Chương 28: Tùng Tiền Dĩ Hậu


Số từ: 7235
Lúc này băng lở đã dần dừng, trong hốc núi tiếng ầm ầm vang lên như bất tận. Vụn băng, mạt tuyết cuộn bay đầy trời, bay trên vồng khí lục quang của Sở Dịch, Tiêu Thái Chân hai người.
Hai người ngồi xếp bằng trên không trung, thủ chưởng đối nhau, vẫn như trước bay vòng tròn, tiếng ca thê lương ôn nhu đó vẫn lẩn quất xung quanh.
Trên mặt, cổ Sở Dịch đã kết một lớp băng sương trắng nhạt, hai cánh tay càng giống như hai trụ băng, hàn khí từng tia bốc cao, hai mắt run run trợn trừng nhìn Tiêu Thái Chân, thần sắc cổ quái, vừa bi vừa hỉ, như cuồng như nộ, tựa hồ như nhìn thấy một việc kỳ quái nào đó.
Yến Tiểu Tiên hai người nhìn thế, biết thần thức của Sở Cuồng Ca trong đã bắt đầu hồi phục, vừa kinh vừa sợ, nhịn không được đồng thanh hét to, thấy hắn không hề phản ứng, đáy lòng càng sợ hãi.
Tiêu Thái Chân khóe miệng còn đọng nụ cười, thấp giọng nói:
Sở lang, chàng nhớ lại rồi à? Ở trong động núi này, chàng lúc hát lúc gián đoạn cố hát cho thiếp nghe khúc ca này, làm cho thiếp khóc rất thương tâm. Trong thời khắc đó, thiếp đã quyết tâm, vô luận làm thế nào cũng phải cứu lại sinh mệnh của chàng. Vì thế, thiếp cũng giống như hôm nay, cùng chàng khỏa thân tương đối, dùng thiên tiên đồng thể đại pháp hút ra viêm hỏa trong người chàng…

Sở Dịch trong lúc mê mê hồ hồ nghe thấy câu này, trong lòng lập tức phát lạnh, chân khí này cùng với băng hàn kiếm khí hắn hút từ thể nội của Tiêu Vãn Tình lúc trước tuy khác nhau mà cùng công dụng, đều hi sinh mình để cứu người. Nhưng đế thích thiên xử ở Nam đẩu uy lực nổi tiếng, Tiêu Thái Chân tu âm hàn chân khí, thủy hỏa bất tương dung. Tạo thành thương tích so với hắn lúc trước còn nặng hơn nhiều.
Không ngờ yêu nữ năm đó tâm độc thủ lạt lại đối với hắn tình thâm như thế! Nhất thời tim như bị kim châm, đau thấu xương.
Tiêu Thái Chân thê lương nói:
Viêm hỏa thấu qua thủ chưởng của chàng, nhập vào kinh mạch của ta, thiêu đốt đau đớn. Nhưng mỗi phần đau đớn ấy đều mang theo khoái ý, đó là vì chàng mà thiếp chấp nhận chịu đau! Sở lang, chàng có biết rằng chỉ cần có thể cùng chàng hợp lại thành một, cho dù núi đao biển lửa thiếp cũng cam tâm chịu khổ. Nỗi đau đớn này, chàng sau này có thể trả thiếp được một phần vạn nào không.


Lúc chàng hôn mê, thiếp nghe thấy chàng hàm hồ gọi tuyết liên hoa, đột nhiên nhớ lại tuyết liên hoa của Thiên Sơn có khả năng trị liệu vết bỏng, thế là ngày đêm đi về Thiên Sơn, lúc đó còn là địa bàn của thần môn Thiên Nhất cung. Để hái được Tuyết liên hoa thiếp đã giết mười bảy đệ tử Thiên Nhất, từ đó cùng bọn họ kết thành mối thâm thù…


Về đến nơi này, thiếp đem tuyết liên hoa mài thành nước thuốc, ngậm vào trong miệng, đút cho chàng uống, đem xác hoa đắp lên miệng vết thương của chàng. Cứ lập đi lập lại như thế, quá ba ngày ba đêm, chàng cuối cùng cũng tỉnh lại. thiếp vui đến mức không nhịn được mà òa lên khóc, nước mắt thiếp rơi vào miệng chàng, chàng cười bảo thật mặn mà ngọt, không biết là phúc tu qua bao nhiêu kiếp, mới có thể thể thưởng được cam lộ của tiên nữ. Nghe thấy tiếng cười của chàng, sự kìm nén thiếp khổ sở xây nên đã sụp đổ hoàn toàn, thiếp khóc ôm lấy chàng, còn nghĩ tam sinh tam kiếp vĩnh viễn ở cùng chàng…


Năm ngày sau, bọn thiếp vẫn ở trong núi dưỡng thương. Khi khát, uống tuyết hoa đang rơi, lúc đói, ăn tiên quả hái được. Buồn ngủ thì ôm nhau cùng ngủ, tỉnh giấc, nghe những chuyện trời đất đông tây…


Sở lang, người có biết trong năm ngày đó, thiếp đối với chàng rễ tình đã bén sâu, không thể tự nhổ lên được nữa. Lúc thiếp ngủ, trong mộng toàn là chàng, lúc tỉnh, là chỉ chờ được nhìn thấy chàng. Lúc nghĩ tới chàng, đột nhiên vô duyên vô cớ bật cười, lúc nhìn thấy chàng, trong tim dâng lên nỗi vui sướng ngọt ngào…


Ai, Sở lang, đó thật là thời khắc hạnh phúc khoái lạc biết bao. Khi đó thiếp thật u mê, thậm chí còn nghĩ, nếu như nhân sinh có thể vĩnh viện được khoái lạc như thế, trái tim chúng thiếp vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, nỗi sợ chỉ có mỗi trăm năm, không thể trường sinh bất tử, cũng có gì đáng ngại.


