Chương 244: Cố Nhân (2)


Số từ: 2449

Tội thần Lưu Tuấn Thư bái kiến Đình công chúa điện hạ.

Lưu Tuấn Thư nặng nề quỳ xuống, đầu của hắn chạm sâu dưới đất.

Tướng quân xin đứng lên, thiếp thân đã không còn là công chúa Đại Hán.

Thanh âm mềm nhẹ dễ nghe của Lưu Đình vang lên, chỉ là sau khi Lưu Tuấn Thư nghe thấy, trong lòng lại không biết là mùi vị gì.

Tội thần cứ nghĩ công chúa điện hạ gặp độc thủ của Hung Nô nhân, không ngờ lại được Hứa đại tông sư cứu, thật sự là cát nhân thiên tướng, lão thiên có mắt.
Lưu Tuấn Thư cảm thán.

Lão thiên có mắt?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Đình hiện lên một tia đùa cợt:
Nếu lão thiên thật sự có mắt, vậy ta cũng không cần phải đi Hung Nô.

Lưu Tuấn Thư ngẩn ra, trong lòng nguyên muốn nói một câu cũng lập tức nuốt luôn vào bụng, cũng nói không nên lời.
Hắn giương mắt nhìn lên, trên dung nhan tuyệt thế của tiểu công chúa lúc này hiện lên vẻ đau thương bi tuyệt, thê lương đến kinh tâm động phách.
Hô hấp của hắn giống như bị kiềm hãm, trước mặt dung mạo tuyệt sắc này, hắn cảm thấy rung động thật sâu, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận xúc động kịch liệt, thầm nghĩ muốn vì nàng xóa đi phiến ưu thương kia, trả lại cho nàng một nụ cười thuần chân sáng sủa.
Loại cảm giác này trào dâng kịch liệt cùng không thể kháng cự, làm hắn không tự chủ được mà hãm sâu bên trong.

Phác thông.

Lưu Tuấn Thư lại nặng nề quỳ rạp xuống đất, thanh âm trầm thấp của hắn bao hàm bất đắc dĩ:
Đều là chúng thần vô năng, làm Đại Hán lâm vào vạn kiếp xấu hổ.

Lưu Đình đứng lên, đi tới trước mặt của hắn, vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngó sen nâng hắn dậy.
Lưu Tuấn Thư không dám dùng sức chống cự, không thể làm gì khác hơn là thuận thế đứng lên.

Không trách tướng quân.
Một câu nói thật nhẹ, lại làm cho lòng dạ Lưu Tuấn Thư lại rung động khó hiểu.
Hai năm không gặp, tiểu công chúa không còn là một nàng thiếu nữ ngây ngô mười sáu tuổi.
Nàng đã là thiếu phụ. Một thiếu phụ thanh xuân mười tám tuổi, dung nhan càng mặn mà hơn xưa, giống như pho tượng xảo đoạt thiên công, xinh đẹp đến không cách nào hình dung. So với lúc trước, trong đôi mắt nàng càng có thêm phong vận thành thục câu dẫn lòng người.
Trái tim Lưu Tuấn Thư càng đập nhanh hơn, cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Tướng quân, ngươi cũng đã biết vì sao hôm nay Lưu Đình phải gặp ngươi?

Lưu Tuấn Thư ngẩn ra, thu liễm tâm thần bối rối, trầm ngâm chốc lát, nói:
Tội thần không biết.


Không phải không biết, mà là không muốn nhắc tới.
Lưu Đình phảng phất nhìn thấu đăm chiêu trong lòng hắn, nhàn nhạt nói.
Lưu Tuấn Thư đỏ mặt. Hắn thì thào một thoáng, lại nói ra một câu:
Tội thần chỉ là muốn truy tùy Đại Hán chính thống mà thôi.


Đại Hán chính thống sao?
Ánh mắt Lưu Đình cũng phức tạp, nàng lại nhớ lại cha anh tỷ muội sẽ không còn ngày gặp lại. Có lẽ chỉ còn trên đường hoàng tuyền, mới có thể cùng gặp lại bọn họ.

