Chương 44: Buổi Tiệc


Số từ: 2843
Cáo biệt lão đạo nhân, Hứa Hải Phong ngoài ý muốn gặp lại Phương Lệnh Đức, nhìn bộ dáng của hắn chính là cố ý đứng ngay nơi này chờ đợi mình, trong lòng không khỏi sinh ra sự cảm kích. Mà lần này gặp lại, thái độ của Phương Lệnh Đức lại càng thân thiết ba phần, khi hắn nghe được Phương Lệnh Thiên gia chủ Phương gia còn muốn thiết yến ngay tại phủ đệ, mời bách quan tẩy trần cho hắn, lại càng vì được yêu mà sợ.
Nếu Phương Lệnh Thiên cố ý mời bách quan tẩy trần cho hắn, vậy chính là muốn hướng mọi người thông cáo, Phương gia đem toàn lực ủng hộ Hắc Kỳ quân, từ nay về sau vận mệnh của Phương gia cùng Hắc Kỳ quân liền vững vàng buộc chặt vào nhau. Phương Lệnh Thiên chịu thả ra công sức nặng như vậy, hiển nhiên là xem trọng việc lão đạo nhân trúng ý Hứa Hải Phong, nghĩ không ra phân lượng của vị lão đạo này trong lòng người lại quan trọng như vậy, Hứa Hải Phong lại càng thêm tò mò đối với thân phận lão nhân gia.
Trở lại khách sạn, chuyện thứ nhất Hứa Hải Phong lập tức gọi Tương Khổng Minh đến, đem chuyện cả ngày nay nói hết cho hắn nghe toàn bộ. Tương Khổng Minh nghe được Hứa Hải Phong được truyền một loại kỳ công, vừa hâm mộ, nói cái gì cũng muốn học theo một hồi, nhưng Hứa Hải Phong dạy suốt hồi lâu, cũng không thấy nửa điểm thành công, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhịn đau buông tha. Hắn hỏi thêm mấy vấn đề, kể cả vẻ bề ngoài của lão đạo nhân, thái độ cùng xưng hô của Phương Lệnh Thiên, cuối cùng nói:
Chúc mừng chủ công.

Hứa Hải Phong kì quái hỏi:
Chúc mừng cái gì?

Tương Khổng Minh lại cười nói:
Chủ công có biết danh xưng của vị tiên trưởng kia không?


Nếu ta biết, còn cần đi hỏi ngươi sao?
Hứa Hải Phong trừng mắt liếc hắn, xem bộ dáng trong lòng Tương Khổng Minh đã biết rõ ràng, nhưng hắn vẫn không chịu sảng khoái nói ra, tuy tính tình này không hợp khẩu vị của Hứa Hải Phong chút nào, nhưng hắn vẫn không cách nào thay đổi.
Tương Khổng Minh vươn ba ngón tay, lắc lắc nói:
Chẳng lẽ chủ công đã quên tam đại tông sư của Đại Hán sao?


Tam đại tông sư?
Trong lòng Hứa Hải Phong cả kinh, ba người này có thể nói là danh chấn thiên hạ, hắn lại làm sao không biết. Đầu óc vừa chuyển, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, nhất thời vừa vui vừa sợ hãi, run giọng hỏi:
Ngươi muốn nói lão đạo sĩ này chính là người đứng đầu tam đại tông sư Thái Ất chân nhân?


Ngoại trừ Thái Ất chân nhân, còn có ai có thể làm cho Phương Lệnh Thiên phải dùng lễ vãn bối? Chủ công phúc duyên thâm hậu, thật đáng mừng.
Tương Khổng Minh chúc mừng nói.
Thiên hạ tam đại tông sư phân biệt là đạo giáo tổ sư gia Thái Ất chân nhân, một trong tứ đại thế gia chấp chưởng nam phương nhất mạch Trình gia trưởng lão Trình Huyền Phong, cùng với ma giáo giáo chủ Lê Ngạn Ba. Trong ba người thì Thái Ất chân nhân thành danh sớm nhất, lớn tuổi nhất, đã tới một trăm mười tuổi, bốn mươi năm trước cũng đã đứng hàng tông sư, được xưng Đại Hán đệ nhất cao thủ, trong mấy chục năm nay không có một ai dám can đảm khiêu chiến. Đồng thời, Thái Ất chân nhân lại sinh ra trong gia đình quyền quý, môn hạ đệ tử khắp Đại Hán, có mặt luôn cả trong triều đình có thể hô phong hoán vũ.

Lần này chủ công dự tiệc, không cần giấu diếm bản thân, có thể mang theo Lâm Trường Không, Tần Dũng, Triết Biệt cùng Lâm tiểu thư đi chung.


