Chương 123: Thừa nhận tội lỗi
-
Tiên Ngục
- Chử Tửu Luận Già Phê
- 1509 chữ
- 2020-05-09 03:16:24
Số từ: 1501
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan.vn
- Gượm đã!
Nhìn thấy Tô Triệt định biến những thứ đó thành của riêng, Chân Lâm lập tức đứng dậy lớn tiếng ngăn cản:
- Tô Triệt, di vật của Tông sư đệ, ngươi không được lấy đi!
Không ngờ, Tô Triệt vờ như không nghe thấy, soạt soạt hai ba cái, cực kỳ nhanh nhẹn bỏ linh khí chiến chùy vào túi càn khôn của mình, buộc túi càn khôn của Tống mập vào hông.
Đồ thu xong rồi, mới đi ra mép đài, chắp tay nói:
- Chân Lam sư tỷ nói vậy là sai rồi, Tống Khánh An đã bại dưới tay ta, theo ước định trước đây, hắn phải rút khỏi tông môn, không còn là đệ tử phái ta nữa. Huống hồ, hắn còn chưa rời khỏi đài đấu võ, đã tự sát mà chết, rõ ràng là chủ động từ bỏ tất cả, như vậy, người chiến thắng ta, có quyền lợi tiếp thu số chiến lợi phẩm này.
- Nói bậy!
Chân Lam tức đến nghẹn giọng, nhưng nhất thời tìm không ra lý do phản bác hắn. Cũng không thể đứng trước mặt mọi người nói, trong di vật của Tống mập, có rất nhiều thứ đều là mình tài trợ. Hành vi gian lận này, mọi người tự biết không nói làm gì, nhưng cũng không thể bất chấp thể diện công khai hét lên như vậy.
Ngọc Thanh ha ha cười, tiếp lời nói:
- Ta cho rằng, lời Tô Triệt nói rất có đạo lý. Tống Khánh An nếu xuống đài rồi mới tự sát, như vậy di vật của hắn sẽ thành vô chủ, phải giao lại cho sư môn xử lý, nhưng, hắn lựa chọn tự vẫn trên đài đấu võ, ý nghĩa chính xác là, đem tất cả của mình giao cho đối thủ xử lý. Đạo lý này, đi đến đâu cũng nói thông được.
- Không sai, chính là đạo lý này.
Lôi Tiếu đứng dậy lên tiếng phụ họa.
Lôi Thanh Tuyết cũng đứng dậy giúp đỡ nói:
- Theo ước định, người thất bại sẽ mất đi thân phận đệ tử phái ta, nếu không phải đệ tử phái ta, đồ của hắn, đương nhiên ai lấy trước thì coi như thuộc về người ấy.
Lôi gia ở Thiên Huyền Tông căn cơ hùng hậu, nên cũng không sợ tỷ muội Chân thị.
Thiên Lô Phong Hoa Lộc thì nghĩ ra một loại thuyết pháp, có thể phản bác quan điểm của Tô Triệt và Ngọc Thanh ở một mức độ nhất định, đang định lên tiếng, thì lại nhớ ra mình từng nói qua với Tô Triệt, bởi vì chuyện Phong Ma Vực, coi như nợ hắn một phần nhân tình. Nếu nhân tình chưa trả, đã lại đối chọi với người ta, đúng thực sự là có chút khó nói.
Tục ngữ có câu, âm hiểm giảo hoạt cũng là bản lĩnh, nhưng trắng trợn lộ liễu không biết xấu hổ, đó mới là tiểu nhân vô lại. Hoa Lộc khá coi trọng thể diện, thà làm ngụy quân tử, cũng không muốn làm chân tiểu nhân, thế nên, lời đang định nói ra, đã lại vội vàng nuốt ngược trở lại.
Tương tự, Chân Chân thân là một đệ tử chân truyền, càng coi trọng thể diện của mình, tổn thất một món linh khí và vài món vật phẩm khác, không đáng để bị mất mặt trước mặt chúng nhân. Vì vậy, lén lút hích muội muội một cái, ra hiệu cho nàng đừng tranh luận nữa.
Chúng nhân dưới đài đều im lặng, như vậy, chuyện chiến lợi phẩm coi như xong, Tô Triệt chuyển ánh mắt, đứng trên coi nhìn xuống chân tiểu nhân "Tưởng Sâm" lúc này sắp co thành một khối.
- Tưởng sư đệ.
Ánh mắt Tô Triệt như kiếm, âm vang có tiếng:
- Tiếp theo, đến lượt đệ lên đài rồi.
- Không, không, ta không lên!
Tưởng Sâm sớm đã hồn phi phách tán, đâu còn dũng khí đối diện với trận thi đấu tiếp theo. Lúc nãy, kết cục của Tống mập chính là uy hiếp tốt nhất, đủ nói với hắn, vận mệnh sau khi lên đài, sẽ như thế nào.
- Chân sư tỷ...
Tưởng Sâm gần như khóc thành tiếng quay sang nhìn Chân Lam, không biết phải cầu cứu như thế nào mới đúng.
