Chương 37: Ăn thịt người


Số từ: 2715
Dịch Giả: Tuế Nguyệt, Chi Lam, Nhung Tete, Ayukam
Nguồn: Sưu Tầm

Hứa hẹn cái gì?


Ha ha, có chút phức tạp, hiện tại nói không rõ ràng, tóm lại, nếu không có vật này, Thục Sơn sẽ có phiền toái lớn.
Chu trưởng lão nói tới đây, thần sắc có điểm trầm trọng, tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều, xoay người cầm lấy giỏ nói,
Tốt lắm, các ngươi từ từ ăn đi, ta có dịp lại đến gặp các ngươi.

Giang Dạ Bạch vội vàng đưa hắn tới cửa động, bạch quang chợt lóe, thân ảnh Chu trưởng lão liền biến mất.
Nàng xoay người tiếp tục ăn, chỉ chốc lát sau liền đem đồ ăn trước mặt mình hoàn toàn ăn sạch, bụng vẫn là chưa ăn no, liền kìm lòng không đậu hướng ánh mắt nhẹ nhàng qua trước mặt Hoa Âm Túy.
Nàng lặng lẽ đi lấn tới trước từng bước, lại lấn từng bước, mắt thấy sắp đến món khoai trần bì sườn cách nàng gần nhất, Hoa Âm Túy hừ một tiếng thật mạnh.
Giang Dạ Bạch ngượng ngùng bắt tay thu về bên hông, hướng nàng cười lấy lòng. Hoa Âm Túy liếc mắt trừng nàng một cái, đơn giản đem năm miếng sườn còn lại trên bàn toàn bộ nhét vào miệng.
Giang Dạ Bạch nghĩ, đây là sẽ không chia cho nàng. Quên đi, dù sao có thể ăn đến chín mươi bảy món, cũng là kiếm được rồi.
Nàng chán đến chết bắt đầu thu dọn đĩa, nhất tề đôi một xếp trồng lên nhau. Hoa Âm Túy lang thôn hổ yết đem đầy miệng sườn nuốt xuống, không cẩn thận bị nghẹn, liều mạng ho khan.
Giang Dạ Bạch thân thiết hỏi:
Ngươi không sao chứ?

Nguyên vốn tưởng rằng chỉ là bình thường nghẹn, ho khan vài cái thì tốt rồi, kết quả Hoa Âm Túy càng ho càng nhiều, làm khuôn mặt trướng đỏ bừng đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nàng cũng đột nhiên trở nên thực tàn ác hung dữ.

Ngươi… Làm sao vậy?
Giang Dạ Bạch vừa sợ hãi hỏi một câu, Hoa Âm Túy liền vội lại gần, một phen bóp chặt cổ của nàng:
Nhổ ra!


Ai? Cái gì?


Đem đồ ăn nhổ ra!
Hoa Âm Túy quát,
Khụ khụ, ngươi, ngươi dựa vào cái gì ăn đồ ăn Chu, Chu trưởng lão đưa tới! Phun cho ta, nhổ ra!

Giang Dạ Bạch trong lòng khó hiểu. Đại tỷ, rõ ràng là ngươi thơm lây của ta mới có thể được ăn được không? Nhưng nàng không dám cãi lại, bởi vì trên cổ đôi tay kia càng nắm càng chặt, chuyện tình tệ nhất quả nhiên đã xảy ra
Tuy rằng không có pháp lực, nhưng khí lực của Hoa Âm Túy vẫn lớn kinh người, đặt ở trên người nàng, hai tay tựa như cái kìm chặt chẽ kẹp cổ nàng, nàng cảm thấy sắp không hít thở được.

Thả, buông…


Đi chết đi, đi chết đi! Khụ khụ, ngươi, nữ nhân này mau chết đi cho ta!