Không phải quân sư muốn ta nói ít nghe nhiều, mang theo cái đuôi làm người sao, như thế nào đột nhiên lại muốn ta đại xuất danh tiếng.


Chủ công mới vào kinh sư, còn chưa có chỗ nào nhờ vả, chỉ có thể cẩn thận mọi việc, cầu được bình an. Nhưng hiện tại Phương Lệnh Thiên toàn lực ủng hộ chủ công, càng muốn đẩy chủ công lên cao, kỳ ngộ lớn như thế, đương nhiên phải toàn lực ứng phó, cần phải làm cho người ta sợ hãi.
Tương Khổng Minh giải thích.
Hứa Hải Phong đột nhiên hỏi:
Đã như vậy, vì sao không mang theo luôn An Đức Lỗ huynh đệ, công phu bọn họ còn cao hơn Lâm Trường Không một bậc. Mặt khác, Lâm Uyển Nhàn nhất định phải đi sao?

Tương Khổng Minh phe phẩy chiếc quạt lông, bày ra bộ dáng như đã tính trước:
Mọi việc luôn phải lưu lại một tay, đám người Tần Dũng đã được hoàng thượng triệu kiến, đã sớm danh dương thiên hạ, có thể nói mọi người đều biết, có trốn cũng tránh không khỏi. Mà An Đức Lỗ huynh đệ còn chưa ai biết tới, có thể lưu lại làm kỳ binh để dùng. Về phần Lâm tiểu thư, chỉ có dùng phương dung tuyệt thế của Lâm tiểu thư, mới có thể làm cho mọi người nhớ kỹ chủ công, đây gọi là hiệu ứng minh tinh. Ngài đã hiểu chưa?

Hứa Hải Phong cái hiểu cái không chỉ đành gật đầu, Tương Khổng Minh thở dài một tiếng nói:
Ngày sau lúc rảnh rỗi, học sinh cùng chủ công tham thảo một chút về chuyện minh tinh, khi đó có lẽ ngài sẽ hiểu rõ ý của học sinh. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi, chủ công cần phải luyện tập một loại kỹ năng.

Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi:
Kỹ năng? Ngươi dạy ta sao?

Tương Khổng Minh ngoại trừ khí lực hơn xa người thường, cũng không biết được chút võ công nào, vậy thì có thể dạy hắn được cái gì.

