Chương 408: Thiên Hoàng Đản Sinh


Số từ: 2138

Bản tính sao?

Chậm rãi khép lại quyển sách trước mặt, Lưu Chính Khải ngẩng đầu lên, hỏi:
Thế nào?


Hồi điện hạ, ngoại trừ ba người phản kháng bị bắt ra, dân chúng còn lại đều chủ động đầu hàng.
Đàm Hoành Đạt tiến lên, nhẹ giọng nói.

Ba người sao?
Lưu Chính Khải gật đầu, nói:
Được, truyền lệnh đi xuống, phóng thích những ai đầu hàng, ân…Không nên động vào nhà của họ, bọn họ vốn nghèo rớt mồng tơi, không lục soát ra thứ gì đâu. Tài phú của Đông Doanh, đều tập trung trong những người cầm đầu thôn xã.


Dạ.
Đàm Hoành Đạt lên tiếng, chậm rãi hỏi:
Còn ba người phản kháng?


Còn phải hỏi sao?
Lưu Chính Khải lạnh lùng thốt:
Nếu dám phản kháng, vậy cũng chỉ còn một con đường bày ra trước mặt bọn họ.

Đàm Hoành Đạt mặt không đổi sắc, chỉ yên lặng cúi đầu.
Lưu Chính Khải đi nhanh về phía trước, đi tới cửa thôn, chỉ vào phía trước cao giọng nói:
Truyền lệnh binh sĩ, ở đây nghỉ ngơi một ngày.
Hắn quay đầu nhìn Đàm Hoành Đạt nói:
Phái ra thám tử, đem theo phiên dịch, tìm hiểu đường đi nơi này.


Thần tuân chỉ.
Đàm Hoành Đạt cung kính nói.
Thân thể Lưu Chính Khải tựa hồ ngưng lại một chút, theo sau lập tức đi nhanh về phía trước, từ từ đi xa.
Đàm Hoành Đạt đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn đi xa, thở dài một hơi, đưa tay phất lên, một viên phó tướng tiến lên, nói:
Thống lĩnh…


Cho bọn lính nghỉ ngơi, thả đám tù binh, còn ba người chống cự…
Hắn trầm ngâm một chút, rốt cục nói:
Truyền lệnh xuống, công khai lăng trì.


Dạ…
Tên phó tướng kia rõ ràng do dự một chút, hắn vạn vạn cũng không nghĩ ra, Đàm Hoành Đạt Đàm thống lĩnh luôn luôn hòa thuận thân thiết lại hạ xuống mệnh lệnh máu tanh như thế.
Chỉ là thói quen nhiều năm phục tùng mệnh lệnh, cuối cùng hắn vẫn đáp ứng xuống tới.
Chốc lát sau, trong khu rừng phía trước vang lên từng trận tiếng kêu rên thảm thiết, giằng co đứt quãng hồi lâu, mới ngưng xuống.
Bọn lính người Hán, an doanh cắm trại, đối với việc kia làm như không nghe thấy.
Khi bọn tù binh trong rừng quay về nhà, trên mặt mỗi một người đều tràn ngập sự sợ hãi khủng hoảng, ánh mắt nhìn người Hán giống như nhìn thấy ác ma xuất hiện từ trong địa ngục.
Trong soái doanh, Lưu Chính Khải thoải mái nằm trên ghế dài, nhắm mắt, phảng phất như đang trầm tư điều gì.
Lưu Hoa Lương ở bên cạnh hắn, lắng nghe từng tiếng tru lên cực kỳ kinh khủng bên ngoài, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng.

Hoa Lương, có phải ngươi nghĩ rằng ta hạ thủ quá độc ác?
Lưu Chính Khải mặc dù đang nhắm mắt, nhưng hắn phảng phất cảm nhận được sự câu thúc bất an của Lưu Hoa Lương, vì vậy nhẹ giọng hỏi.

Ân?
Lưu Hoa Lương hiển nhiên cũng không lĩnh hội ý tứ của hắn, kinh ngạc nói không ra lời.

Ngươi…là đang vì ba người kia trách oán sao?
Khóe miệng Lưu Chính Khải xả ra một tia cười khổ, hỏi.
Nhìn vẻ mặt như vậy của thái tử điện hạ, lá gan của Lưu Hoa Lương phảng phất lớn hơn một chút, rốt cục nói:
Đúng vậy, điện hạ, chúng ta vừa mới đi tới Đông Doanh. Đặt chân chưa ổn, nếu thi hành khổ hình, sợ là sẽ tạo ra dân biến bắn ngược…


Không.


Cái gì?

Lưu Chính Khải đứng lên, đi vài bước trong doanh, nói:
Uy nhân không phản kháng, bởi vì…bọn họ không có thực lực đó.


A?