Lưu gia chúng ta còn lại bao nhiêu người?
Lưu Đình nhẹ nhàng hỏi.
Lưu Tuấn Thư do dự chốc lát, rốt cục nói:
Tội thần không biết, chỉ là…


Ngươi nói đi.


Dạ…Tội thần nghe được tin tức, Hung Nô nhân đối với vương thất chấp hành sách lược diệt cỏ tận gốc, ngoại trừ thái tử điện hạ cùng đại vương tử ra, chỉ sợ…

Lưu Đình quay mặt sang nơi khác, thân thể nàng run lên bần bật, một trận nức nở cực kỳ áp lực vang lên truyền vào trong tai Lưu Tuấn Thư. Mỗi một tiếng nấc đều đánh vào trong tim của hắn, làm cho hắn đau không muốn sống.

Cũng chỉ còn đại ca và ngũ ca sao?

Qua một lúc lâu, Lưu Đình rốt cục dừng khóc, chậm rãi hỏi, chỉ là trong thanh âm thật nghẹn ngào.

Đây là tội thần được nghe tới, có lẽ còn có người thoát đi cũng chưa biết được.
Lưu Tuấn Thư vội vàng giải thích, nhưng đối với những lời này, hắn không hề tin tưởng, nên nói ra không cách nào vững chắc.
Lưu Đình lắc đầu, gương mặt xinh đẹp lắc nhẹ, trên mặt ẩn hiện nước mắt, làm cho lòng người yêu thương.

Lưu gia chúng ta đã đơn bạc đến mức này sao?

Lưu Tuấn Thư mấp máy môi, nhưng cũng không nói ra được một lời an ủi.

Tướng quân.


Tại.


Thiếp thân có một chuyện muốn nhờ, xin thỉnh tướng quân đáp ứng.


Điện hạ cứ việc phân phó, thần vạn tử không chối từ.

Trên mặt Lưu Đình lần đầu lộ ra vẻ vui mừng:
Thiếp thân ngày nay đã không còn là công chúa, tướng quân nếu tội nghiệp, xin nhận ta làm muội tử được không.

Lưu Tuấn Thư ngẩng phắt đầu lên, cả kinh:
Thần…thần quả quyết không dám.


Thật sao?
Nụ cười trên mặt Lưu Đình cũng từ từ rút đi, chỉ còn lại vẻ tái nhợt không chút huyết sắc.

Nếu tướng quân không muốn, vậy thiếp thân cũng không thể mặt dày mà nhờ vả, chúng ta đành từ biệt, tướng quân cứ đi trả thù, không cần lo lắng cho tiểu nữ tử.
Nàng đứng lên, nhìn Lưu Tuấn Thư một lần cuối cùng, đi vào phòng trong, không hề đi ra.
Sắc mặt Lưu Tuấn Thư cũng tái nhợt, trước khi tiểu công chúa rời đi, vẻ mất mác thật sâu, loại cảm giác bất lực này gắt gao buộc chặt tim của hắn.
Dưới sự chỉ dẫn của mấy tỳ nữ, hắn giống như một xác chết mất đi linh hồn bước ra khỏi đình viện. Nơi đó, Tương Khổng Minh đã đợi khá lâu.

Tướng quân, ngươi gặp qua phu nhân chưa?


Gặp qua.
Lưu Tuấn Thư hồi đáp theo bản năng.

Vậy ý tướng quân thế nào?


Cái gì?
Lưu Tuấn Thư như trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu lên, nghi hoặc khó hiểu nhìn Tương Khổng Minh, không biết ý tứ trong lời nói của hắn.
Tuy lúc này tâm tình của hắn cực độ buồn bực, nhưng lý trí vẫn còn, biết hắn hỏi cũng không phải là việc Lưu Đình muốn kết làm huynh muội cùng hắn.