Vào đêm thứ năm, vết thương của chàng hoàn toàn lành lại. thiếp đem hạt tuyết liên hoa sót lại trồng trên vách núi, thầm mong chờ năm sau sẽ nở đầy vách núi. Chàng đứng trên băng nhai, nhìn tuyết liên hoa đung đưa trong gió, nghe thiếp dùng ngọc sanh thổi, chàng hát cho thiếp nghe một khúc, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, trên mắt mày nhíu đều biểu hiện thần tình đau khổ mà cô đơn. Sở lang, giây phút đó chàng đang nghĩ cái gì?
Nghe tới đấy, Sở Dịch ý động thần lay, đầu đau muốn vỡ ra, nhịn không được cất tiếng hống.
Tiêu Vãn Tình hai người sợ hãi hét lên, Yến Tiểu Tiên run giọng tức giận nói:
Lão yêu bà, nếu ngươi dám đả thương đại ca ta, ta… ta… sẽ tự đoạn kinh mạch, cùng ngươi liều mạng…
Yến Tiểu Tiên tức khí công tâm, nhịn không được hai dòng lệ rơi xuống.
Tiêu Thái Chân nghe thấy lời đó, mắt huyền lệ châu long lanh thấp giọng nói:
Đột nhiên, chàng nói ngày mai phải rời khỏi, nói với thiếp tiền đồ mờ mịt, sinh tử khó đoán, nói chàng như chim sổ lồng, tính tình ngang bướng. không muốn bị ai quản thúc. Chàng nói thiếp thiện lương ôn nhu, là cô nương tốt hiếm có trên đời, phải tìm một người tốt hơn, một người xứng đáng… Ai, Sở Lang, chàng có biết lúc đó thiếp thương tâm thế nào chăng?


Thiếp nắm lấy ngọc sanh trong tay lập tức thổi, một âm thanh cũng không thổi ra, tim dường như bị hàn phong ngưng thành khối băng. Khoảnh khắc đó, tự tôn cùng kiêu ngạo đã chế áp đau lòng và bi thương, thiếp miễn cưỡng ngăn giọt lệ, giả vờ không để ý, cười nói với chàng ngày mai thiếp phải trở về Côn Lôn rồi, chàng cứu thiếp một mạng, thiếp lại cứu chàng một mạng, kể như hòa, không ai nợ ai. Sau này còn có thể gặp lại nhau không, còn phải xem mệnh trời.


Chàng nhìn thiếp không hề quan tâm rồi thở dài một hơi, cười nói năm sau giờ này, nếu như chàng còn sống, chàng sẽ quay lại đây ngắm hoa sen nở đầy núi, hỏi thiếp lúc đó có thể ở đây đợi chàng hay không? Sở lang, Sở lang? chàng biết hay không vì một câu nói đó của chàng, mỗi năm ngày mười hai tháng chạp đều đến đây đợi chàng, cứ như thế đã hai trăm năm rồi.

Đêm hôm ấy, thiếp trăn trở không yên, không thể ngủ được. Lúc nửa đêm, ánh trăng xuyên qua động núi, nghiêng nghiêng chiếu trên khuôn mặt chàng, một nửa là sáng trong như tuyết, còn một nửa là bóng đêm cô độc. Không biết nửa nào mới thật sự là chàng?


Thiếp si mê nhìn chàng. Trong lòng sợ hãi, sợ chàng sẽ rời khỏi A Ni Mã Khanh sơn này, những chuyện về thiếp đều quên sạch hết. Có vài lần, thiếp giơ tay chỉ muốn một chưởng giết chết chàng, cũng vì muốn vĩnh viễn được có được chàng như thế này…


Thế nhưng nghĩ đến từ nay về sau không thể nhìn thấy khuôn mặt chàng cười, nghe thấy âm thanh chàng nói, nước mắt không ngừng tuôn ra, tim đau đến không thở được. Sở Lang, nếu như không có chàng, thế giới này với thiếp nào còn ý nghĩa gì nữa?


Vì sao thiếp học nhiều thần môn pháp thuật như thế, có thể chuyển núi dời sông, ngự quỷ cưỡi thú, nhưng không thể nào chiếm được tim người thiếp yêu? Đột nhiên, thiếp nghĩ đến hồng đậu năm đó hái ở Nam Cương, nghĩ đến Nam Cương nữ tử từng nói qua, chỉ cần tình nhân mỗi người ném một nửa tương tư quả, thì hai người dù cách nhau bao năm, ngàn núi vạn sông, cũng vĩnh viễn không quên…


Tim thiếp nhảy lên thình thịch, lấy ra hồng đậu, chia làm hai nửa, một nửa thiếp tự nuốt, nửa còn lại gieo vào trong cơ thể chàng, đáy lòng tràn ngập hi vọng, chờ đợi. Sở lang, Sở lang, lúc đó thiếp thật là khờ dại, chỉ vì muốn chàng vĩnh viến nhớ ta, mà quên mất rằng Nam Cương nữ tử có nói qua, nếu như người yêu đơn phương nuốt phải kỳ quả, sẽ như vạn độc cùng phát, đau đớn không muốn sống…

Sở Dịch trong đầu cực kỳ cuồng loạn, băng hàn chân khí đã xâm lấn lấy kỳ kinh bát mạch của hắn, nửa thân trên như có sương tuyết ngưng kết, lạnh tới nỗi răng va vào nhau lộp cộp, nhưng mục quang lại như thiêu như đốt, dường như là hai khối liệt hỏa đang bùng cháy.
Tiêu Thái Chân mi dài run run, lệ châu nhẹ rơi lã chã, run giọng nói:
Hai ngày sau, chàng quả thật đi mất. thiếp một mình ngồi trong sơn động, hình ảnh cô đơn, gió lạnh thổi phồng tay áo, đột nhiên phát giác sơn động không ngờ lại trống rống đến thế. Trời xanh như biển, dương quang sán lạn, tuyết liên hoa trong gió phát ra mùi hương say lòng người… nhưng tất cả trong mắt thiếp đều trở nên đơn điệu vô vị đến thế.


