Chương 404: Hỉ Báo


Số từ: 2315
Mùa hè nam phương, là mùa mà khí trời nhiều biến đổi nhất.
Nhìn một loạt chiến thuyền loại lớn cao tới mấy trượng ở phía trước, trên mặt Hứa Hải Phong tuy không có phản ứng, nhưng ở trong tim của hắn lại không khỏi lo lắng lên.

Mời Hứa tướng quân xem thử, đây chính là chiến thuyền do hàn xá vì quý quân chuẩn bị.
Ở bên cạnh hắn, Trình Anh Hào giới thiệu rõ chi tiết.

Trình gia chủ, học sinh có một chuyện cần thỉnh giáo.
Tương Khổng Minh lẳng lặng đi tới bên cạnh bọn họ, lúc này đột nhiên mở miệng nói.
Đối với người này, Trình Anh Hào kỳ thật rất kiêng kỵ, vội vàng nói:
Mời Tương quân sư cứ nói.


Quân ta đa số là người phương bắc, thiện mã chiến, mà sợ nước. Xin hỏi Trình gia chủ, trận chiến này có thể phái được bao nhiêu binh lực cho chúng ta điều khiển.
Tương Khổng Minh hớn hở cười nói.
Trình Anh Hào phóng trái tim xuống, hắn vẫn không dám nhắc tới chuyện này, chính là sợ hai người hiểu lầm, mà lúc này nếu Tương Khổng Minh đã đề cập trước, đã nói rõ ở trong tim của hắn đã có ý thức cùng Trình gia cặp tay tác chiến.
Chỉ cần ý đồ hai bên nhất trí, sẽ không có chuyện gì không ổn xảy ra, sợ chính là sợ, một phương trong đó sẽ tồn tại hai lòng.

Trong hàn xá, quen thuộc thủy chiến chừng hơn hai vạn người, bọn họ sinh hoạt trên sông biển nhiều năm, thủy tính vô cùng nhàn thục, thuật khiển thuyền cũng không kém.
Thanh âm của hắn đột nhiên khựng lại:
Chẳng qua…


Chẳng qua cái gì?


Chẳng qua..
Trình Anh Hào trầm ngâm chốc lát, rốt cục vẫn nói:
Tương quân sư, nếu lấy thủy chiến mà nói, trong thiên hạ, quả thật không người nào có thể sánh được với Kỳ Lân quân đoàn. Bọn họ trú thủ Giang Đông, bọn họ chính là thủy quân thiên hạ vô địch.


Nga, vậy theo Trình gia chủ, lại phải làm sao mới tốt?
Trương Khổng Minh thu hồi tươi cười, nghiêm mặt hỏi.

Không thể liều mạng.
Trình Anh Hào nghiêm mặt nói:
Trình mỗ biết, lời này có chút không đúng, nhưng…đây cũng là sự thật.


Cáp…
Hứa Hải Phong đột nhiên cười to.
Vẻ mặt Trình Anh Hào hồ nghi nhìn lại, chỉ thấy hắn lắc đầu, cười hỏi:
Trình huynh, ta có nói qua là muốn giải quyết bọn họ sao?


Nếu Hứa tướng quân đã tính trước, vậy Anh Hào an tâm.
Trình Anh Hào thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở trong lòng hắn, đối với sự độ lượng của Hứa Hải Phong vô cùng khó hiểu.
Trước khi Tương Khổng Minh đi tới Thái Nguyên, Hứa Hải Phong cũng không lộ ra hành động gì khác, nhưng từ sau khi vị Tương đại quân sư thần bí khó lường đi tới Thái Nguyên, những mệnh lệnh liên tiếp liền thông qua miệng Hứa Hải Phong truyền đi xuống.
Chỉnh bị quân đội, sưu tập chiến thuyền, vô luận từ mệnh lệnh nào nhìn xem, Hứa Hải Phong đều là muốn lập tức thảo phạt Kỳ Lân quân đoàn, hơn nữa còn bày ra bộ dáng không thể kéo dài chậm trễ.
Phương nam cùng phương bắc là hai hoàn cảnh địa lý khác nhau, dựa theo túi khôn của Trình gia suy đoán, Hứa Hải Phong không có sự chuẩn bị ngoài năm năm, đừng mơ tưởng phá được nơi trú đóng Giang Đông của Kỳ Lân quân đoàn.
Nhưng trên sự thật, làm mọi người xuất ngoài ý liệu chính là Hứa Hải Phong lại bày ra thái độ nóng nảy không thể chờ đợi.

Hai vạn thủy quân sao? Vậy là đủ rồi.
Như lầm bầm làu bàu, Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói.
Trong lòng Trình Anh Hào trầm xuống, hai vạn mà đủ rồi? Hắn nhướng mày, rốt cục nhịn không được nhắc nhở nói:
Hứa tướng quân, Kỳ Lân quân đoàn có địa vị bá chủ trên biển tới mấy trăm năm lịch sử.


