Chương 89: Thảo Nguyên Song Hùng
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2463 chữ
- 2020-05-09 03:26:59
Số từ: 2460
Đoàn người của bọn họ từ sau khi tiến vào lãnh thổ Hung Nô, liền có một đám quan viên Hung Nô cùng đi, dọc theo đường đi cũng thái bình vô sự. Chỉ là Hứa Hải Phong lấy công chế tư đem trọng trách thủ vệ an toàn của công chúa kéo lên đầu mình.
Lưu Tuấn Thư mới vừa đưa ra kháng nghị, đã bị Lưu Đình mắng cho một trận tơi bời, hắn đoán không ra tiểu công chúa luôn luôn văn nhã hòa ái vì sao đột nhiên phát khởi cơn giận to như vậy. Chỉ nghĩ là bây giờ đã tới Hung Nô, tâm tình tiểu công chúa dĩ nhiên là không tốt. Từ đó về sau hắn còn là tránh được thì tránh, tận lực không đi tìm phiền phức.
Nếu hộ vệ công chúa đều là dũng sĩ Hắc Kỳ quân, vậy Hứa Hải Phong cũng là quang minh chính đại ra vào doanh trướng công chúa mà không bị người phát giác.
Về phần bốn nha hoàn cung nữ của công chúa, đều là tâm phúc sống bên Lưu Đình từ nhỏ, dưới ý tứ của chủ tử, tự nhiên là ngậm miệng, không dám nhiều lời.
Bốn nha hoàn này nói về dung mạo tuy kém hơn Lâm Uyển Nhàn các nàng, nhưng cũng không thua Nhàn Linh và Uyển Linh, đều là những mỹ nữ hiếm có. Càng kỳ lạ chính là, các nàng lại là bào thai sinh bốn cực kỳ hiếm có. Bốn gương mặt giống nhau như đúc đồng thời xuất hiện ngay trước mặt, lực hấp dẫn thật không thua gì những đại mỹ nữ kia.
Chỉ là lúc này tuổi các nàng còn quá nhỏ, so với Lưu Đình còn nhỏ hơn hai tuổi, nếu ngày sau trưởng thành, mị lực dĩ nhiên là có một không hai.
Vì bốn tiểu nha hoàn này, Hứa Hải Phong cũng phải chịu một phen trách mắng của Tương quân sư. Dựa theo đạo lý, các nàng hẳn là phải theo Lưu Đình cùng bồi gả cho Mạo Đốn Đan Vu, nhưng Lưu Đình biết mình có thể thoát khốn, liền cầu khẩn Hứa Hải Phong đem bốn nàng đồng thời cứu ra.
Hứa Hải Phong không đành lòng nghịch ý sự khổ khổ cầu khẩn của tiểu mỹ nhân, hơn nữa trong lòng hắn cũng có tư tâm, rốt cục đáp ứng. Đương nhiên, cụ thể làm sao hành động phải do Tương Khổng Minh đi tổn thương đầu óc. Quả nhiên, Tương đại quân sư vừa nghe phải cứu thêm bốn người, bật người liền mất phong độ, mở miệng mắng to, chỉ là sau khi hắn hết giận, còn không thể tránh được mà đi nghĩ kế.
Một tháng, mỗi buổi tối Hứa Hải Phong đều được hưởng hết tề nhân chi phúc. Chỉ là làm cho hắn kỳ quái chính là, chúng nữ tuy đối với hắn muốn gì được đó, nhưng giống như là đã có thương lượng trước, ngoại trừ Lâm Uyển Nhàn, mấy người còn lại đều giữ lại cửa ải cuối cùng, không chịu cùng hắn thật sự tiêu hồn.
Hứa Hải Phong giận tím mặt, nhất nhất hỏi tới, cuối cùng Đường Nhu Nhi không chịu nổi, kỳ thật là bị tay hắn làm cho ngất đầu choáng váng, mới nói cho hắn biết đợi khi nào Tĩnh Tâm Quyết của hắn đạt tới tầng thứ bảy mới bằng lòng cùng hắn động phòng. Về phần đạo lý bên trong, vô luận thế nào cũng không chịu nói ra.
