh hùng của một địa phương, nhưng lại cừu thị lẫn nhau, chỉ có nhân vật cấp tông sư như ngài mới có thể vững vàng áp chế bọn họ. Hôm nay Lý Minh Đường còn chưa về, Hạ chủ mẫu lại không tiện ra mặt, Thái Ất chân nhân lại càng không có khả năng để ý tới nhưng chuyện nhàn sự này. Trước khi bọn họ quy tâm, đặt ở Ngọa Long thành, thật là không ổn. Xin mời chủ công đưa bọn họ đến đại doanh phương bắc, cùng Hung Nô đánh một hồi đi.


Phương bắc hung hiểm, nếu có bất trắc, chẳng phải đáng tiếc, dù sao bọn họ cũng là nhất phẩm cao thủ khó được a.
Hứa Hải Phong nhíu mày nói. Chinh chiến sa trường không thể so như giang hồ luận võ, người dũng vũ cao tới đâu, đối mặt thiên quân vạn mã đều không có tác dụng, thay đổi là nhân vật cấp tông sư, còn có khả năng thoát thân tự bảo, nhưng nhất phẩm cao thủ, sợ là khó thoát tai nạn.

Chết thì chết thôi…
Tương Khổng Minh nhàn nhạt đáp, miệng của hắn hiện lên một tia tươi cười lạnh lùng:
Chuyến này nếu bọn họ làm không được việc quên đi hiềm khí lúc trước, cứ mãi địch cừu, vậy thì cứ ở lại phương bắc đi thôi, hoặc là chỉ trở về một người cũng tốt.

Suất phủ, Trương Tấn Trung trở lại phòng ngủ, đột nhiên nghe được cơ quan dưới đất chuyển động, hắn liền đóng cửa phòng lại. Chốc lát sau, cửa hầm bị một người đi ra, một thân ảnh lách vào.

Gia Huy, ngươi đã đến rồi.
Trong lời nói của Trương Tấn Trung mang theo một tia vui mừng.

Phụ thân, ngài phát ám tin muốn con đến, có chuyện gì sao?

Người này chính là đại đệ tử Lâm Gia Huy của Mai Lâm sơn trang, chỉ là không biết vì sao, hai người bọn họ lúc này lại lấy cha con xưng hô.

Hừ…
Trương Tấn Trung cả giận hừ một tiếng, áp thấp thanh âm nói:
Ngươi còn nói, vi phụ không phải thường thường dạy ngươi, hết thảy phải nên cẩn thận, đừng nóng nảy, tối hôm qua sao ngươi lại làm vậy?

Lâm Gia Huy nói:
Phụ thân, con làm như vậy, cũng là có nỗi khổ.


Nỗi khổ? Vì nỗi khổ gì, ngươi lại đem mạng bán cho Hứa Hải Phong?
Trương Tấn Trung nổi giận nói.

Phụ thân, hôm nay Lưu thị hoàng triều đã đổ, ngài nghĩ trong người Hán ai có hi vọng được thiên hạ nhất?
Lâm Gia Huy dò hỏi.
Trương Gia Huy ngẩn ra, vẻ tức giận đầy mặt tuy chưa tan, nhưng vẫn đáp:
Trình gia.


Ngoại trừ Trình gia?
Lâm Gia Huy hỏi tới.
Sau một lúc lâu, Trương Tấn Trung trầm giọng nói:
Hứa Hải Phong…


Không sai, sau khi công kích tan vỡ Hung Nô nhân cùng Khải Tát nhân, có tư cách tranh bá thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có hai nhà này.
Lâm Gia Huy khẳng định nói.

Chẳng lẽ ngươi không nhìn được Trình gia sao? Vì hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị suốt bốn mươi năm.


Con không dám vọng động bình luận, nhưng Hắc Kỳ quân dị quân nổi lên, Hứa Hải Phong bước vào cảnh giới tông sư, những biến cố này, đều làm lòng con không yên.


Vậy ngươi muốn làm thế nào?
Trương Tấn Trung nhìn kỹ hắn, trầm giọng hỏi.
Lâm Gia Hủy ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Trương Tấn Trung, nói:
Con nghĩ muốn đầu phục Tương Khổng Minh, kể từ đó, ngày sau vô luận ai thắng ai thua, đều có thể vì gia tộc lưu lại đường lui.