Bá chủ trên biển?
Hứa Hải Phong khinh thường cười nói:
Ở trên đời này, không có thứ gì đã hình thành mà không thể thay đổi, Hung Nô nhân được xưng bá chủ thảo nguyên, nhưng hôm nay bọn họ lại ở nơi nào? Bá chủ trên biển sao, đó là bởi vì bọn họ không gặp phải Hắc Kỳ quân.

Trái tim Trình Anh Hào chấn động thật lớn, những lời này, thật sự là bá đạo hiếm thấy.
Chẳng lẽ, hắn có tin tưởng đối với bản thân như vậy sao.
Lúc này, phương xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hứa Lịch Hổ đi nhanh như lưu tinh chạy tới trước mặt bọn họ, khuôn mặt của hắn bởi vì hưng phấn quá độ mà đỏ bừng.

Chủ công, đại hỉ a…
( chuyện vui lớn).

Chuyện gì, lại xúc động như thế?
Hứa Hải Phong nhướng mày, tiểu tử này lại kinh hãi tiểu quái như thế, làm gì còn bộ dáng của một đại tướng cầm binh.

Hắc hắc…
Hứa Lịch Hổ cười khúc khích, chợt đem lời trách mắng của Hứa Hải Phong ném ra ngoài chín tầng mây:
Chủ công, chủ mẫu đã sinh.

Lúc này, chẳng những là Hứa Hải Phong xoay người lại, mà ngay cả Tương Khổng Minh cùng Trình Anh Hào đều động dung.

Nam hài hay nữ hài?
Không đợi Hứa Hải Phong lên tiếng hỏi, Tương Khổng Minh liền hỏi trước.

Nam hài, là tiểu chủ công.
Hứa Lịch Hổ lớn tiếng nói.
Hứa Hải Phong đột nhiên cất tiếng cười to, dù là trong đôi mắt cũng ẩn chứa ý cười nồng đậm.
Lưu Đình, rốt cục vì hắn sinh được một nam anh.

Chúc mừng chủ công.
Tương Khổng Minh cũng cười toe toét, hai người nhìn nhau, đều hiểu ý cười to.
Đã thành hôn nhiều năm với chúng nữ, thẳng đến hôm nay mới có được một đứa con trai. Người bên ngoài nhìn vào, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng làm gì có ai biết được, vì ngày hôm nay, Hứa, Tương hai người đã hao phí không biết bao nhiêu tâm cơ.
Nhiều con nhiều phúc, có đôi khi cũng không nhất định như thế.
Sắc mặt Trình Anh Hào khẽ biến, nhanh chóng khôi phục bình thường, nói:
Chúc mừng Hứa tướng quân.

Hứa Hải Phong cười to không ngừng, đột nhiên cao giọng nói:
Truyền lệnh của ta, mau nhanh chuẩn bị, trong vòng một tháng, binh áp Giang Đông. Ta muốn trước khi tiểu nhi được trăm ngày, nhất thống thiên hạ.

Tương Khổng Minh cùng Hứa Lịch Hổ đồng thời khom người, cao giọng ứng tiếng.
Sắc mặt Trình Anh Hào lại biến, chỉ là không biết, lúc này hắn lại có tâm tình thế nào.
&&&&
Cảnh vực Giang Đông, sông nước rậm rạp, chính là nơi trú đóng của Kỳ Lân quân đoàn.
Trong quân doanh, tiếng la chấn thiên, bọn quân sĩ đang để thân trần, dưới ánh nắng chói chang khổ cực thao luyện, cũng không ai cảm thấy khổ sở.
Trên cao lâu của thuyền lớn đậu ngay bờ sông, một gã tướng lãnh trên dưới ba mươi vội vã chạy lên, hắn nhìn mọi nơi, đi tới bên người Lưu Chính Khải cùng Đàm Hoành Đạt, ôm quyền hành lễ nói:
Điện hạ, phụ thân, phương bắc có tin.


Thế nào?
Hàn mang trong mắt Đàm Hoành Đạt chợt lóe, hỏi:
Hứa Hải Phong còn đang tụ họp quân đội sao?


Dạ.


Điển Đồ huynh, không cần đa lễ.
Khác với Đàm Hoành Đạt, Lưu Chính Khải ngược lại có vẻ hòa thiện hơn rất nhiều.
Đàm Điển Đồ hướng hắn cung kính thi lễ, nói:
Đa tạ điện hạ.


Hứa Hải Phong lại nóng lòng như thế, thật sự là không có đạo lý.
Đàm Hoành Đạt tức giận hừ một tiếng, nói.

Chẳng lẽ, hắn có tin tưởng tất thắng gì hay sao?
Lưu Chính Khải chần chờ nói.

Điện hạ, Kỳ Lân quân đoàn chúng ta tung hoành biển rộng sông lớn mấy trăm năm qua, không gặp địch thủ. Nếu ở trên lục địa, có lẽ không phải là địch thủ của hắn, nhưng tới trong nước, đó là thiên hạ của chúng ta.
Đàm Hoành Đạt cười ngạo nghễ, nói:
Bất kể bọn họ đến bao nhiêu người, vi thần cam đoan, đều cho bọn họ có tới chứ không có về.