Nơi tim thiếp đột nhiên phát ra một trận kịch thống đến tê liệt, ruột gan toàn bộ như bị cắn xe, đau đến nỗi hận không thể chết đi. Sở lang, Sở lang, một thời thần sau khi chàng rời khỏi, thiếp bắt đầu không thể ngừng nghĩ về chàng. Thời khắc đó thiếp mới biết, cái gì là tư vị của tương tư, không phải là ngọt ngào, không phải đắng chát, mà lại khắc cốt ghi tâm, sống không bằng chết…


Thiếp tự nói với mình, phải quên chàng, thiếp là tử tôn của Xi Vưu, thiếp phải đảm đương trách nhiệm khôi phục thần môn, quang diệu đại nghiệp của tổ tiên… nhưng tất cả biện minh, đạo lý của thiếp đều trắng xóa vô lực. Trên ngón tay ta, dường như còn lưu lại hơi ấm của chàng, bên tai ta, phảng phất còn vang vọng tiếng cười của chàng, nửa đêm thức giấc, vẫn quen nghiêng người sang bên trái tìm chàng, nhưng sờ được lại là phiến đá cứng rắn lạnh lẽo. Sở lang, sau đó cả một năm, thiếp đều như vậy, đêm cũng như ngày nghĩ về chàng, thất hồn lạc vía.


thiếp càng ngày càng gầy, tính tình càng ngày càng quái, giết người cũng càng ngày càng nhiều, nhưng không thể nào tĩnh tâm để tu luyện Ngọc nữ tiên thiên quyết được. Vì cứ nhắm mắt lại, trước mắt lại dao động toàn là hình ảnh của chàng, vài lần sém chút là tẩu hỏa nhập ma. Sở lang, không có chàng, một năm của thiếp sao lại trở nên ngao ngán đến thế…


Không dễ gì mà đợi được đến mùa xuân năm thứ hai, tuyết liên hoa lại nở. thiếp một bước cũng không rời khỏi, đến ngủ cũng không dám, ngày ngày đêm đêm ngồi ở bên động đợi chàng, trong lòng khẩn trương không sao tả xiết, vui mừng, sợ hãi, hoảng loạn, nghĩ nếu như chàng đến, thiếp phải cùng chàng nói những gì? Có quá nhiều điều muốn nói cùng chàng, không biết phải bắt đầu từ đâu… nhưng thiếp đợi bảy ngày bảy đêm, cuối cùng chàng vẫn không xuất hiện.

Mắt thấy tuyết liên hoa dần dần nở rồi tàn, tim thiếp dường như khô héo theo đóa hoa. Đêm hôm đó, thiếp nước mắt tràn đầy ngồi trên mặt tuyết, vừa khóc vừa thổi ngọc sanh cả đêm ‘Ngàn núi vạn sông lại một năm, chim yến lại về lại mái nhà xưa, biết chăng tin tức của người ấy?’ Sở lang, Sở lang, chàng ở nơi đâu?

Âm thanh vừa nghẹn ngào vừa thê thiết của nàng vang vọng không ngừng, mang theo một ma lực không thể hình dung, ngay đến Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình nghe xong, trong lòng cũng bất giác cảm thấy đau thương, tiếng thét mắng càng lúc càng nhỏ.
Sở Dịch như người tuyết ngồi xếp bằng trên không trung, chỉ có từ đầu gối trở xuống là có thể cử động, băng hàn thấu cốt, trong não cuồng loạn như có vô số thanh âm cùng than khóc, cuồng tiếu.
Trong lúc hoảng hốt nghe thấy Tiêu Thái Chân nói:
Vào lúc tảng sáng, thiếp hạ quyết tâm đi tìm chàng, nếu như để thiếp ở trên núi chờ thêm một năm, thiếp thực sự sẽ phát điên. thiếp nhớ bẻ theo một cành tuyết liên hoa, xuông núi đi khắp nơi tìm tin tức của chàng, mới biết được rằng một năm đó, chàng dẫn theo đại quân Tây Đường liên phá Thổ Phiên, đoạt lại những vùng đất như Sơ Lặc, Vu Điền, lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng ở trong trận chiến thành Thả Mạt, bị pháp sư Thổ Phiên dùng yêu pháp làm trọng thượng, được gửi về thành Trường An trị liệu.


Nghe được điều đó, lòng thiếp bỗng nhiên vui vẻ lại, thì ra chàng thụ thương mới không thể tới, chứ không phải là cố ý trái với ước hẹn. thiếp đêm ngày hành trình đến Trường An, lúc đó chính là mười lăm tháng giêng nguyên tiêu, nơi nơi chăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ khắp nơi, nhưng thiếp không có lòng dạ nào hòa nhập vào đó, chỉ muốn sớm được gặp chàng, âm thầm xâm nhập Sở phủ. Tuy nhiên, trong phòng chàng không có người nào, thiếp ngồi trên giường, tay cầm lấy đóa tuyết liên, lo lắng đợi chàng.

Quá mười một giờ, chàng cuối cùng cũng trở lại. Nghe gia nhân hô hoán, tiếng ngựa dòn dã, nhìn thấy ánh lửa bên song đung đưa, bóng người xao động, thiếp sợ bị người thiếp phát giác vội nép mình náu ở phía sau bình phong. Chàng uống say túy lúy, được hai đứa nha hoàn dìu loạng choạng đi vào phòng, trong miệng còn cười hi hi niệm vài câu thơ, cách nhau một năm, nhìn thấy lại chàng, thiếp tưởng như trong mơ, nước mắt lã chã rơi xuống.


Đợi sau khi nha hoàn phục dịch chàng thay áo lên giường rời khỏi, thiếp mới rón rén đi ra. Dưới ánh sáng lờ mờ, thiếp nhìn kỹ khuôn mặt chàng, tim dường như nhảy ra ngoài,tai nóng như thiêu đốt, lấy hết dũng khí lắc vai chàng, thấp giọng gọi chàng.