Đúng vậy, học sinh truyền thụ chủ công chính là thiên hạ đệ nhất kỳ công, gọi là – biểu diễn.
Tương Khổng Minh đã tính toán trước, thản nhiên nói.
Ba ngày sau, Hứa Hải Phong suất lĩnh Lâm Trường Không, Tần Dũng, Triết Biệt, Tương Khổng Minh cùng Lâm Uyển Nhàn đi tới Phương phủ dự tiệc.
Buổi tiệc này chính là vì tẩy trần cho Hứa Hải Phong mới bày ra, cho nên hắn cũng coi là nửa chủ nhân, trên thiếp mời của Phương gia phát ra đã cố ý ghi rõ Hứa Hải Phong cùng Phương gia trưởng tử trưởng tôn Phương Hướng Minh là bát bái chi giao. Dựa theo quy củ, bọn họ phải tới Phương phủ sớm hơn, nghênh đón bọn họ chính là Phương Lệnh Đức.
Người mới gặp gỡ Lâm Uyển Nhàn, đều sẽ cảm thấy một loại rung động mãnh liệt, mà ngay cả Phương Lệnh Đức cũng phải mê say từng cử chỉ vô hạn phong tình của nàng, cũng may vị lão nhân gia này dù sao từng gặp qua vô số mỹ nữ, không phải là một tiểu tử mới ra đời, rất nhanh liền tỉnh táo lại, cùng đám người Hứa Hải Phong nói chuyện vui vẻ, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Uyển Nhàn nhiều hơn một chút mà thôi.
Chỉ một lúc sau, khách nhân lục tục đến, Phương Lệnh Đức cùng hai đứa cháu ở ngoài cửa đón khách, để Hứa Hải Phong ở lại trong nội đường chờ đợi.
Nội đường của Phương gia to lớn, đủ để dung nạp tới mấy trăm người cùng ngồi dùng cơm, bây giờ đã có tới một trăm bàn. Ở giữa là một đường đi rộng thênh thang, những chiếc bàn được sắp xếp chỉnh tề dọc theo đường đi, mỗi bàn đều có hình chữ nhật, nhiều nhất có thể ngồi bốn người. Bàn của Hứa Hải Phong là bàn thứ ba phía bên phải, cộng lại là hai bàn, do Tương Khổng Minh an bài, Lâm Uyển Nhàn cùng Tần Dũng theo Hứa Hải Phong ngồi ở bàn trên, mà hắn cùng Triết Biệt, Lâm Trường Không ngồi bàn dưới.
Thời gian khách nhân đi tới luôn có liên quan với thân phận địa vị trong triều đình, người càng có thân phận hiển hách thì càng tới chậm. Số người trên đại đường tuy rằng không ít, nhưng phần nhiều là người có quan chức thấp, võ tướng chiếm tuyệt đối nhiều hơn, thật không hổ là quân nhân thế gia dùng võ khởi gia.
Lại sau một lúc lâu, nhân số càng nhiều, nữ khách cũng không ít. Chỉ là ánh mắt của mọi người cũng không thể tự chủ đều nhìn về một chỗ, Lâm Uyển Nhàn ngồi ngay ngắn trên ghế, cũng không thấy nàng có cử chỉ gì đặc biệt, nhưng lại tự nhiên biến thành tiêu điểm của toàn trường.
Hứa Hải Phong ngồi bên cạnh Lâm Uyển Nhàn cũng trở thành đối tượng chú ý của mọi người, chỉ là Hứa Hải Phong đã sớm không còn là một gã tân binh như trước kia, kinh nghiệm qua hai cuộc chiến sống chết, gặp qua hoàng đế, ở qua hoàng cung( tuy không phải hoàng cung Đại Hán), trên người của Hứa Hải Phong đã rất có phong độ của một đại tướng, chủ yếu nhất chính là mấy ngày nay hắn theo Tương Khổng Minh khổ luyện công phu đặc thù – biểu diễn, cho nên lúc này hắn thật thản nhiên trò chuyện cùng Lâm Uyển Nhàn và Tần Dũng, đối với sự nghị luận của mọi người đều như không hề nhìn thấy.
Lúc này, từ ngoài cửa nổi lên một trận tao động, không ít người đều đứng lên, vừa nhìn đã biết có đại nhân vật đi tới. Quả nhiên một trận tiếng cười to hào sảng truyền đến, tiếp theo là một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay cửa, chính là tây tuyến đại doanh tổng thống lĩnh Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái. Ở phía sau hắn, Phương Lệnh Đức đang bồi tiếp cùng đi vào đại sảnh.
Cổ Đạo Nhiêm thân phận tôn quý, ở trong chúng tân khách cũng là nhân vật số một số hai, hắn đầy mặt mỉm cười, đối với những người hành lễ với mình đều nhất nhất ôm quyền hoàn lễ, chỉ nhìn biểu hiện thế này đã có thể tuyệt đối được xưng là khiêm khiêm quân tử. Đối mặt vị trưởng quan lúc trước, trong lòng Hứa Hải Phong cũng không biết có tư vị gì. Chính là vị nguyên soái này đề bạt hắn trở thành thống lĩnh Hắc Kỳ quân, cho hắn cơ hội xuất đầu, nhưng cũng là vị đại nguyên soái này cố tình góp lời trước mặt hoàng thượng, ngăn chận con đường thăng quan tiến chức của mình. Chẳng qua thời khắc này, hắn cũng không dám có chút chậm trễ, vội vàng đứng lên, suất lĩnh đám thuộc hạ tiến lên nghênh đón.
Hai mắt Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên ngưng lại, ở trong đám người hắn liếc mắt liền nhìn thấy được Tần Dũng cao lớn như hạc trong bầy gà, theo sau lại thấy được Lâm Uyển Nhàn quốc sắc thiên hương, đối mặt với nữ tử xuất sắc như vậy, cho dù là hắn cũng không tránh khỏi có chút thất thần trong nháy mắt, thẳng đến khi Hứa Hải Phong hành lễ ân cần thăm hỏi hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Hứa tướng quân mới đến kinh sư, đã có quen chưa.
Tuy Hứa Hải Phong chỉ là một viên thiên tướng nho nhỏ, nhưng Cổ Đạo Nhiêm cũng không dám dễ dàng khinh thị, nếu Phương gia biểu lộ rõ ràng muốn ủng hộ Hứa Hải Phong, vậy việc hắn thăng quan tiến chức cũng chỉ là vấn đề thời gian, ngày tiến lên cao cũng chỉ trong chớp mắt.