Chân Lam mắt đầy căm hận trợn mắt lườm hắn, giận đến mức chẳng buồn nói với hắn nửa chữ, trong lòng cũng thầm hối hận:
- Mất mặt chết mất, sao lại thu loại người không có tiền đồ này làm tùy tùng chứ...
Những người khác cũng vô cùng khinh bỉ nhìn Tưởng Sâm, đồng dạng cho rằng: Ngươi có thể sợ chết, ngươi có thể nhận thua, ngươi có thể quang minh chính lạc thể hiện tâm phục khẩu phục, chấp nhận thua cuộc, nhưng, cũng không thể sợ đến mức độ này, chẳng còn chút tôn nghiêm tu tiên giả nào để nói...
Tô Triệt trên đài thì ngược lại, hắn có thể lý giải tâm trạng Tưởng Sâm, xét cho cùng, hắn cũng là một thiếu niên mười lăm tuổi, đối diện với nguy cơ sinh tử, hốt hoảng cũng không kỳ quái, nhưng, cũng không thể miễn trừ trừng phạt mà hắn phải chịu.
- Tưởng Sâm...
Ngữ khí Tô Triệt đột nhiên dịu lại:
- Muốn từ bỏ trận tỷ thí này cũng được, phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất, ngươi phải thú nhận trước mặt mọi người, chủ động từ bỏ thân phận đệ tử phái ta. Thứ hai, ngươi phải đứng ở đây, thừa nhận những việc ngươi đã làm với ta trước kia, ta mới chấp nhận để ngươi nhận thua.
- Á?
Tưởng Sâm đã bị dọa cho vỡ mật, đến chút thông minh thường ngày cũng không còn, nghe thấy những lời này, lập tức bị ham muốn cầu sinh làm cho mất đi lý trí, lúc này, chỉ cần đừng để hắn lên đài, đừng lấy đi tính mạng hắn, việc gì hắn cũng nguyện làm!
- Được, được, ta nói, ta nói, cái gì ta cũng thừa nhận, Tô Triệt, Tô sư huynh, ta xin lỗi ngươi...
Tiếp theo, Tưởng Sâm nước mắt nước mũi tùm lum, đem chuyện hôm ấy ám sát Tô Triệt vì một gốc linh thảo, sau đó lại luân phiên làm khó và vu oan cho Tô Triệt vài chuyện, toàn bộ trình bày hết. Mặc dù vì căng thẳng có chút nói lắp, nhưng vẫn trình bày tương đối rõ ràng, một số sai lệch nhỏ nhặt, Tô Triệt cũng không buồn cải chính.
- Tiểu tử này, lại là loại người ấy?
Người nghe đều giật mình, không ngờ, tiểu tử này tuổi tác không lớn, mà đã đê tiện như vậy, ám hại người khác không chút hối hận không nói làm gì, sau đó còn hết lần này đến lần khác làm khó đối phương, thật quá thâm độc, thật quá đáng ghét.
Người như vậy, ai dám làm bạn chứ?
Chân Lam tay chân lạnh toát, sắc mặt tái xanh, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui ngay xuống đất, lần này coi như mất hết thể diện, đóng vai đồng lõa của loại tiểu nhân này, sau này, còn mặt mũi nào xuất hiện trước mắt mọi người nữa!
Chân Chân cũng mặt mày ảm đạm, chỉ muốn lập tức biến Tưởng Sâm thành tro bụi, đồng thời, càng nảy sinh tâm lý oán hận với Tô Triệt, chỉ dựa vào việc hắn coi thường kiến nghị của mình, khiến hai tỷ muội mình khó xử trước mặt mọi người, đã đủ định tội cho hắn.
Một màn hài kịch, đến nước này, cũng không còn ý nghĩ tiếp tục nữa, ngọc phù thân phận và ngọc bài của Tưởng Sâm, bị Chân Chân tịch thu ngay tại chỗ, cộng thêm có tất cả mọi người làm chứng, từ nay về sau, hắn không còn là đệ tử Thiên Huyền Tông nữa.
Tưởng Sâm hoang mang lo sợ nhìn xung quanh, phát hiện không còn ai buồn để ý đến mình, chán nản định bỏ đi, trong lòng còn đang lẩm bẩm tự an ủi mình:
- Không chết là tốt, không làm được đệ tử Thiên Huyền Tông, mình còn có thể đi các môn phái khác thử nghiệm, cùng lắm, làm một tán tu tự do tự tại, nói không chừng có thể gặp được cơ duyên lớn lao.. Đợi đến sau này, khi tu vi hắn đủ, đến tìm Tô Triệt báo thù cũng không muộn... Đại nạn không chết, tất có hậu phúc...
Nhưng, chưa đi được mấy bước, sau gáy đã bị một bàn tay mạnh mà có lực tóm lại.
Tưởng Sâm quay đầu nhìn, sắc mặt vừa chuyển biến tốt đẹp một lần nữa xám như tro.