Quá một lúc, chàng run nhè nhẹ, mắt mở ra, mục quang mơ hồ nhìn thiếp một lúc, thất thanh gọi to: ‘Tuyết liên hoa, nàng đến rồi sao?’, ngồi dậy ôm lấy ta, vừa khóc vừa cười. thiếp căng thẳng hoảng loạn, bi hỉ giao thoa, nước mắt theo nhau rơi xuống, không ngờ thì ra chàng cũng không ngừng chờ thiếp đến. Nỗi đau khổ nhớ nhung cả một năm, giây phút đó như mây khói tiêu tan cả.


Chàng ôm lấy ta, sao mà chặt, dường như muốn ép thiếp vào trong thân thể chàng, hợp hai thành một. Nghe thấy chàng lảm nhảm không ngừng gọi thiếp ‘tuyết Liên Hoa’, cuồng dã hôn lấy đôi môi ta, cổ ta. Thân thể thiếp mềm nhũn, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, lại giống như đang đứng trên mây giữa sương mù, nhẹ bồng bềnh không biết về phương nào.
Tiêu Thái Chân đôi má ửng hồng, thu ba mông lung phiêu hốt, như đã chìm vào trong hồi ức, thanh âm thấp mà yêu kiều, bắt đầu run nhè nhẹ:
Bất tri bất giác, chàng cởi bỏ y phục của ta, xoay mình đè lên thân thể ta. thiếp đột nhiên tỉnh lại, kinh hoảng thất thố, cố đẩy chàng ra. Sở Lang, thiếp tu mười chín năm Ngọc nữ tiên thiên đại pháp, tuy mượn lực thần khí thu không ít đồng tử nguyên dương, nhưng vẫn là thân xử nữ, nào từng kinh qua chuyện mây mưa? Một chút do dự mà để phí đi mọi cố gắng trước kia.


Nhưng chàng không quản đến sự chống cự của ta, ôm chặt lấy ta, ghé vào tai ta, nói như đinh đóng cột rằng, chàng lần này sẽ không để thiếp đi, cho dù sau khi chết có phải chịu ngàn đao róc thịt, biển lửa chảo dầu, cũng phải để thiếp đời này kiếp này làm nữ nhân của chàng. Nghe thấy câu đó, nước mắt thiếp giàn giụa, toàn thân mềm nhún, đột nhiên mất đi khí lực vốn có.


Sở lang, thiếp muốn biết bao thành nữ nhân của chàng, muốn biết bao cùng chàng hợp hai thành một, vĩnh viễn không phân ly. Cái gì trường sinh bất lão, cái gì phục hưng đại nghiệp, trong giây phút đó, đều còn xa mới so sánh được với chàng, với thân thể chân thật của chàng, những lời nói ngọt ngào ôn nhu mà man dại của chàng…


Ánh đèn đung đưa, cái bóng chúng mình phân phân hợp hợp trên tường, thiếp quên đi tất cả những gì đang có, đau đớn, khoan khoái, vui sướng… hoà quyện vào làm một, làm thiếp hạnh phúc đến phát khóc. Sở lang, thiếp yêu chàng đến thế, yêu đến không biết phải đối với chàng thế nào! lúc đó chàng ôm chặt lấy ta, bùng phát trên thân thể ta, thiếp còn nghĩ cái gì cùng chàng nổ tung thành muôn mảnh, cùng sống, cùng chết, cùng luân hồi trong lục đạo, không quản là địa ngục hay là tiên giới, chỉ cần có chàng.

Tiêu Thái Chân lệ châu từng hạt từng hạt lã chã, cười thê lương:
Sở lang, đêm đó thiếp giao cho chàng không chỉ là thân thể ta, mà còn là chấp nhận đời đời kiếp kiếp, cùng chung với chàng một nhịp đập trái tim ôn nhu mà mỏng manh, nhưng chàng, vì sao bỏ đi?


Thiếp cả đêm không ngủ được, dụi đầu vào lồng ngực chàng, nhìn khuôn mặt chàng mỉm cười ngủ say, nghe tiếng tim đập, tiếng hô hấp của chàng, trong lòng toàn là hạnh phúc ngọt ngào. Bên tai chàng, thiếp thấp giọng tự nói với mình, nói ra những nhớ nhung về chàng một năm đó. Những câu nói vô sỉ không biết ngượng đó, lúc trước mỗi lần thiếp nghĩ đến đều đỏ mặt, nhưng vì sao trước mặt chàng lại có thể thao thao bất tuyệt… Sở Lang, nếu như chàng có thể nghe thấy được, thì có khinh thường thiếp hơn hay không, có nhìn thiếp nữa không?

Khi trời sáng, chàng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt thiếp cười, nụ cười của chàng dường như đông cứng, trong mắt đầy những kinh hãi ngạc nhiên, một lúc sau mới thất thanh nói: ‘Là nàng, tuyết liên hoa à?’ thiếp lúc đó quá vui mừng, mà không nhìn thấy sự khác lạ của chàng, cười khanh khách từ bên giường lấy ra một cành tuyết liên hoa, đưa cho chàng. Khuôn mặt chàng thật cổ quái, tựa như cười, lại tựa như đang khóc, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: ‘Là nàng, thì ra… hôm qua là nàng.’ Chàng nhìn thấy vết hồng trên giường, nhìn thấy vết hôn trên cổ, trên ngực ta, không nói được câu gì, đột nhiên ôm chặt thiếp vào lòng, giọt nước mắt nóng hổi của chàng nhỏ trên cổ ta, khiến toàn thân thiếp mềm nhũn. Lúc đó thiếp thật là ngốc, cứ tường đó là giọt lệ chàng khóc vì ta.


Chàng nhìn chằm chằm vào ta, trịnh trọng nói có chàng muốn cưới ta, thiếp như có sét đánh bên tai, trong đầu là một phiến trắng xóa, tựa hồ không dám tin hạnh phúc như thế lại có thể thuộc về ta, nếu như… nếu như thiếp thời khắc đó có đột nhiên chết đi, thiếp cũng rất vui mừng.