Như thế nào? Chẳng lẽ phu nhân không có nói với tướng quân sao?
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tương Khổng Minh còn hơn cả hắn, chỉ hơn chứ không kém.
Lưu Tuấn Thư cố gắng khởi tinh thần, nói:
Tại hạ nhất thời lỗ mãng, đã đắc tội phu nhân, nên chưa từng nghe nói, còn thỉnh quân sư đại nhân chỉ điểm một chút…

Tương Khổng Minh làm ra bộ dáng như chợt hiểu ra, hắn thở dài, nói:
Nguyên lai như thế, chẳng qua nếu phu nhân không nói, vậy học sinh cũng không dám mở miệng.
Hắn vỗ gáy, như là đột nhiên nhớ tới ý mình đến đây, dùng ngón tay chỉ cửa lớn, nói:
Nếu tướng quân đã gặp qua phu nhân, vậy xin mời ra đi thôi, ngựa cùng lương thực đã chuẩn bị xong, cũng đủ cho tướng quân sử dụng mấy ngày, nếu muốn đi, xin cứ việc tự nhiên.

Lưu Tuấn Thư hồ nghi nhìn hắn, trong lòng khó thể quyết định.
Tương Khổng Minh đột nhiên thở dài, xoay người muốn đi, vừa đi vừa dùng thanh âm trầm thấp nói nhỏ:
Thương cảm cho tiểu công chúa a…

Lưu Tuấn Thư nhìn ra phương hướng cửa lớn, rốt cục cắn răng, căm hận dậm chân, xoay người đuổi theo Tương Khổng Minh.
Tương Khổng Minh đi không bao xa, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, trên mặt hắn xẹt qua tia tươi cười đắc ý, lập tức biến mất.

Quân sư đại nhân xin dừng bước.
Lưu Tuấn Thư cao giọng quát.
Tương Khổng Minh xoay người lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cực độ, nói:
Tướng quân, ngài không phải rời đi sao?

Lưu Tuấn Thư nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn chăm chú, không giống trêu chọc, vì vậy miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
Quân sư đại nhân, trước kia tiểu tướng có chỗ nào đắc tội, còn thỉnh thứ lỗi.


Nơi nào nơi nào, Lưu tướng quân là một trong những nhân vật học sinh kính nể nhất, làm sao dám trách?
Tương Khổng Minh lập tức chối bỏ.
Lưu Tuấn Thư nhướng mày, thầm nghĩ tin được ngươi mới có quỷ, hắn chắp tay hỏi:
Bản thân chậm chạp, còn thỉnh quân sư đại nhân nói ra, tiểu công chúa đến tột cùng có chuyện gì cần tiểu tướng giúp đỡ?

Trên mặt Tương Khổng Minh hiện ra một bộ dáng khó khăn.
Trong lòng Lưu Tuấn Thư lo lắng, sợ hắn cự tuyệt, vái chào thật sâu, nói:
Chỉ cần quân sư đại nhân có thể thẳng thắn cho biết, ngày sau nếu có phân phó, tiểu tướng nhất định sẽ không chối từ.

Tương Khổng Minh ngoài ý muốn nhìn hắn, hỏi:
Lời này là thật?

Lưu Tuấn Thư chớp động hai mắt đầy hàn quang, nói:
Lời đã hứa, nhất định sẽ giữ.


Được rồi, đã như vậy, học sinh đành làm một ác nhân thôi.
Tương Khổng Minh thở dài nói:
Tướng quân có biết chủ nhân nhà ta tổng cộng có mấy phòng thê thất?

Trong lòng Lưu Tuấn Thư biết việc này có liên quan tới Lưu Đình, trong lòng cẩn thận tính toán, nói:
Năm phòng?

Lúc hắn xuất sứ Hung Nô, gặp qua Lâm Uyển Nhàn, đối với việc đám cưới của bốn nữ nhân ồn ào huyên náo tại kinh đô, hắn đương nhiên sẽ không quên, nếu tính thêm tiểu công chúa Lưu Đình, vậy chẳng phải là ít nhất có năm phòng thê thất.
Tương Khổng Minh gật đầu, nói:
Tướng quân nói không sai, chủ công nhà ta thật sự có năm phòng thê thất.

Hắn vươn bàn tay, đè xuống ngón cái, nói:
Đại chủ mẫu Lâm Uyển Nhàn, vốn là công chúa Thổ Phiên mất nước, hôm nay chủ công đến Ngọa Long thành, có thể được dân chúng trong thành ủng hộ nhiệt tình, chính là vì có sự tồn tại của nàng.