Mạt tướng hết thảy đều mạnh khỏe, đa tạ đại nhân lo lắng.
Hứa Hải Phong cung kính hồi đáp.
Hai người vừa mới nói được vài câu, ngoài cửa lại truyền đến một trận hỗn loạn, bọn họ đồng thời hướng ra ngoài nhìn lại, ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung vào trên người một vị nữ tử.
Đó là một vị tuyệt đại giai nhân, chỉ thấy nàng mỉm cười thản nhiên, khuôn mặt hoàn mỹ với đôi mắt to lóe lên sự hấp dẫn trí mạng. Vài vị nam tử bên người nàng đều là tuấn kiệt đương thời, nếu xuất hiện ở trường hợp bình thường, nhất định là tiêu điểm toàn trường. Chỉ là thời khắc này vây quanh bên người nàng, lại bị nét mặt tuyệt thế của nàng che phủ, ngược lại không hề gây cho người chú ý. Tuyệt đại hồng nhan như thế chỉ có Lâm Uyển Nhàn mới có thể so sánh.

Anh Hào, Anh Kiệt, các ngươi tới đây, ta giới thiệu một vị tuấn kiệt tuổi trẻ cho các ngươi.
Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên đưa tay hô.
Trong mấy người nọ có hai thanh niên khuôn mặt tương tự ứng tiếng, liền đi tới, kỳ thật đoàn người Hứa Hải Phong cũng vô cùng xuất sắc, bọn họ vừa đi vào liền nhìn thấy Lâm Uyển Nhàn, nếu không phải cố kỵ vị nữ tử bên người, bọn họ đã sớm đi tới làm quen.

Hứa tướng quân, hai vị này là cháu của ta, Trình Anh Hào cùng Trình Anh Kiệt. Vị này chính là Hứa Hải Phong tướng quân, là thống lĩnh Hắc Kỳ quân đại phá Lâm An, uy chấn Khải Tác nhân, các ngươi đều là người trẻ tuổi, ngày sau nên thân cận nhiều hơn.

Hứa Hải Phong vừa nghe, nguyên lai chính là Thương Lang quân đoàn phó thống lĩnh Trình Anh Hào mà Mẫn thừa tướng tiến cử, hắn nhìn kỹ, Trình Anh Hào tuổi không lớn lắm, chỉ là trạc tuổi Phương Hướng Minh, vậy mà đã làm Thương Lang phó thống lĩnh. Tuy nói có gia tộc làm hậu thuẫn, nhưng cũng do bản thân thập phần xuất sắc, nếu không cũng không cách nào tuổi còn trẻ như thế đã đi lên cao vị. Về phần đệ đệ Trình Anh Kiệt của hắn cũng chỉ là một bạch diện thư sinh, chỉ thấy hắn không chút cố kỵ nhìn trừng Lâm Uyển Nhàn, trong ánh mắt toát ra dục vọng trần trụi, không hề để ý tới việc Hứa Hải Phong đang đứng ngay trước mặt, tỏ vẻ khinh thường không nhìn tới.
Trong lòng Hứa Hải Phong cực kỳ bất mãn, nhưng hắn cũng không hề tỏ vẻ, chỉ đột nhiên phát hiện thân thể Lâm Uyển Nhàn run nhè nhẹ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ánh mắt miễn cưỡng gắng gượng của nàng đã lộ ra một tia bi phẫn cùng nổi giận không cách nào che giấu. Người bên ngoài chỉ nói là nàng tức giận sự vô lễ của Trình Anh Kiệt, nhưng Hứa Hải Phong lại biết sự tình tuyệt đối không đơn giản như thế, lấy khí độ kiến thức của Lâm đại tiểu thư, lại làm sao có thể bị một tên tiểu tử mặt phấn bộ dáng sắc lang hù dọa sợ hãi, tên lãng tử đăng đồ như thế chẳng lẽ nàng còn gặp qua quá ít hay sao.
Trình Anh Hào phát hiện biểu hiện khó coi của đệ đệ, vội vàng tiến lên một bước, ngăn lại tầm mắt của hắn, chắp tay nói:
Đại danh của Hứa tướng quân đã sớm được nghe thấy, thẳng đến hôm nay mới gặp lại, chỉ hận cuộc chiến Lâm An lần trước, bổn tướng quân có công vụ trong người, không thể cùng tướng quân sóng vai tác chiến, thật sự là chuyện hối hận trong đời.


Không dám nhận, đại nhân mới thật sự là tài tuấn trong quân, còn trẻ tuổi như thế đã vinh thăng phó thống lĩnh Thương Lang quân đoàn, không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Đại Hán ta.
Hứa Hải Phong cũng cười đưa đẩy nói.

Các ngươi không cần khen tới khen lui, đều là nhân tài lương đống tương lai của Đại Hán, mau sớm vào tiệc đi thôi.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, nguyên lai là đương triều binh bộ thượng thư, Phương gia đương đại gia chủ Phương Lệnh Thiên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.