Hoa Lương, ngươi biết, Đông Doanh là một dạng quốc gia gì không?


Thần không biết.

Lưu Chính Khải đi tới cạnh bàn, mở ra một bản đồ. Hai mắt hắn mơ hồ có vẻ điên cuồng, nói:
Đông Doanh nằm phía đông bắc bộ của Đại Hán chúng a, bản thân nó có hình dạng như một hình cung, có bốn đảo lớn cùng ngàn đảo nhỏ tạo thành.


Ân, phạm vi của bọn họ cũng không nhỏ.
Lưu Hoa Lương cẩn thận nhìn bản đồ, bản đồ này hắn hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Phạm vi của bọn họ tuy không nhỏ, nhưng nhân khẩu lại quá ít.
Lưu Chính Khải khinh thường cười, nói:
Địa phương lớn như vậy, tổng dân cư của Đông Doanh, không vượt qua năm mươi vạn.


Năm mươi vạn?


Không sai, Hoa Lương, ngươi cho rằng chỉ năm mươi vạn dân chúng này, là có thể uy hiếp được cô vương sao?

Lưu Hoa Lương trầm tư chốc lát, rốt cục lắc đầu nói:
Nếu tu vi của mọi người đều giống như hôm nay, vậy tuyệt đối không cách nào ngăn cản mấy vạn đại quân của Kỳ Lân quân đoàn.

Lưu Chính Khải ha ha cười, nói:
Tuy không khả năng tất cả đều yếu nhược như vậy, nhưng cho dù là khá hơn, cũng không khá bao nhiêu.

Hắn chỉ vào tấm bản đồ, cất cao giọng nói:
Trên đảo này, hẳn là có một hơn trăm tiểu bộ lạc do từng thôn xã thủ trưởng thống trị. Những người này, hừ hừ…Bọn họ không có thủ lĩnh thống nhất, cũng không có một lòng đoàn kết. Nếu chia rẽ như vậy mà còn có thể uy hiếp được đại quân của chúng ta, đó mới là việc không thể tưởng tượng.


A…
Lưu Hoa Lương nghe xong lời này, trên mặt lại càng hiện lên thần thái khó hiểu kỳ lạ. Qua một thoáng, hắn rốt cục hỏi:
Điện hạ, nếu những người này không đủ gây nên sợ hãi, vì sao ngài còn muốn hạ lệnh đưa bọn họ…thi hành trọng hình?


Hừ…
Từ trong miệng Lưu Chính Khải khinh thường khẽ hừ một tiếng:
Bản tính.


Cái gì?


Đông Doanh, người chỗ này rất kỳ quái, lại có sự sùng bái mù quáng đối với người mạnh, lại đối với người yếu cực độ bạo ngược.
Lưu Chính Khải phảng phất như nói về một chuyện không có quan hệ gì với mình:
Nếu muốn cho bọn họ hoàn toàn thần phục, vậy chuyện đầu tiên chúng ta muốn làm, chính là đánh.


Đánh…
Sắc mặt Lưu Hoa Lương cực kỳ kỳ quái, hắn thì thào hỏi:
Điện hạ, thần không rõ.


Ngươi thật là thành thật.
Lưu Chính Khải cười lớn một tiếng, nói:
Chính là đánh, đánh đau bọn họ, để bọn họ đem cái đau này vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, muốn đánh ra bản tính nô lệ trong bọn họ, để cho bọn họ trọn đời không dám phản kháng.


Này…
Gương mặt Lưu Hoa Lương hiện lên vẻ khó khăn, yêu cầu này không tránh khỏi có chút quá khó khăn.

Rất khó sao?
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn, Lưu Chính Khải hỏi.

Đúng vậy.
Lưu Hoa Lương thẳng thắn nói.

Không khó.
Lưu Chính Khải chậm rãi rút ra một lá thư, đưa cho Lưu Hoa Lương, nói:
Trên đây, đã sớm ghi lại từng bước nên làm, chỉ cần chúng ta không phạm sai lầm, hoặc là nói, chúng ta không phạm sai lầm trí mạng, vậy, Đông Doanh chính là của chúng ta.

Lưu Hoa Lương hồ nghi nhận lấy, hắn càng xem trong lòng càng kinh hoảng, bên trên ghi lại những thứ rõ ràng chi tiết, đã đem những tình huống có thể phát sinh viết rõ tỉ mỉ hoàn toàn, hơn nữa còn chế định ra phương án ứng biến.
Chỉ là một điểm duy nhất, làm cho hắn cảm thấy lông tóc dựng đứng, bên trên viết từng bước nên thực hành, mỗi bước đều tràn ngập hai từ, máu tanh, một loại máu tanh cực độ.
Chóp mũi Lưu Hoa Lương tựa hồ là nghe được một mùi vị cực kỳ gay mũi, hắn lắc đầu theo bản năng, thở dài hỏi:
Điện hạ, vật này, là người điên nào chế định?