A…
Lưu Tuấn Thư kinh hô một tiếng, nghĩ không ra Lâm Uyển Nhàn lại có lai lịch này.
Liên tiếp đè xuống ngón tay thứ hai, thứ ba, Tương Khổng Minh nói:
Đường gia cùng Phương gia hai đóa kim hoa, học sinh không cần giới thiệu.

Lưu Tuấn Thư thầm nghĩ nói nhảm, nếu ngay cả hai vị này mà hắn cũng không biết, vậy cũng uổng công sống tại kinh sư mấy chục năm.
Đè xuống ngón thứ tư, Tương Khổng Minh nói:
Nhất Tuyến Thiên thủ tịch nhạc sĩ, lấy động tiêu danh chấn thiên hạ Hạ Nhã Quân, Lưu tướng quân có quên?

Lưu Tuấn Thư lắc đầu:
Chỉ cần nghe qua tiếng tiêu của nàng, cuộc đời này khó có thể quên.

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói:
Kỳ thật, Hạ chủ mẫu còn có một thân phận khác.


Cái gì?
Lưu Tuấn Thư tò mò hỏi:
Ma Môn tân nhậm chưởng môn, Nguyệt tông lịch đại thủ vị tông sư.
Tương Khổng Minh trịnh trọng giới thiệu.

A…
Kết quả này ngoài ý liệu của Lưu Tuấn Thư.
Lưu Tuấn Thư há mồm cứng lưỡi, cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai chính mình.
Tay kia của Tương Khổng Minh đem ngón còn lại đè xuống, nói:
Vị cuối cùng, chính là tiểu công chúa Lưu Đình.

Nghe được hắn nói về chuyện chính, trái tim đang kích động của Lưu Tuấn Thư chợt bình phục xuống tới.

Trong mấy vị phu nhân này, luận xuất thân, luận hình dáng, luận tài học, tiểu công chúa đều là xuất sắc bên trong. Chỉ là…

Đợi hồi lâu, Tương Khổng Minh còn chưa nói tiếp, Lưu Tuấn Thư cau chặt mày, nói:
Chỉ là gì?

Tương Khổng Minh thở dài thật sâu, nói:
Chỉ là thân phận của tiểu công chúa đặc thù, không thể gặp người.

Đối với những lời này, Lưu Tuấn Thư hiểu rõ. Nếu để Hung Nô nhân biết được vương phi điện hạ tôn kính của bọn họ biến đổi, biến thành một trong những phu nhân của Hứa Hải Phong, chỉ sợ ngày thứ hai, Hung Nô nhân sẽ xuất binh công thành.

Nguyên nhân chính là như thế, sau lưng tiểu công chúa không còn ai để nương tựa vào a.
Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói.
Lưu Tuấn Thư thần sắc vừa động, bật thốt:
Tranh sủng?


Hư…
Tương Khổng Minh cẩn thận nhìn chung quanh, nói:
Học sinh chưa từng nói qua điều gì cả.

Hít sâu một hơi, Lưu Tuấn Thư yên lặng gật đầu, hắn lui ra sau một bước, khom người nói:
Đa tạ quân sư đại nhân chỉ điểm.

Tương Khổng Minh thi lễ, nói:
Kỳ thật tiểu công chúa tưởng muốn cầu tướng quân tương trợ, cũng chỉ là thường tình của con người thôi. Chỉ là người đều có chí, không thể miễn cưỡng. Nếu Lưu tướng quân có ý định rời đi, vậy thỉnh sớm đi thôi, miễn cho lại chậm trễ thêm một ngày.

Trên mặt Lưu Tuấn Thư hiện ra vẻ tươi cười, hắn lại chắp tay hành lễ, nói:
Quân sư đại nhân sao lại nói vậy, hạ quan sớm có quyết định, sẽ ở nơi này thị phụng công chúa điện hạ, ngày sau xin thỉnh quân sư đại nhân mở cho thêm nhiều phương tiện mới phải.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.