Sau đó một tháng, là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Chàng mang thiếp đi gặp cha mẹ của chàng, chính thức đề nghị hôn sự. Không biết vì sao, chàng đối với phụ thân của chàng cực kỳ lãnh đạm khinh mạn, nhưng ông đối với chàng mội chuyện đều đáp ứng, thấy thiếp thì vô cùng vui mừng. Bên cạnh đó, thiên hạ đương thời có phong tục ‘trọng thế gia, khinh hàn môn’, hương dã thôn nữ không cha không mẹ, không quyền không thế như ta, lại làm sao có thể gả vào thượng thư phủ?


Tin tức con trai của Sở thượng thư cưới một Thổ Phiên thôn nữ rất nhanh lan rộng khắp thành Trường An. Người kết oán cùng cha chàng trong triều rất đông, thế là lời phỉ báng vang lên khắp nơi, nói thiếp là gian tế của Thổ Phồn, Sở thượng thư là gián điệp của của Thổ Phồn, tư thông với địch nhân, mưu đồ tạo phản. Nhưng hoàng đế đối với phụ tử chàng ân sủng rất sâu, không hề lý đến, còn đặc biệt gửi quà mừng.


Buổi chiều trước hôn lễ mưa rơi liên miên, mùa xuân se lạnh. Thiếp ngồi trong phòng, nha hoàn chải đầu cho thiếp, nghĩ đến ngày mai được thành nương tử của chàng, lòng vô cùng hoan hỉ.


Đột nhiên, kỳ biến phát sinh. Bên ngoài cửa ngựa hí người kêu, vài ngàn kim ngô vệ bao vây Sở phủ. Vương thái giám dẫn theo vài tướng quân cùng vài trăm đạo, phật cao thủ tiến vào, mắng trách phụ thân chàng là ma môn yêu nhân, câu kết yêu ma gian đảng, tư thông man ban, muốn nổi loạn.


Vương thái giám tuyên chỉ xong, quan binh xông vào, muốn tróc nã phụ thân chàng, Sở phủ lúc đó thật là loạn. Phụ thân chàng ha ha cười to, đột nhiên sử dụng Thái Ất ly hỏa đao, đem Vương thái giám cùng hai tướng quân thiêu thành tro, mang theo thiếp và chàng phóng ra ngoài đào thoát.

Nghe đến đó, Sở Dịch khí huyết xông lên, bên tai chợt vang lên những tiếng than khóc, tiếng kinh hô, giao trộn với tiếng đao ầm ĩ, rồi đến tiếng lửa lách tách.
Mắt hoa lên, trong lúc hoảng hốt dường như thấy hỏa quang xung thiên, biển người hùng dũng, đuổi bắt trong hoa viên của phủ trạch. Trong màn mưa phùn mông lung, trên mái ngói cong vút của đình các đối diện, xuất hiện một bóng nhân ảnh đang đứng, bạch y trắng như tuyết, dung nhan như tranh, đôi thu ba như bi như hỉ, thân khoác tăng bào tay cầm niệm châu, là một nữ ni…
Sở Dịch a lên một tiếng, như ngũ lôi giáng xuống, trời xoay đất chuyển, bao nhiêu vãng sự như sóng triều dâng lên trong lòng, buột miệng gọi lên:
Tuyết Liên Hoa!

Tiêu Thái Chân cười khanh khách sắc nhọn, lạnh lẽo nói:
Không sai! Sở lang, chàng cuối cùng cũng nhớ lại rồi. Ở trên Văn Hoa các phía mạn nam của Sở phủ, chúng thiếp tình cờ thấy vài nữ ni Nam Hải Từ Hàng kiếm trai. Chàng lúc đó giống như bị thiên lôi đánh trúng, thất hồn lạc phách, thẫn thờ nhìn một ni cô trong đó, hét to lên: ‘Tuyết Liên hoa! Tuyết Liên Hoa! Nàng cuối cùng đã đến rồi!’

Nàng nhíu mày lại, trong mắt đầy oán độc, nộ hận, nghiến răng cười nhẹ nói:
Sở lang, đến giây phút ấy, thiếp mới đột nhiên hiểu ra. Thì ra Tuyết Liên hoa của chàng không phải là Thiên Sơn Tuyết Liên, không phải thiếp, mà là tên của nữ ni ấu, một năm trước lúc chàng trọng thương hôn mê, không ngừng gọi chính là tên của nàng.


Thì ra… thì ra đêm ấy chàng đợi không phải là thiếp, mà là con tiện nhân đó! Lúc đó khi chàng ôm thiếp, hôn thiếp, cùng thiếp hoan hảo triên miền, người trong lòng nghĩ đến không ngờ chính là con tiện nhân đó! Sở lang, Sở lang, chàng vì sao lại đối xử với thiếp như thế?

Sở Dịch thấy đầu đau kịch liệt, chỉ không ngừng lẩm bẩn gọi tên:
Tuyết liên hoa! Tuyết liên hoa!

Tiêu Vãn Tình kinh nộ giao thoa, liền cắn lấy đầu lưỡi, cố gắng thi tiển Thiên Âm đại pháp, thét nói:
Sở lang, chàng không cần phải nghe mụ ấy nói bậy! Chàng là Sở Dịch, không phải là Sở Cuồng Ca!
Thanh âm rõ ràng cao vút, truyền vào trong tai Sở Dịch.
Sở Dịch đáy lòng đột nhiên bừng tỉnh, mê cuồng giảm thiểu:
Hỏng rồi! Nếu cứ như thế, để quá một lúc, thiếp nhất định thần thức thác loạn, phát cuồng mà chết! Muốn loại trừ tạp niệm, toàn lực phản kích, phải làm sao để trấn trụ băng hàn chân khí quanh thân mình lúc này, làm mình không động đậy được.

Tiêu Thái Chân tuyết nhũ phập phồng gấp gáp, lạnh lùng nói:
Gió lạnh gào thét, mưa càng lúc càng to, rơi trên người lạnh giá đến thấu tim. Nhìn chàng mất hồn gọi tên con tiện nhân đó, nhìn thấy nhãn thần cổ quái của ả ta, toàn thân ra run rẩy, tim đau, giống như bị mộng ma đẩy vào một cái vực sâu không đáy, muốn khóc lên thật to, nhưng lập tức tỉnh lại, không thể thốt ra được lời nào.