Hắn không còn cách nào khác, lại không muốn dùng sức mạnh, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá. Nhưng dục tốc thì bất đạt, hắn càng dụng công, công lực tăng trưởng lại càng chậm chạp. Sau được Hạ Nhã Quân nhắc nhở, liền không hề cưỡng cầu, ai ngờ kể từ đó, công lực dĩ nhiên đột nhiên tăng mạnh, mơ hồ còn có dấu hiệu đột phá.
Một tháng sau, đại đội nhân mã của Hứa Hải Phong rốt cục đi tới thủ phủ Tây kinh thành của Hung Nô.
Hung Nô là do vô số dân tộc du mục thảo nguyên tạo thành, nhưng quanh năm xung đột và trao đổi cùng Đại Hán, khiến cho bọn họ cũng học được kiến thành cư ngụ. Tây Kinh là thủ phủ của bọn họ, tuy không thể so sánh với kinh sư Đại Hán, nhưng cũng rộng lớn quy mô.
Mắt thấy cửa thành đã đến gần, đột nhiên từ bên trong thành chạy ra khoảng trăm kỵ mã, bọn họ phóng nhanh chợt dừng, dừng ngựa lại ngoài tầm một mũi tên. Cử chỉ của bọn họ đều nhịp, trang bị một bộ khải giáp màu vàng, chính là thân vệ bộ đội của Hung Nô vương, Kim Lang quân.
Tại hạ Quát Bạt Ưng, phụng chủ của ta Mạo Đốn Đan Vu mệnh lệnh, nghênh đón vương phi vào thành.
Thanh âm Quát Bạt Ưng âm trầm hữu lực, ở trong hoang dã xa xa truyền ra. Đám người Lưu Tuấn Thư rõ ràng thất sắc, người này nội lực mạnh, dĩ nhiên cũng không kém hơn nhất phẩm cao thủ, Hung Nô được xưng vũ lực thiên hạ đệ nhất, quả nhiên là không sai, không thể khinh thường.
Lúc này quan viên Hung Nô cùng đi vẻ mặt sùng kính nói:
Mặt mũi vương phi thật là ghê gớm, ngay cả Quát Bạt công tử cũng đích thân tới đón tiếp.
Lưu Tuấn Thư dò hỏi:
Quát Bạt công tử này là người phương nào?
Quan viên kia khinh thường nhìn hắn, nói:
Quát Bạt công tử được xưng là thảo nguyên chi ưng, xuất thân vương tộc, tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã là vạn nhân trưởng trong Kim Lang quân. Cùng thảo nguyên chi lang Lợi Trí cùng xưng là hai viên tinh tú của Hung Nô chúng ta.
Tương Khổng Minh vốn đang bảo trì đê điều, trầm mặc không lên tiếng đột nhiên nói nhỏ bên tai Hứa Hải Phong:
Người này là tới thị uy.
Làm sao thấy được?
Hứa Hải Phong nghi hoặc hỏi.
Chúng ta có truy trọng đi theo, đi rất chậm. Bọn họ nếu thật tình nghênh đón, đã sớm ra khỏi thành chờ đợi, làm sao lại chờ chúng ta sắp tới cửa thành mới giả vờ chạy ra biểu diễn một phen, ngươi nói còn không phải là thị uy mà tới.
Hứa Hải Phong thầm giận, thầm nghĩ nguyên lai ngươi là tới thị uy với chúng ta, hắn quay đầu nhìn Tương Khổng Minh, hung hăng nói:
Chúng ta không thể mất mặt xấu hổ, ngươi nói nên làm như thế nào.
Nếu có Tương Khổng Minh ở bên, đương nhiên là cần sử dụng, do hắn đi nghĩ biện pháp.
Tương Khổng Minh mỉm cười, có vẻ đã tính trước, hắn gọi Hứa Hải Danh phân phó vài câu, chợt nghe Hứa Hải Danh cao giọng nói:
Dựa theo quy củ của Đại Hán ta, điện hạ chưa thành hôn cùng Đan Vu, lúc này vẫn là công chúa Đại Hán, không phải vương phi quý quốc, tướng quân chớ nên gọi sai.