Người điên?
Lưu Chính Khải bật cười, nói:
Nói hắn là người điên, đúng thật sự là có vài phần đạo lý.

Dứt lời, hắn dừng mắt ở vị hộ vệ trưởng trung tâm, chậm rãi nói:
Tương Khổng Minh.


Tương Khổng Minh?
Tương yêu đạo?
Hít sâu một hơi rét lạnh, đối với người này, Lưu Hoa Lương có sự sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm.

Không sai, cô vương cũng không biết, vì sao hắn phải đem vật này giao cho cô vương, nhưng thứ này rõ ràng bày ra, Tương Khổng Minh làm như vậy là muốn mượn tay cô vương, vì hắn nhất thống Đông Doanh.


Làm như vậy đối với hắn có chỗ tốt gì?


Không biết.
Lưu Chính Khải bình tĩnh nói:
Ta quan tâm, chính là thứ này có thật hay không?
Hắn đi tới ngay cửa trướng, nhẹ giọng nói:
Có lẽ, ngày mai ta sẽ biết.

&&&&
Sáng sớm ngày thứ hai, dưới sự trinh thám nghiêm mật của thám tử, cơ bản hiểu rõ tình huống phụ cận.
Đàm Hoành Đạt lập tức bẩm báo chi tiết cho Lưu Chính Khải, ở vài dặm nam phương, có một thôn trại cao lớn, là một thôn lạc lớn nhất ngay phụ cận. Trong thôn lạc, nhân số không hơn ngàn người, nhưng chứng thật là lực lượng cường đại ở gần nhất.
Lưu Chính Khải nhận được tin tức, quả nhiên hạ lệnh, làm ra lựa chọn tấn công địch doanh.
Con trai của Đàm Hoành Đạt là Đàm Điển Đồ tự mình dẫn hơn vạn đại quân, mạnh mẽ phóng ra, dưới tình huống Uy nhân không có chút chuẩn bị tâm lý, một lần toàn sổ, chỉ dùng nửa canh giờ, liền đem đại hành thôn trại dung nạp ngàn người kia hoàn toàn công phá.

Truyền chỉ ý điện hạ, thuận sống nghịch vong, phàm ai chống cự, hết thảy xử trảm, không được lưu tình.

Khoái mã chạy qua, kỵ sĩ trên lưng ngựa giơ cao lá cờ ghi chữ Lưu tung bay, há to miệng hét lớn.

Dạ, thần lĩnh chỉ.
Đàm Điển Đồ cũng quát lớn một tiếng, cổ tay chém ra, đám quân sĩ bên người đã sớm có chuẩn bị, cả đám rút ra quỷ đầu đao, ở trên cổ tù binh hung hăng chém xuống.
Trận chiến này, Đàm Điển Đồ đúng là lấy mạnh đánh ít, Kỳ Lân quân đoàn của Đại Hán lại càng triển hiện ra thực lực trác tuyệt chân chính của bọn họ.
Ở hai năm tiếp theo, những binh sĩ tướng lãnh của Kỳ Lân quân đoàn đạp biến khắp ngõ ngách của Đông Doanh. Khi đối mặt với những bộ lạc nửa nguyên thủy, nửa là xã hội nô lệ, bọn họ buông ra tay chân, trong lòng vững vàng nhớ kỹ một câu nói:
Thuận sống nghịch vong.

Hai năm sau, những bộ lạc lớn nhỏ trên quần đảo Đông Doanh đã bị bọn họ giải quyết không còn.
Nam tính Đông Doanh, lại càng gặp phải kiếp nạn lớn nhất từ trước tới nay.
Những người vóc dáng vốn gầy nhỏ, trải qua trường hạo kiếp này, nhân số còn lại còn chưa đủ một nửa ngày xưa.
Sau đó, Lưu Chính Khải chính thức triệu tập bách quan, gầy dựng nội các, dựa theo lá thư Tương Khổng Minh truyền lại, tự lập làm Vũ Đức Thiên Hoàng, trở nên thủ vị Thiên Hoàng bệ hạ của Đông Doanh.
Dưới sự lãnh đạo nhân từ của Vũ Đức Thiên Hoàng, vận mệnh của người bản xứ tuy có thay đổi, nhưng bọn họ vốn từng sinh hoạt dưới tầng thấp nhất của xã hội, thủy chung không cách nào thoát khỏi vận mệnh bần khốn.
Chỉ là bọn họ quả thật sợ, bị thủ đoạn hung tàn của Vũ Đức Thiên Hoàng đánh sợ.
Mà Thiên Hoàng, danh từ này, cũng từ nay về sau hoàn toàn truyền đi xuống, thẳng đến…
Đại quân Trung thổ lại tiếp tục lên bờ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.