Con tiện nhân đó lắc đầu nói: ‘Sở công tử, thiếp là người xuất gia, pháp hiệu Niêm Hoa, không còn là Tuyết Liên Hoa nữa. Những chuyện trước đây thiếp đã quên rồi, công tử cũng đừng nói lại nữa.’

Yến Tiểu Tiên, Tiên vãn Tình đều giật mình, cùng kinh hô thất thanh.
Niêm Hoa đại sư là đương kim chưởng môn Nam Hải Từ Hàng kiếm trai, nếu luận về cảnh giới tu đạo, thì là nhân vật đạt đến cấp tản tiên. Nhân xưng
Nam Hải thần ni
, thanh danh rất nổi, không những là đại bi phương trượng, còn là kiều sở trong pháp tướng đại sư cùng phật môn. Không ngờ nhân vật như thế, năm đó lại cùng Sở Cuồng Ca có uyên nguyên sâu như vậy.
Tiêu Thái Chân nói:
Mấy đứa tặc ni còn lại đồng thanh quát: ‘Chính tà bất lưỡng lập, Niêm Hoa sư muội lần này đến đây, là vì tiêu diệt ma môn yêu nhân Sở Triều Vũ, ngươi còn có tâm hướng thiện, phải vì nghĩa diệt thân, bỏ tối về sáng…’ Chàng nghe mà như không, chỉ hướng đến ả tặc nhân nọ nói lớn: ‘Ta không tin! Nàng nếu thật quên hết, vì sao còn đeo niệm châu thiếp tặng nàng?’ Lời nói chưa dứt con tiện nhân đó cởi niệm châu xuống, cách không ném tới, lạnh lùng nói: ‘Vạn tượng giai không, niệm vô khả niệm. Hữu châu cũng là không, vô châu cũng là không. Sở công tử còn chấp làm gì những chuyện bề ngoài này?’ Chàng đón lấy niệm châu, khuôn mặt biến thành trắng bạch, thân hình dao động, muốn cất tiếng cười to, nhưng đột nhiên lại thổ ra một ngụm máu to, từ từ gục xuống phía dưới…


Sở lang, lúc đó thiếp rất hận chàng, hận không thể đem chàng phân thành vạn mảnh, ăn tươi nuốt sống, nhìn thấy bộ dạng chàng thương tâm, đáng lẽ phải thấy hả hê là thế, nhưng vì sao thiếp lại thấy tim đau như thế? Thiếp không để ý tất cả đỡ chàng lên, nước mắt lưng tròng, lòng nghĩ nếu như phải chết, cũng cùng chàng chết ở nơi đây. Không có chàng trường sinh bất tử cũng vô nghĩa.


Trong hỗn loạn, phụ thân chàng không biết đã thi triển pháp thuật gì, mang chúng thiếp thoát khỏi trùng vây, chạy về Thổ Phồn. Thì ra ông ấy đúng thật là Thần môn Thái Ất thiên đế, cũng quả thật cùng Thổ phiền ngầm câu kết. Nhưng Thổ Phiên thì thấy ông đã bại lộ, không còn giá trị lợi dụng, không những không thu dụng chúng thiếp, mà ngược lại còn bày kế hãm hại, giả là muốn ở La Ta thành thiết yến tiếp đãi, ngầm phái Mật Tông thập đại cao thủ lén công kích.


Sau một trường quyết đấu, phụ thân chàng thụ trọng thương, mang chúng thiếp trốn đến Côn Lôn. Trong băng động đó, ông trong lúc thoi thóp từ trong lòng lấy ra Thái Ất nguyên chân đỉnh, nói với thiếp: ‘Tiêu cô nương, ta biết nàng là ai, biết nàng đang tìm cái gì. Hắc hắc, ta rất muốn nàng có thể thành dâu của ta, như thế có thể cùng tiểu tử này chấn hưng Thần môn, thành thần đế, thiên hậu. Chỉ tiếc là ta không thấy được ngày đó rồi…’

Sở Dich run rẩy, nói như thế là phụ thân của
hắn
đã sớm biết tất cả về Thần môn, biết uyên nguyên thân phận của Tiêu Thái Chân. Nhưng vì sao không nói với
hắn
?
Tiêu Thái Chân run giọng nói:
Thì ra phụ thân chàng đã sớm từ võ công, pháp thuật của thiếp đoán ra lai lịch của thiếp, người sở dĩ thích thiếp như vậy, sở dĩ đồng ý ủng hộ hôn sự của chúng thiếp, là vì nghĩ đến đại nghiệp của Thần môn. Trong di ngôn của ông, ông muốn thiếp giúp chàng luyện thành Thái Ất ly hỏa đao đại pháp, cùng chàng tìm Hiên Viên lục bảo, trùng chấn Thần môn. Nhưng ông lại biết tính của chàng, tuyệt đối không chấp nhận sự việc đã rồi, càng không chấp nhận người khác an bài vận mệnh, vì thế chuyện này không thể nói hết với chàng, chỉ có thể từng bước dụ dỗ chàng…


Thiếp bi hỉ giao thoa, khóc nhận lời ông, trong tim đã tha thứ cho chàng. Sở lang, chàng lúc nào cũng nói cái thiếp yêu không phải là chàng, mà là Thái Ất nguyên chân đỉnh của chàng, nhưng chàng có biết, nếu thiếp thật sự chỉ muốn ngọc đỉnh, lúc đó có thể nhân lúc chàng hôn mê bất tỉnh giết chàng, càng không phải khổ sở đợi đến bây giờ?


Sau khi phụ thân chàng vũ hóa, thiếp đem Thái Ất nguyên chân đỉnh cùng Thái Ất tâm kinh ông lưu lại nguyên phong không động đến, đặt vào trong lòng chàng, sau đó toàn lực giúp chàng trị thương. Nhưng sau khi chàng tỉnh lại, cả ngày chẳng nói chẳng rằng, không ăn không uống, chỉ nhìn trừng trừng vào xâu niệm châu, nghĩ về con tiện nhân đó.