Hứa Hải Danh cũng là nhất phẩm cao thủ, những lời nói ra đều dùng toàn lực, trong vòng vài dặm, rõ ràng vô cùng.
Quát Bạt Ưng nhìn tới phương hướng Hứa Hải Danh, hắn thật không ngờ trong đội ngũ mấy ngàn người này dĩ nhiên lại có cao thủ tuổi trẻ có công lực mạnh mẽ không kém mình.
Hai mắt của hắn tuôn ra một đoàn quang mang kịch liệt, lớn tiếng nói:
Nơi này là quốc thổ của Hung Nô quốc, nếu các hạ đã tới, thì phải nhập gia tùy tục, dựa theo quy củ của Hung Nô ta làm việc. Còn thỉnh tướng quân đưa vương phi tới, ta cũng tốt hồi báo Đan Vu.
Qua vài giây, thanh âm Hứa Hải Danh lại vang lên:
Lời của tướng quân sai rồi, chỉ cần công chúa điện hạ còn trong quân ta một ngày, chính là công chúa Đại Hán. Nếu tướng quân không phục, không ngại tự mình đến tiếp.
Hắn vừa nói ra lời này, hơn trăm Kim Lang quân ở sau lưng Quát Bạt Ưng đồng thời biến sắc, bọn họ hô quát một tiếng, đều nhịp thúc ngựa đi tới trước đội quân.
Lưu Tuấn Thư kinh hãi, lập tức hạ lệnh đao ra khỏi vỏ, giương cung, nghiêm trận chờ đợi.
Không ngờ, đám người Quát Bạt Ưng đi tới trước đội ngũ hơn mười thước, đột nhiên dừng lại. Lưu Tuấn Thư mới vừa thở dài một hơi, lại ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt đám người Quát Bạt Ưng cũng không phải nhìn về phía hai trăm cấm quân của mình.
Kim Lang quân thân là thân vệ quân của Hung Nô vương, được xưng chiến lực đệ nhất thiên hạ, kỳ thật lực mạnh, ngay cả là Hồng Sắc thương kỵ binh của Đại Hán cũng phải ngán ba phần.
Có thể nhập tuyển vào chi bộ đội này đều là hảo thủ trong quân thân trải qua trăm trận chiến, bọn họ tự nhiên có thể cảm nhận được biểu hiện ra khí phách sâm nghiêm cùng sát khí sắc bén của Hắc Kỳ quân.
Lúc này Quát Bạt Ưng nhìn chúng quân sĩ của Hắc Kỳ quân, trên mặt tuy không tỏ vẻ gì, nhưng sự khiếp sợ trong lòng thật không có lời nào có thể hình dung.
So sánh với hai trăm cấm quân đang giương cung bạt nỗ, ba ngàn Hắc Kỳ quân căn bản không ai lộ ra nửa phần sắc mặt khẩn trương, thậm chí thanh đao bên hông bọn họ cũng không hề chạm qua một chút. Tất cả mọi người lạnh lùng mà lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi việc xảy ra, ở trong mắt bọn họ thậm chí không tìm được một tia ba động.
Nhưng chính là do đội ngũ Hắc Kỳ quân gương mặt không chút đổi sắc này lại gây cho bọn họ áp lực khổng lồ, hơn nữa loại áp lực này còn theo thời gian kéo dài mà gia tăng càng nhiều. Nhìn đám quân sĩ ánh mắt trống rỗng này, Hung Nô nhân cảm giác được một cỗ hàn khí triệt cốt lan ra từ tận đáy lòng.
Đinh.
Một tiếng vang nhỏ quanh quẩn trong không khí yên tĩnh, một Kim Lang quân sĩ rốt cục không chịu được loại áp lực này, liền rút ra mã đao bên hông mình. Cử động này phảng phất như vừa điểm vào dây thuốc nổ, khiến cho xảy ra những phản ứng liên tiếp. Nhưng Kim Lang quân sĩ còn lại cơ hồ đồng thời đều rút ra mã đao, hơn trăm thanh mã đao dưới ánh nắng chiếu rọi xuống lóe ra quang mang nguy hiểm cùng chói mắt.
