Chương 2: Tiên Tri tu luyện như vậy à?



Nói thật, tao đéo hiểu được mày đang làm gì.
Thằng Tùng chọc chọc ném giấy cho Thiên Âm.

Mày nói mày tu luyện, tao chỉ thấy mày ôm tiểu thuyết gặm 23/7. Dư lại 7 giờ coi như là để mày ngủ.


Mày cẩn thận, đọc tiểu thuyết nhiều điên luôn đấy con.


Tao xem báo, bọn Trung Quốc đọc tiểu thuyết nhiều bây giờ điên với ế đầy đường. Mày bỏ dần đi được rồi đấy.

Thiên Âm nhìn nhìn cuối cùng trả lời: Đó là đọc ngôn tình nhiều.

Khác cái méo gì đâu? Mày đọc ngôn tình còn thiếu à?

Không rõ có phải hay không mắt kính lâu lắm không lau, Thiên Âm cảm giác mắt chói. Cầm kính ra nhìn quanh, vẫn bình thường.
Thiên Âm bị cận nhẹ, bình thường chỉ khi đi học mới đeo kính, nếu có thể không đeo liền tuyệt đối không đeo.

Kệ tao.


Mày tu luyện như thế nào vậy?

Thiên Âm cầm điện thoại ra lắc lắc.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiển thị hậu trường trang web ebookfree.com, trên đó hiển thị dòng chữ
Nguyên Anh lão tổ
.
Nghẹn lời.
Thằng Tùng lần đầu tiên nghiêm túc nhìn điện thoại của Thiên Âm, sau đó càng thêm không biết nên nói gì.

Mày kinh khủng vậy mày?

Từ trước, Tùng chỉ biết Thiên Âm mê đọc tiểu thuyết, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, không có khủng bố chỉ có càng khủng bố.
Đọc truyện 24/7 là cái gì?
Web , lịch sử đọc dài đến 12000 truyện, chưa kể truyện đang đọc, truyện đánh dấu, truyện chưa đọc. Wikidich.com kho 16000 truyện, đóng dấu đã đọc chiếm 2/3. Viptruyen, web ngôn tình, khoa huyễn, kiếm hiệp, tu tiên… cái nào cũng có.
Cao thủ tại dân gian là đây chứ đâu nữa?

Thiên Âm, lần đầu tiên tao phát hiện mày giỏi đến vậy. CMN, mày đi đăng ký kỷ lục GUINESS về đọc tiểu thuyết được rồi con điên ạ!


Mày thật sự đọc hết số truyện này?


Ừ!

Thiên Âm khó được cảm giác má nóng lên.
Cảm giác được tang bốc quả thực sướng cực kỳ.

CMN, mày đọc kiểu gì thế? Toàn truyện trên 400 chương, cái này còn hơn 11000 chương. 1 giây mày đọc được 10000 chữ à?


Mày nghĩ tao là thần à?

Thiên Âm khó được nghẹn lời với thằng bạn dở hơi.

Mày không là thần, mày là tiên được chưa?


Người ta bảo đọc ngàn quyển sách không bằng đi 10 dặm đường, tao thấy mày quyết tâm làm trái lại. 1000 quyển tiểu thuyết không được mày đọc mấy chục nghìn. Đập cũng đập chết người.


Mày đọc quá nhiều. Mày thật sự không có điên à?


Tao đéo hiểu được sao mày có thể đọc nhiều như vậy. Đọc từ trong bụng mẹ à?

Thiên Âm nghe Tùng lải nhải cả tiếng đồng hồ vẫn chưa dứt chịu không nổi,

Mày mới mê tiểu thuyết 3 tháng, kho truyện không phải cũng có 800 truyện rồi à?


Cũng đúng.
Tùng nghĩ nghĩ gật đầu nhưng hình như có chỗ nào không đúng nha.

Đại đạo 3000, chẳng lẽ đọc tiểu thuyết không phải tu luyện à? Kể cả không phải, thì tao cũng thành tiên rồi.


DM, mày thành tiên lúc nào?
Tùng kinh ngạc.

Tiên tri.

Đúng là thằng não ngắn.

Tiên tri tu luyện như vậy à?


Mày cứ lừa dối tao đi!

Tùng khó được nhận ra bản thân bị lừa dối.

Thôi tao đi về.


Đi đi.

Thiên Âm nhìn lớp học trống trơn, trong lòng cảm xúc chua xót lại bừng lên.

Tao điên thật rồi chúng mày ạ…

Dưới ánh mặt trời, toàn bộ sân trường sáng ngời đan xen đủ loại ánh sáng rực rỡ. Tiếng ve kêu râm ran đâu đó xa lắm khiến cho buổi trưa nơi sân trường càng thêm trống vắng.
Vận mệnh là cái gì đâu?
Một nồi lẩu, trong đó nước canh là luân hồi, gia vị là biến số, nguyên liệu là nền tảng cấu trúc, nhiệt độ là chúng sinh muôn ngàn.
Dùng chúng sinh đun nóng luân hồi, làm thế giới biến đổi, thêm đôi chút biến số chính là vận mệnh.
Không biết từ khi nào, tiểu thuyết trong mắt Thiên Âm lại không đơn giản như vậy.
Người người muốn đọc, thúc đẩy tác giả viết ra 1 lại 1 câu truyện. Đây chẳng lẽ không phải vận mệnh sao? Thiên Âm luôn cho rằng chính mình điên rồi. Thật sự điên rồi. Bị ngộ tiểu thuyết, phân không rõ thực hư.
Mỗi người trên đầu đều có 1 cái bóng mờ màu trắng. Mỗi khi có người yêu thích đọc lấy 1 quyển truyện, 1 cuốn sách, thậm chí xem ti vi hay bất cứ thứ gì, Thiên Âm thường nhìn đến có một tia sáng trắng nhỏ bị sách, phim hay cái gì đó hút đi.
Đôi lúc đi đường Thiên Âm cũng nhìn đến thế giới khác…
Hay theo như nhiều tiểu thuyết giải thích, đó là những cái vị diện mới bị sáng tạo ra. Mà sáng tạo vị diện thường lấy đi tinh thần lực/niệm lực/hồn lực/tín ngưỡng… của những người nhìn nó. Thiên Âm không thể nào giải thích cái này, tiểu thuyết còn phân loại đâu, huống chi người không hiểu, càng muốn giải thích càng không biết nó là cái gì.
Đối với những tác phẩm lưu truyền muôn đời như truyện cổ tích, thần thoại, tiểu thuyết cổ điển… mấy cái này có chút dễ nhìn thấy, cũng rất rõ ràng.
Nhưng lại có rất nhiều vị diện vừa sáng lập không lâu liền tan biến.
Một cái vị diện tan biến không phải chỉ có 2 chữ đơn giản như vậy, nó là 1 sự thống khổ dày vò… giống như là người ngồi trên máy bay chở bom nguyên tử thả xuống Nhật Bản như vậy, mặc dù không phải chính mình làm, nhưng ám ảnh vẫn luôn kéo dài mãi mãi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiên Tri Mời Dừng Bước.