Trong nửa tháng, thiếp nặng nhẹ đều thử, dùng tất cả các phương pháp, nhưng cũng không thể làm chàng hồi tâm chuyển ý, nhìn thiếp một lần. Trong mắt của chàng, một con người thật sống động như thiếp, cũng không bằng một bóng hình ở xa, thiếp đối với chàng tình thâm như biển, cũng không bằng con tiện nhân bạc tình phụ nghĩa đó!


Kịch độc của hồng đậu ngày đêm phát tác, đau đến xé nát tim phổi, sống không bằng chết, nhưng càng làm thiếp đau đớn hơn, là chàng đối với sự thống khổ của thiếp thấy mà như không thấy, không hề để ý. Sở lang, Sở lang, thiếp phải làm thế nào để có thể đi vào trong trái tim đang đóng chặt của chàng? Chỉ càn chàng nhìn thiếp một lận, chỉ cần biểu hiện một chút quan tâm hay tình ý, thiếp dù phải chết lập tức cũng nguyện ý.


Thống khổ, bi thương, đố ki, hận nộ… giao nhau, cùng với kịch độc của hồng đậu hành hạ thiếp ngày ngày, đêm đêm. Tim thiếp ngày càng phẫn kích uẩn khúc, hạ quyết tâm vô luận thế nào, cũng phải làm chàng chú ý đến thiếp.

Tiêu Thái Chân ngừng một chút, thân thể hơi run, nghiến răng nói:
Thế là thiếp cố ý hạ sơn tìm một thiếu niên tuấn tú trước mặt chàng, cùng hắn tình tứ thân mật, chỉ muốn chọc chàng giận, chỉ hi vọng có thể làm chàng ghen một chút. Nhưng chàng không hề, chàng nhìn coi rẻ bản thân mình, nhìn thiếp đem những khoảnh khắc đẹp đẽ thuộc về chúng thiếp phá nát tất cả, mà vẫn như cũ không hề cất tiếng ngăn cản, như một cái tượng gỗ không hề động đậy…


Cuối cùng, thiếp cuối cùng cũng tuyệt vọng. Thiếp cuối cùng cũng hiểu, thì ra thế gian này khoảng cách xa nhất, không phải là nghìn núi vạn sông, trời dài đất rộng, mà chính là khoảng cách một xích với người mà thiếp yêu nhất, mà hắn không hề yêu ngươi …

Nghe đến chỗ này, Sở Dịch thấy hô hấp của mình như nghẹn lại, suy nghĩ cuồng loạn muốn điên, toàn thân chỉ có hai chân là chưa bị đóng băng, trong lòng sợ hãi đến cùng cực, biết đây là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nếu như không thể chuyển cơ, mình sẽ lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Đột nhiên, lòng nảy ra một ý, muốn thực thi một kế hoạch cực kỳ mạo hiểm. Cách này tuy có vẻ mạo hiêm, một chút không cẩn thận có thể hồn phi phách tan, nhưng còn hơn thúc thúc thủ chịu trói.
Lập tức không hề trì hoãn, ngưng thần tụ khí, ha ha cười nói:
Hay cho vài câu quỷ ngôn cưỡng biện, yêu nữ mặt dầy vô sỉ! Ngươi lúc nào cũng nói là chỉ yêu một mình thiếp, mà lại thu dụng bao nhiêu diện thủ, ai ai cũng là chồng, không lẽ đó cũng là sự si tình và trung trinh của ngươi đối với thiếp hay sao? Con bà nó!

Tiêu Thái Chân hoa dung biến đổi, đôi mắt đẹp thoáng qua chút đau khổ, bi thương, phẫn nộ… rất nhiều thần tình, khách khách cười buồn nói:
Sở lang, chàng chết đến nơi rồi, thiếp phải nói dối chàng làm gì? Không tin cũng được, thiếp hai trăm năm nay chưa từng yêu người nào khác.


Không sai, những năm nay thiếp đích xác đã tìm rất nhiều diện thủ, nhưng những lúc cùng bọn chúng, trong tim trong đầu thiếp luôn nghĩ đên chàng! Bọn chúng có đôi lông mi dài giống chàng, có nhãn tình giống chàng, có đôi tay dài giống chàng. Sau khi cùng bọn chúng hoạn lac, thì đem bọn chúng giết đi, đem bộ phận đó của bọn chúng cắt ra, khâu lại với nhau. Đến bây giờ, thiếp có tông cộng mười bày bộ thi thể cực giống chàng rồi!

Chúng nhân nghe thấy rợn tóc gáy, Tiêu Thái Chân nhu thanh nói:
Sở lang, kỳ thật chỉ cần chàng hồi tâm chuyển ý, nam nhân trong thiên hạ thiếp đều có thể giết sạch cả. Hai trăm năm nay, thiếp không biết đã cho chàng bao nhiêu cơ hội, chỉ cần chàng có thể ngộ ra, cùng thiếp hóa thù thành bạn, trùng chấn Thần môn, tạo thành một đôi thần tiên quyến lữ mọi người đều ghen tị.


Cho đến lần gặp mặt ba năm trước, thiếp vẫn còn ôm một tia hi vọng, nếu như lúc đó chàng nói một tiếng yêu thiếp, thiếp tình nguyện bỏ qua tất cả, đem Hiên Viên lục bảo cùng bí mật chia sẻ cùng chàng. Nhưng tim chàng như sắt đá, một mực cự tuyệt thiếp.


Sở lang, Sở lang, con tặc nhân đó tốt ở chỗ nào? Cùng chàng thâm cừu như biển, phụ tình bạc nghĩa, chàng với ả lại không bao giờ quên? Thậm chí nàng đã cạo đầu xuất gia, là một hòa thượng bất luân bất loại, không lẽ trong đáy lòng chàng, thiếp thật không bằng nửa của ả sao?