Cứu, cứu mạng…
Giang Dạ Bạch yếu đuối kêu cứu, tầm mắt bắt đầu biến thành màu đen, mà đúng lúc này, Hoa Âm Túy bỗng nhiên buông lỏng tay ra. Không khí mới mẻ nhất thời tiến vào xoang mũi được cứu rồi !
Giang Dạ Bạch vội ôm cổ trốn được một bên, hít thở từng ngụm từng ngụm nhìn Hoa Âm Túy, kinh thần[1]chưa định.
Hoa Âm Túy mờ mịt nhìn tay mình, phát ngốc, bỗng nhiên vừa ngoan độc liếc mắt trừng nàng một cái, dọa Giang Dạ Bạch run rẩy. May mắn cũng không có bước tiếp theo, Hoa Âm Túy xoay người đến góc sáng sủa ôm đầu gối ngủ.
Trong động Phản Tư im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, vội vàng xao động mà ngắn ngủi, qua một hồi lâu, mới chậm rãi bình ổn xuống. Giang Dạ Bạch nghĩ: xem ra vị tỷ tỷ này hoàn toàn phát điên rồi. Thật sự là… Đột nhiên xảy ra như vậy, rất kinh tủng[2]!
Nàng nghĩ đến sự tình dừng ở đây, liền mơ mơ màng màng ngủ. Kết quả ngủ thẳng một lúc, cái loại cảm giác hít thở không thông lại tới nữa, nàng bối rối mở to mắt, phát hiện Hoa Âm Túy hai mắt đỏ ngầu, không biết từ khi nào lại qua bóp cổ nàng.
Giang Dạ Bạch vội vàng dùng chân đá, lại bị nàng gắt gao áp ở dưới mặt đất, không thể động đậy. Hơn nữa lần này càng thêm không xong, còn không phát được thanh âm.
Cứu mạng a, Cảnh Nguyên sư huynh! Nàng trong lòng kêu rên.
Đều do Cảnh Nguyên không tốt. Không nên để nàng vào hang hổ cái gì, giờ thì hay rồi, chưa bắt được hổ, mạng nhỏ của mình đã sắp bay !
Tầm mắt lại lần nữa biến thành đen, ngay tại khi nàng sắp hôn mê, Hoa Âm Túy đột nhiên lại buông tay, thối lui đến một bên.
Giang Dạ Bạch lúc này muốn mắng nhưng khí lực của nàng không đủ, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc.
Hoa Âm Túy có vẻ có chút mờ mịt, lại có chút tức giận, cuối cùng vẫn là lấy lạnh lùng căm tức chấm dứt, xoay người đi ngủ.
Giang Dạ Bạch cũng hoàn toàn không ngủ được .
Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Âm Túy, đề phòng nàng lại nổi điên xuống tay với mình. Trong động Phản Tư không biết được ngày đêm thay đổi, bởi vậy cũng không rõ ràng về thời gian. Như thế cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Âm Túy trong lúc ngủ mơ đột nhiên lăn lộn một cái đứng dậy, xông đến hướng nàng.
Đến đây đến đây lại tới nữa!
Giang Dạ Bạch vội vàng né tránh.
Hoa Âm Túy vồ vào khoảng không, té ngã trên đất. Giang Dạ Bạch sợ nàng đứng dậy gây bất lợi với mình, lập tức một cước dẫm lên, cả người cũng đè ép lên theo.
Hoa Âm Túy cả giận nói:
Buông! Buông!


Không! Ngươi vì sao muốn giết ta?


Bởi vì ngươi ăn của ta !


… Đó vốn chính là Chu trưởng lão cho ta được không? Hơn nữa sau đấy ta cũng không cướp được a!
Nàng hết nói nổi. Cư nhiên là nguyên nhân đơn thuần như vậy.

Dù sao ngươi nhất định phải chết!
Hoa Âm Túy liều mạng giãy dụa. Khí lực của nàng lớn hơn so với Giang Dạ Bạch, bởi vậy không lâu sau, liền giãy ra, một lần nữa hướng Giang Dạ Bạch xông lại.
Giang Dạ Bạch lúc này không thể lại có may mắn tránh đi, bị nàng lật lại, chờ khi phục hồi tinh thần lại, cổ lại bị bóp chặt.
Nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ: quá tam ba bận, xem ra lần này là thật sẽ chết tại đây trong tay …
Không được, dựa vào cái gì nàng phải chết !
Nhưng lại chết không minh bạch như vậy !
Một ý nghĩ vừa lóe, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ý niệm, pháp thuật bị Chu trưởng lão khóa lại giống như nháy mắt đột phá giam cầm, dâng lên mà ra, thân thể theo bản năng liền hành động đáp lại sự uy hiếp của cái chết
Roạt
Giống như vải vóc hoàn toàn xé mở.
Giống như nước sông nháy mắt khô cạn.
Trước mặt, Hoa Âm Túy đột nhiên biến thành tờ giấy.
Trên mặt nàng có biểu tình sợ hãi đến mức tận cùng, bất quá nháy mắt, ánh sáng trong mắt liền tiêu thất, nhẹ bay bay hướng xuống dưới bụng Giang Dạ Bạch.
Giang Dạ Bạch phát ra một tiếng thét chói tai, vội vàng hất nàng ta sang một bên, thế này mới ý thức được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
một người sống sờ sờ, ngay tại trước mặt nàng, biến thành trang giấy như vậy!
Nói cách khác, Hoa Âm Túy, bị nàng… Ăn rồi !
A a a a
Giang Dạ Bạch tiếp tục thét chói tai, việc này không phải sự thật việc này không phải sự thật! Tuy rằng vô số lần nàng đều nghĩ muốn ăn thịt người, nhưng trời đất chứng giám, nàng chưa bao giờ thật tình muốn ăn ai cả!
Không phải nàng ăn không phải nàng ăn !
Giang Dạ Bạch nhìn một thước[3] di thể Hoa Âm Túy bên ngoài, cả người run run, chỉ cảm thấy tận thế cũng không quá như thế !
Lúc này cửa động Phản Tư đột nhiên mở, bóng áo tím quen thuộc đồng thời ánh vào mi mắt, thân thể của nàng đã tự phát hướng người tới xông đến:
Cứu, cứu cứu ta, Cảnh Nguyên sư huynh! Cứu cứu ta