Chỉ là Hắc Kỳ quân bên đối thủ cũng không hề động đậy, phảng phất như đứng ngay trước mặt bọn họ không phải là Kim Lang quân uy chấn thiên hạ, mà là một chút lão hổ giấy mà thôi.
Mắt thấy tình hình hết sức căng thẳng, Quát Bạt Ưng đột nhiên hét lên một tiếng:
Dừng tay.
Thanh âm như sét đánh, uy chấn vài dặm, Kim Lang quân sĩ lúc này mới thở dài một hơi, dừng lại chân bước.
Hứa Hải Phong cau mày khinh thường nhìn hắn một cái, thầm nghĩ kêu cái quỷ gì, nếu so cổ họng ai lớn, ta cho Tần Dũng dạy dỗ ngươi thử xem.
Quát Bạt Ưng lại quét mắt nhìn Hắc Kỳ quân, hắn chú ý tới đám người này vô luận là diện mạo, vóc người hay hình dáng đều kém xa, quả thật chính là một đội quân hỗn hợp của nhiều quốc gia tạo thành. Theo lý mà nói, là một quân đội như vậy, thì lực chiến đấu phải càng thêm yếu ớt, nhưng chi bộ đội trước mắt này lại hoàn toàn phá tan thường thức trước kia.
Ngoại trừ bọn họ đều là kẻ ngu ngốc, nếu không vì sao có thể đối diện với Kim Lang quân đang ở trong trạng thái chiến đấu mà mặt vẫn không đổi sắc.
Nếu nói những người này là kẻ ngu ngốc, Quát Bạt Ưng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, mặt trời hôm nay tựa hồ vẫn là mọc từ phía đông a.
Hắn hít sâu một hơi, cao giọng nói:
Nổi danh thiên hạ, Hắc Kỳ quân danh bất hư truyền, Quát Bạt Ưng bội phục, xin hỏi vị nào là Hứa tướng quân.
Không chỉ là hắn, mà ngay cả đám người Tô Xuân Vĩ cũng đồng thời thở dài một hơi, nếu đến lúc này lại cùng Kim Lang quân phát sinh xung đột, tạm thời bất luận thắng bại thế nào, đoàn người của bọn họ chỉ sợ tính mạng nguy hiểm. Cho dù may mắn bảo vệ tính mạng, trở lại Đại Hán, cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Hứa Hải Phong vẫn ẩn ở phía sau, nghe thấy có người hỏi mình, lớn tiếng kêu lên:
Chính là mạt tướng, Quát Bạt công tử có gì chỉ giáo.
Quát Bạt Ưng kinh ngạc nhìn Hứa Hải Phong đang đứng xa xa, hắn vẫn tưởng rằng thống lĩnh Hắc Kỳ quân chính là một trong ba vị quan viên đứng ở trong đội cấm quân phía trước, hiện tại mới biết được mình đang sai lầm lớn.
Hứa tướng quân…
Quát Bạt tướng quân, chuyến này tiểu tướng chỉ nhậm chức phó sứ, chuyện gì cũng không thể làm chủ, nếu ngươi có việc, xin mời tìm lễ bộ thị lang Tô đại nhân, tiểu tướng hết thảy nghe lời hắn phân phó.
Hứa Hải Phong cắt đứt lời hắn, đem ý đồ của mình nói ra.
Quát Bạt Ưng nghe xong lời nói gần như vô lại này, cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, chẳng lẽ chính là vị tướng lãnh như vậy lại huấn luyện ra cường binh như Hắc Kỳ quân sao? Điều này cũng thật quá không có thiên lý. Hắn nhìn Hắc Kỳ quân đang đứng thẳng tắp, trong lòng chợt nổi lên một ý niệm, những người này có phải chỉ là cây nến le lói- nhìn được nhưng lại dùng không được hay không.