Yên Tiểu Tiên kinh dị, giờ mới biết Sở Cuồng Ca sở dĩ giả trang thành hòa thượng, không ngờ là để kỷ niệm mối duyên với Niêm Hoa đại sư, đúng thật là một mối tình si khổ tâm.
Sở Dịch ha ha cười nói:
Yêu nữ, Tuyết Liên hoa ôn nhu thiện lương, lòng đầy từ bi, như Thiên Sơn Tuyết Liên băng trinh ngọc khiết, há một con lang sói đầy dã tâm, xảo trá ngoan độc, hoa tàn bại liễu như ngươi có thể so sánh được? Ngươi cho dù gọi đến là tên nàng, cũng làm cho nàng bị sỉ nhục…


Câm mồm!
Tiêu Thái Chân đại nộ, đau khổ quát, lập tức âm hàn chân khí bao phủ trời đất thu lại một chút.
Sở Dịch cười to nói:
Hôm nay cho dù Ta chết, cũng phải nói rõ ràng. Hắc hắc, ngươi nói ta có mới nới cũ, quay lưng với ngươi, nhưng ta quen Tuyết Liên hoa sớm hơn quen ngươi ba năm, từ lúc nhìn thấy nàng lần đâu, đã yêu ghi tâm khắc cốt không thể quên, sao còn gọi là có mới nới cũ? Từ khi gặp ngươi, ta chưa từng yêu ngươi chút nào, sao lại có thể gọi là quay lưng với ngươi? Ngươi tự mình đa tình, lấy mình làm trung tâm, thiên hạ cái gì cũng bị ngươi coi là thuộc quyền sở hữu của ngươi, chỉ cần có một chút không như ý, là hận không thể tìm trăm phương ngàn kế đem kẻ đó hủy diệt, vì thế có thể thấy, ngươi yêu chẳng qua là chính bản thân mình mà thôi.

Mỗi câu hắn nói, Tiêu Thái Chân lại hét lên đau khổ:
Câm mồm!
Gào đến lần thứ bảy, thì tức đến khuôn mặt trắng bạch, cả người run rẩy, dường như đến nói cũng không nói được.
Niệm ý của nàng phân tán, thần thức của Sở Dịch trở thành rõ ràng, áp lực tứ phía đã tiêu mất quá nửa.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng rin rít nhẹ, băng tuyết từ chân đến khủy tay nhanh chóng tan mất, chân khí trong cơ thể bị đàn áp cũng theo đó dần dần khôi khục.
Sở Dịch đại hỉ, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy xấu hổ, dùng lời nói làm thương tổn người khác, nhiễu loạn tâm trí, dù sao cũng không phải là quang minh chính đại cho lắm. Nhưng việc này có liên quan đến sinh tử của ba người, càng quan hệ đến Hiên Viên lục bảo, thiên hạ thái bình, hắn lúc này không thể suy nghĩ quá nhiều.
Sau đó vừa tụ khí phản công, vừa nói năng lung tung, lúc thì miêu tả rất nhiều chi tiết tình yêu giữa mình và Tuyết Liên hoa, cực kỳ khoa trương, thâm tình thê thiết. Lúc thì trách móc Tiêu Thái Chân đối với mình hư tình giả ý, lúc vui thì cười, lúc giận thì chửi mắng, lâm ly vô cùng.
Yên Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình hai người mắt nhìn thấy tình thế đột biến, vui mừng biểu lộ trên khuôn mặt, cũng đoán là Sở Dịch có kế hoạch, liền đồng thanh thêm dầu vào lửa phụ hắn, đem sự việc nhấn mạnh hơn.
Tiêu Thái Chân lúc mới đầu còn là tức giận, sau thì càng lúc thì thương tâm bi thương, đột nhiên oa lên một tiếng thổ ra một ngụm máu lớn, run giọng nói:
Bỏ đi! Bỏ đi! Sở Lang, thì ra đó là Thái Chân trong mắt chàng sao? Trong mắt của chàng, thiếp thực ra chỉ là một yêu nữ máu lạnh tự tư tự lợi.

Sở Dịch trong lòng có chút bất nhẫn, nhưng mắt nhìn thấy nàng ý động thần tiêu, băng hàn chân khí càng lúc càng rút ra khỏi kinh mạch của mình, làm sao có thể thành công trước mắt mà bỏ đi không làm.
Thế là như cũ cười lạnh nói:
Không lẽ không phải sao? Sự quan tâm duy nhất của ngươi trên đời, là làm sao đoạt được Hiên Viên lục bảo, thống nhất Thần môn, làm sao trường sinh bất lão, bá chủ tam giới. Ta cũng bỏ, Tiêu Vãn Tình cũng bỏ, Phiên Phiên cũng bỏ, thậm chí Lý Huyền cũng bỏ, bất quá chỉ là công cụ để ngươi đạt thành mục đích mà thôi.


Sở lang, hai trăm năm nay thiếp xem như chưa từng quen chàng!
Tiêu Thái CHân mắt lệ lã chã, khanh khách cười thương tâm:
Không sai, thiếp đích xác mơ tưởng trùng chấn Thần môn, nhưng là vì có thể cùng chàng tiêu diêu tam giới. Là vì cùng với chàng! Nếu không phải hai trăm năm nay, chàng đối với thiếp bạc tình phụ nghĩa, làm thiếp tâm tàn ý lạnh, làm thiếp lòng tin đối với tình yêu của chàng đã dần dần cạn kiệt, thiếp làm sao nhẫn tâm sát hại chàng, cùng Lý Huyền tên gian nhân đó kết thành đồng minh.

Thoại âm chưa dứt, chỉ thấy một tiếng hồn hậu mà nhân từ cười to nói:
Sở Huynh không nên nghĩ oan uổng cho Tiêu Tiên Thiên, câu chuyện đó mỗi câu đều phát ra từ tim nàng, bổn vương có thể làm chứng.

Mọi người trong lòng trầm xuống, mồ hôi lạnh tuôn đầy lưng, theo âm thanh nhìn về phía sau, chỉ thấy bầu trời đêm màu lam bích, núi tuyết nhấp nhô, một tử y vương công cưỡi gió bay tới.
Người đó tuấn mĩ tú nhã, mãn diện xuân phong, áo choàng phần phật bay trong gió, không phải Lý Huyền thì là ai.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiên Sở.