Người tới đúng là Cảnh Nguyên.
Hắn thuận thế ôm Giang Dạ Bạch.
Cảm ứng được hơi thở quen thuộc, thân thể ấm áp, nước mắt Giang Dạ Bạch lập tức liền chảy xuống, răng nanh khanh khách run lên, khóc không thành tiếng:
Sư, sư huynh… Nàng, nàng… Ta, ta không phải cố ý ăn, ăn, ăn…

Cảnh Nguyên vỗ nhẹ bả vai của nàng:
Không có việc gì, ta đến đây.

Ngắn ngủn sáu chữ, lại như là chú ngữ thần kỳ nhất trên thế giới, nước mắt Giang Dạ Bạch lập tức liền dừng lại, nàng ở trong lòng hắn ngẩng đầu.
Trên mặt Cảnh Nguyên có biểu tình trấn định mãi mãi không thay đổi, bởi vì trấn định, cho nên làm cho người ta an tâm. Hắn hướng Hoa Âm Túy đi qua.
Giang Dạ Bạch trong lòng căng thẳng, vội vàng trốn phía sau hắn, không đành lòng lại nhìn.
Mà Cảnh Nguyên đã ngồi xuống, cẩn thận đem
Người giấy
lên kiểm tra một phen.
Ta ăn nàng… Một thanh âm ở trong đầu Giang Dạ Bạch không ngừng xoay quanh: ta ăn thịt người … Ta ăn thịt người … Giang Dạ Bạch, ngươi ăn thịt người …
Thần a!
Nàng nhân xấu hổ mà che mặt mình, cảm thấy một loại tuyệt vọng tự đáy lòng.
Loại tuyệt vọng này, người không tự mình trải qua, vĩnh viễn sẽ không minh bạch.
Nếu mẫu thân biết… Trong lúc nhất thời, trong đầu hiện lên khuôn mặt mẫu thân phẫn nộ thất vọng sợ hãi, Giang Dạ Bạch càng nghĩ lung tung.
Cảnh Nguyên đột nhiên trở lại, cầm tay nàng.
Trên tay ấm áp, đồng thời tâm bàng hoàng giống như cũng ấm áp lên.
Giang Dạ Bạch run rẩy giương mắt, thấy môi Cảnh Nguyên nhẹ nhàng mở ra, nói ba chữ. Nàng có điểm mộng mị, lại cảm thấy mình nghĩ sai rồi, hốt hoảng không biết thân đang ở nơi nào.
Vì thế Cảnh Nguyên nắm tay nàng, lại nắm thật chặt, lập lại một lần.
Thế này, nghe rõ rồi chứ, hắn nói là:
Theo ta đi.

Đi? Đi đâu? Nàng có chút mờ mịt, lại có chút nghi hoặc, còn có chút hồn bay lên trời, ngay cả đầu óc cũng trở nên thực cứng ngắc.
Bất quá cũng là, gây họa lớn như vậy, là nên chạy thoát thân. Không trốn, chờ các trưởng lão đến xử phạt sao?
Tuy rằng là bị bức lên núi, tuy rằng đối với tu chân thành tiên như trước không có gì hứng thú, đã có thể ly khai như vậy, tâm bắt đầu nhộn nhạo, khó chịu ngay cả chính nàng cũng sợ hãi.
Có thể trốn chạy đi đâu đây? Mình chẳng qua là một phàm nhân, làm sao thoát được các trưởng lão đuổi bắt. Huống chi, còn làm phiền hà Cảnh Nguyên…
Giang Dạ Bạch nước mắt lưng tròng ngước mắt, nhìn nam nhân nắm tay nàng, sống lưng của hắn vẫn thẳng, cước bộ của hắn cũng tuyệt không hốt hoảng chút nào, hắn tựa hồ vô luận bất cứ lúc nào thoạt nhìn, cũng luôn trấn định bình tĩnh như thế.
Cũng phải, Tử Y đệ tử của Thục Sơn tiền đồ như gấm, cao đồ trưởng lão vô cùng coi trọng… Mình, thật muốn kéo một người như vậy xuống nước sao?
Giang Dạ Bạch bỗng nhiên bám trụ hắn, không chịu đi nữa.
Cảnh Nguyên quay đầu, quả nhiên kinh ngạc:
Làm sao vậy?