Đối với lời hắn nói chỉ là đầu phục Tương Khổng Minh, mà không hề đề cập tới Hứa Hải Phong, trong lòng Trương Tấn Trung hiểu rõ, Hứa Hải Phong đã đặt chân tông sư, tự nhiên không có khả năng để cho tục sự quấn thân, vậy ngày sau chấp chưởng quyền to dĩ nhiên không ai ngoài Tương Khổng Minh.
Trương Tấn Trung cắn chặt hàm răng, một lúc lâu sau nói:
Cổ đại soái đối với Trương gia chúng ta ân trọng như núi, ta không thể phản hắn.


Phụ thân, ngài muốn con đổi họ, là vì cái gì?
Lâm Gia Huy lạnh lùng nói:
Cũng là lo lắng Trình gia mưu phản thất bại, sợ gặp phải họa diệt cửu tộc. Tưởng muốn cho Trương gia lưu lại một mầm huyết mạch, đã như vậy, lại vì sao không để cho con đầu phục Tương Khổng Minh?

Trương Tấn Trung lập tức không nói gì, hắn chần chờ một chút, mới nói:
Chỉ là Hứa, Trình hai nhà, nhất định ngày sau binh nhung gặp lại, ta và ngươi hai cha con phải làm sao?


Cáp, trên đời làm gì có việc nào hoàn mỹ, có một lợi sẽ có một hại, phụ thân, khi nào cha trở nên dây dưa không quả đoán như thế?

Trương Tấn Trung rùng mình, nhìn về phía Lâm Gia Huy, chỉ thấy trong mắt hắn tràn ra vẻ bất khuất cùng ngạo khí, thậm chí còn có chút khinh thường.
Suy nghĩ của hắn về tới hai mươi năm trước, tại thời đại đó, không phải hắn cũng có ánh mắt giống như thế sao?
Đại doanh bắc cương, hào khí đột nhiên khẩn trương, mấy ngày nay, đã nhiều lần cùng Hung Nô nhân giao thủ.
Phương Lệnh Thần rốt cục xác định, hơn mười vạn đại quân phía trước tuyệt đối không phải là Kim Lang quân danh tiếng của Hung Nô nhân. Lực chiến đấu của bọn họ dù là so với các dũng sĩ của Phi Mã quân đoàn cũng không bằng.
Phương Lệnh Thần nhiều lần tìm kiếm cơ hội, nghĩ muốn đem bọn họ tiêu diệt. Nhưng đối thủ của hắn lại là trí tướng Thổ Nhi Hồng cực kỳ hiếm thấy của Hung Nô nhân.
Vị này tâm tư trù mật, vị quan chỉ huy này làm người cẩn thận, mỗi lần giao phong, Phương Lệnh Thần tuy có thể chiếm được chút tiện nghi, nhưng so với mười vạn đại quân một con số khổng lồ, cơ hồ chẳng có gì đáng nói.

Tướng quân…nhị gia tới.
Một gã truyền lệnh binh phóng ngựa tới, kêu lớn.

Cái gì? Nhị ca tới, mau mời.

Phương Lệnh Đức xuất hiện ngay trước mặt hắn với bộ dáng chật vật, làm hắn vô cùng kinh hãi.

Nhị ca…ngài?
Lôi kéo tay huynh trưởng, trong lòng Phương Lệnh Thần dâng lên một điềm xấu:
Kinh sư thế nào?


Ai…kinh sư phá.
Phương Lệnh Đức thở dài nói:
Vi huynh hộ tống thái tử điện hạ đến đại doanh bắc cương.


Phá? Vậy đại ca đâu?

Phương Lệnh Đức lắc đầu, trong mắt dâng lên một trận sương mù.
Phương Lệnh Thần chỉ cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, dưới chân lảo đảo, cơ hồ té ngã trên mặt đất.

Hung Nô nhân…
Phương Lệnh Thần nghiến răng, trong lòng nổi lên hận ý ngập trời.
Đột nhiên nghĩ tới đại điện hạ, Phương Lệnh Thần hỏi:
Đại điện hạ không phải đã dẫn theo mười vạn đại quân trợ giúp sao? Chẳng lẽ hơn thêm mười vạn người, vẫn không cứu viện được sao?


Mười vạn người?
Một người tiến nhanh tới, ống tay áo tung bay, dĩ nhiên là một người tàn tật, hắn thấp giọng hỏi, trong lời mơ hồ có tia rét lạnh.

Không sai, đại điện hạ thân mang thánh chỉ, dưới sự hộ tống của Trình Gia Sanh, điều khiển Thương Lang quân đoàn cùng Hoàng Long quân đoàn đi kinh sư, đã đi hơn mười ngày.


Hay cho một Trình gia…

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.