Lưu Chính Khải mỉm cười nhìn vị thống lĩnh duy nhất trong năm đại quân đoàn còn trung thành với mình khẽ gật đầu. Thời khắc lúc này, cũng chỉ đành tin tưởng sự hứa hẹn của hắn.
Chỉ là ánh mắt của hắn vừa chuyển, lại chứng kiến bộ dáng muốn nói lại thôi của Đàm Điển Đồ, không khỏi hỏi:
Điển Đồ huynh có cao kiến gì.

Đàm Điển Đồ do dự một chút, nghiêm mặt nói:
Điện hạ, phụ thân, Hứa Hải Phong bình sinh vô số chiến dịch, nhưng mỗi lần đều có thể lấy yếu thắng mạnh, bên trong phải có đạo lý. Mà một khi thực lực ngang hàng, dù là thảo nguyên bá chủ như Hung Nô nhân cũng phải thảm tao tai ương vong tộc diệt loại. Vì vậy…


Ai…
Đàm Hoành Đạt thở dài nói:
Điển Đồ, đừng quên, người này bình sinh chưa từng gặp thủy chiến, ngươi cho rằng, bọn họ có thể ở trên biển rộng sông dài, thắng được chúng ta sao?

Đàm Điển Đồ chần chờ một thoáng, tạm thời như do dự không quyết.

Điển Đồ, ngươi có chuyện cứ nói.


Dạ, phụ thân, chẳng lẽ ngài đã quên, Trình gia lúc này cũng đã quy thuận Hứa Hải Phong.


Trình gia sao?
Đàm Hoành Đạt nhíu mày không nói.
Trong mắt Lưu Chính Khải chợt hiện lên vẻ oán độc, hắn hung hăng nói:
Trình gia, ta đã biết, cùng bọn chúng hợp tác, chuẩn xác không có chuyện tốt. Đám cỏ đầu tường này…

Cha con Đàm Hoành Đạt nhìn nhau, cũng biết được tâm tình lúc này của Lưu Chính Khải. Nếu không phải Trình gia cân nhắc tính toán muốn đẩy ngã sự thống trị của Lưu gia tại Đại Hán, thì Lưu gia làm sao rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, mà Hứa Hải Phong lại làm sao thừa dịp loạn thế dựng lên, nhất thống phương bắc Đại Hán.
Cuối cùng, Trình gia chính là kẻ gây tội chân chính, nguyên trước có hợp tác, là vì chống cự đại địch chưa từng có như Hứa Hải Phong, nhưng cuối cùng bọn họ lại phản minh ước, hơn nữa còn là ngay thời khắc mấu chốt.
Vì thế đối với Trình gia, Lưu Chính Khải thật sự hận đến thấu xương.

Khái…
Đàm Điển Đồ nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng đổi thoại đề, nói:
Điện hạ, phương bắc còn truyền đến một tin tức.


Cái gì?


Hứa Hải Phong đã có một đứa con trai.


Cái gì?

Tin tức kia tuy làm cho bọn họ cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không giật mình, bởi vì đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, chỉ là lúc này thời cơ quả thật có chút không đúng.

Nhưng…
Vẻ mặt Đàm Điển Đồ có chút do dự, muốn nói lại thôi.

Lại làm sao vậy?
Đàm Hoành Đạt hỏi.

Chính là, Hứa…Hứa phu nhân không ngờ là…


Là ai?
Lưu Chính Khải hỏi tới, không biết vì sao, ở trong tim của hắn cũng không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.

Là Đình công chúa.
Đàm Điển Đồ cắn răng, thấp giọng nói.

Ngươi nói cái gì?
Lưu Chính Khải tiến lên một bước, nhìn hắn chằm chằm, lớn tiếng hỏi.
Lời nói của Đàm Điển Đồ giống như một khối đá lớn rơi vào trong ao nhỏ, làm khởi lên một mảnh sóng lớn thật to.

Là Lưu Đình tiểu công chúa.
Đàm Điển Đồ chần chờ một chút, rốt cục khẳng định lặp lại một lần.

Đình nhi, không ngờ là Đình nhi.
Sắc mặt Lưu Chính Khải đột nhiên trở nên trắng bệch, hắn đột nhiên cười hắc hắc mấy tiếng, trong miệng lẩm bẩm:
Báo ứng a báo ứng.

Cha con họ Đàm nhìn nhau, cũng không rõ ràng hắn đang nói gì.
Ngày trước Mạo Đốn sai khiến sứ giả đến cầu hôn, Lưu Chính Khải là người hết sức chủ trương thúc đẩy việc đồng ý cho hôn nhân này. Nghĩ không ra cuối cùng lại tạo cho Hứa Hải Phong danh xưng tông sư một đời, càng làm cho hắn dưới sự áp bách của Thác Hà Đế mà lĩnh ngộ được tinh thần lực.
Hôm nay, sinh hạ cho Hứa Hải Phong một đứa con trai, chính là Lưu Đình mà ngày xưa Lưu Chính Khải vì chính ích lợi của bản thân mình, đã đẩy vị tiểu muội của mình vào trong hố lửa.
Thời khắc này nghĩ đến, tựa hồ hết thảy trong minh minh giống như có một bàn tay chậm rãi điều khiển, làm cho người ta không rét mà run.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.