Giang Dạ Bạch cắn cắn môi, vô cùng gian nan mở miệng nói:
Ta… Không thể liên lụy ngươi!


Hử?
Cảnh Nguyên hơi nhướn mi.

Ta ăn thịt người, ta… Ta tuy rằng hiện tại thực sợ hãi, nhưng, ta biết ta không thể cứ như vậy mà đi, ta muốn cho các trưởng lão một lời giải thích, cũng muốn cho mọi người trong nhà Hoa sư muội một cái công đạo … Cho nên, sư huynh, ta không thể trốn!
Nàng nghẹn ngào, nắm chặt tay hắn, như là cầm lấy vật cuối cùng có thể dựa vào,
Ta càng không thể liên lụy sư huynh ngươi, ngươi nếu hiện tại một mình thả ta, ngày khác các trưởng lão truy cứu đến, sẽ làm tổn hại danh dự của ngươi. Ta ta, ta không thể hại người hại mình, càng hại ngươi!

Sau khi thật vất vả nói ra những lời này, Giang Dạ Bạch thở sâu, dùng một loại tâm tình tráng sĩ chặt tay bi tráng từng chữ từng chữ trầm giọng nói:
Cho nên ta không đi. Ta muốn lưu lại, gánh vác hậu quả này!

Cảnh Nguyên lẳng lặng nhìn nàng.
Con ngươi của hắn là màu đen rất thuần khiết, bởi vậy khi thâm trầm mở ra, liền tựa như viên ngọc đen tẩm trong nước, lại là sáng ngời, lại là tối đen, hoàn toàn nhìn không thấu biểu tình bên trong.
Mà hắn hay dùng loại ánh mắt này giống như ánh sáng lắng đọng lại trăm ngàn năm, nhìn chăm chú vào nàng, thời gian thật dài.
Giang Dạ Bạch trong lòng bất ổn, như là nhẹ nhàng vắt trên vách núi cao.
Sau đó, Cảnh Nguyên liền nở nụ cười.
Giờ này khắc này hắn cư nhiên còn có thể cười, Giang Dạ Bạch càng thêm bất an.

Ngươi nghĩ rằng ta mang ngươi đi đâu?
Cảnh Nguyên hỏi.

Hả? Không phải… bỏ trốn sao?

Ánh mắt Cảnh Nguyên cong lên, ý cười sâu sắc thêm vài phần:
Ngươi vì sao không xoay người xem?

Giang Dạ Bạch ngẩn ra, sau đó, chậm rãi xoay người, liền thấy rõ ràng vốn nên là nơi cửa động Phản Tư, đột nhiên cảnh tượng chuyển hoán, biến thành một tòa kiến trúc vô cùng cao lớn.
Thượng, Quang, điện.
Bang
Có tiếng chuông ở trong đầu nàng kêu vang.
Lại quay đầu, lọt vào trong tầm mắt, vẫn là Cảnh Nguyên kia trương ra khuôn mặt tươi cười, nhìn thế nào cũng thấy cười thực âm hiểm.

Ta dẫn ngươi, tự nhiên là đến chịu phạt . Bỏ trốn… Ha ha, tiểu sư muội, thả ngươi chạy, đối với ta có lợi ích gì? Ngươi là đánh giá mình quá cao, hay vẫn là xem nhẹ ta?

Trong lúc nhất thời, sao bay đầy trời.
Trước khi sắp ngất xỉu đi, Cảnh Nguyên lại nói một câu:
Ngươi nghĩ xem giải thích với các trưởng lão như thế nào đi.

Giang Dạ Bạch nghĩ, lúc nãy nàng chảy nước mắt cũng quá CMN hèn a!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắc Kinh lại sét đánh trời mưa . . .
Quả nhiên từ lúc sửa lại tên này, Bắc Kinh liền trạng huống không ngừng a
Hy vọng ngày mai trăm ngàn là trời nắng ~
Nếu là trời nắng, ta liền canh ba! ! ! ! !
[1] Kinh thần : kinh hoảng tinh thần.
[2] Kinh tủng:Sợ hãi, kinh dị.
[3] Một thước (xích) = 10 tấc = 0,23m.
Ayu: ta rất thắc mắc, vậy cái ‘Thần Y’ kia đâu rồi???
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến.