Chương 25: Học vấn trên đầu lưỡi



Không có gì.
Anh Minh lấy bật lửa châm điếu thuốc, sau đó liếc nhìn Diệp Thiến đang đứng bên cạnh tôi và đáp.


Ây dà, thôi đ8ừng lảm nhảm ở đây nữa, lẹ lên đi, phòng VIP chỉ giữ đến bảy giờ thôi, còn ở đây xàm cái gì nữa.
Lỗi Mập nhìn đồng hồ trên tay trái 3rồi giục mọi người.


Phòng VIP gì cơ?
Tôi phả ra một hơi khói thuốc, tò mò hỏi.

Hả? Tôi ăn mấy miếng thấy mùi vị cũng được mà!
Tôi thắc mắc.

Cậu ăn như Trư Bát Giới ăn nhân sâm ấy thì nhận ra được mùi vị gì cơ chứ?
Lỗi Mập ngồi bên cạnh cười nói.

Hứ!
Tôi bĩu môi với Lỗi Mập.
Tôi nhai vài cái rồi cố nuốt miếng thịt gà vào bụng, sau khi uống chút nước hoa quả cho thấm giọng, tôi nói với cô ấy:
Muốn biết không?


Có có!
Diệp Thiến gật đầu như gà mổ thóc.

Được, vậy hôm nay anh đây bổ sung kiến thức cho cô.
Nói xong, tôi gắp bốn miếng thịt bò trên đĩa thức ăn rồi xếp thành một hàng trên đĩa của mình, sau đó nói với Diệp Thiến:
Cô có thấy mấy miếng thịt này có gì khác biệt không?

Nghe thấy anh Minh nói vậy, tôi và Diệp Thiến quay sang nhìn đĩa gân.
Đúng vậy, chủ nhiệm Lãnh, quả nhiên là y hệt nhau.
Diệp Thiến kinh ngạc thốt lên.

Cũng có nghĩa là, chỉ khi dùng máy móc nhân tạo mới xuất hiện tình trạng như vậy.
Tôi đứng bên cạnh bổ sung.
Anh Minh nghe xong không nói gì, chỉ gắp một miếng gân móng giơ lên, sau đó lấy hộp quẹt từ trong túi ra bật lửa lên đốt miếng gân đó, đến khi miếng gân bị đốt nghe xì xèo và xuất hiện khói xanh, anh ấy liền giơ miếng thịt đến trước mũi tôi và Diệp Thiến rồi nói:
Ngửi thử đi.

Gà xào ớt Tứ Xuyên, thịt bò kho, cá nấu dưa chua, hải sản cay, v.v... mười mấy món bày đầy cả bàn.

Ăn thôi!
Anh Minh gõ gõ đũa nói với chúng tôi. Tuy anh Minh trông có vẻ khá lãnh đạm với mọi người, nhưng thực ra mấy bữa liên hoan như thế này anh cũng tổ chức nhiều rồi. Khi ăn cùng nhau, chúng tôi không có nhiều phép tắc lễ nghi như mấy người hay giao thiệp trong xã hội, thường là chờ thức ăn lên đủ, anh Minh ra hiệu lệnh là bắt đầu nhấc đũa ăn luôn.
Tuy anh Minh nói có thể ăn rồi, nhưng Lỗi Mập vẫn không vội gắp thức ăn. Anh ấy híp mắt lại, đảo một lượt qua từng món ăn trước mắt, đến khi quét hết hai vòng các món ăn trên bàn, nói thì chậm nhưng thực tế xảy ra rất nhanh, Lỗi Mập nhanh chóng gắp một miếng thịt bò giơ lên trên không. Tôi thấy vậy liền vội đứng dậy, cầm đĩa của mình đặt vào đúng vị trí ngay dưới miếng thịt đó, sau đó bắt chước mấy câu quảng cáo trên ti vi nói:
Đến đi anh Lỗi, hãy mau đến bát của em đi!


Đúng vậy.
Anh Minh gật đầu.

Vâng, mời năm vị đi theo tôi!
Người phụ nữ đưa tay phải ra làm tư thế
mời
.
Chúng tôi đi theo cô ta đến phòng VIP. Gian phòng không lớn, tất cả tiện nghi trong phòng là một cái bàn ăn tròn và hai chiếc sofa. Xung quanh bàn ăn có xếp tám chiếc ghế da màu nâu, trên tường treo đầy tranh sơn dầu về kiến trúc đặc trưng Tứ Xuyên. Cả gian phòng cho người ta một cảm giác sạch sẽ, gọn gàng, chỉnh tề, và đậm nét Tứ Xuyên.

Anh đừng nổi giận, tôi không có ý gì đâu, chỉ là hơi ám ảnh thôi. Đúng rồi, thầy ấy đựng canh để làm gì vậy?
Diệp Thiến vội vàng chuyển chủ để.

Để xét nghiệm chứ sao!
Tôi lại nhấc đũa lên.

Ăn cơm mà cũng không quên xét nghiệm?
Diệp Thiến tròn xoe mắt chờ tôi trả lời.

Đúng vậy, cô nói không sai.
Tôi đặt chiếc đĩa xuống bàn, sau đó nói tiếp:
Về cơ bản, các món ăn trong nhà hàng, đều là được ninh chung trong một nồi lớn, nên nhìn có vẻ là cùng một đĩa thịt bò, nhưng mùi vị thì lại không giống nhau. Đương nhiên đối với người không quá cầu kỳ như tôi thì ăn gì cũng như nhau thôi. Nhưng với một đại sư trình độ thâm sâu về
ăn uống
như anh Lỗi thì mùi vị rất quan trọng.


Giống như món thịt bò sốt chúng ta vừa gọi này, thông thường cách chế biến của đầu bếp sẽ như sau: đầu tiên ướp thịt với gia vị, ninh qua rồi vớt ra, sau đó lại chế biến nước thịt bò đó thành nước sốt. Sau khi chuẩn bị xong cả thịt và nước sốt thì bắt đầu vào xào nấu, trong quá trình xào nấu, nếu như nước sốt hoàn toàn bị ngấm hết vào thịt thì miếng thịt sẽ có hiệu ứng phản xạ ánh sáng cực kỳ rõ ràng do nó ngấm đầy nước sốt, cho nên đặt dưới ánh đèn trông sẽ rất óng ánh. Ngược lại miếng ít ngấm sốt trông sẽ tối màu hơn một chút.
Nói xong, tôi gắp cùng lúc cả bốn miếng thịt trong đĩa lên nhét vào miệng.

Thì ra là như vậy.
Diệp Thiến gật đầu hiểu ra.

Hả? Miếng ngon nhất á? Tôi thấy đều như nhau mà!
Diệp Thiến ngây ngốc nhìn miếng thịt rồi thắc mắc hỏi.

Cô ăn đi rồi biết! Đây là tuyệt kỹ của anh Lỗi đấy nhé!
Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm miếng thịt đó.
Diệp Thiến gắp miếng thịt lên ngắm nghía với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. Đôi môi hồng mềm mại hơi mở ra, mắt nhắm hờ lại, sau đó cô khẽ cắn một miếng, nhai chầm chậm trong miệng. Mấy giây sau, cô ấy đột nhiên ngừng nhai, và rồi chả thèm ý tứ gì nữa bỏ nốt miếng thịt to tướng còn lại vào trong miệng.
Anh Minh không đáp lại mà gắp hai miếng gân bò từ trong đĩa bỏ vào đĩa của mình, sau đó xếp thành một hàng liền nhau, đặt đĩa của mình lên trước mặt tôi rồi hỏi:
Cậu nhìn gân bò này đi, có nhận thấy gì không?

Tôi chỉnh đĩa của anh Minh ngay ngắn lại, nhìn thật kỹ ba sợi gân bò trong đĩa. Diệp Thiến cũng tò mò buông đũa ngó đầu sang. Tôi soi đi soi lại một lúc mới lắc đầu đáp:
Không thấy, tôi không phát hiện ra gì cả.

Anh Minh đứng lên bước đến trước mặt tôi, sau đó cầm một chiếc đũa sạch gẩy gẩy vài cái trong đĩa:
Đĩa gân bò này là gân móng bò nhân tạo đó, không phải gân bò thật đâu.


Diệp Thiến, em lên xe anh đi.
Lỗi Mập đứng trước chiếc CMC của mình, ra sức vẫy tay với cô nhóc.

Ok, anh Lỗi.
Diệp Thiến cũng không khách sáo, chạy một mạch tới, chui vào trong xe.
Hai chiếc xe cũ kỹ sau một đoạn đường xóc nảy đã chở năm người chúng tôi đến cổng nhà hàng. Từ ngoài cổng, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào nâng ly cạn chén của thực khách bên trong, các cô nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu đỏ bận rộn qua lại giữa các dãy bàn.

Đúng vậy, đây là tuyệt chiêu của Lão Hiền mà. Chắc chắn món gà hầm này cực kỳ hợp khẩu vị nên anh ấy mới lấy mẫu mang về để xét nghiệm, phân tích thành phần và tỉ lệ gia vị trong đó, sau đó chỉ cần nhìn biểu đồ là có thể điều chế ra được món canh y hệt như vậy.
Tôi trả lời cô nhóc Diệp Thiến non nớt chưa va vấp trải đời.

Như vậy cũng được hả?
Diệp Thiến nhìn Lão Hiền bằng ánh mắt khó tin.

Vậy có gì khó đâu? Chỉ cần lấy một lượng nhỏ, ví dụ như 100ml canh, sau đó phân tích tỉ lệ muối, tỉ lệ hạt hồi, tỉ lệ nước, sau khi phân tích ra tỉ lệ các thành phần bên trong thì muốn pha bao nhiêu nồi canh là chẳng có gì khó.
Nói xong, tôi quay sang nhìn Diệp Thiến đang tròn xoe mắt kinh ngạc ở bên cạnh.

Thưa anh, anh có muốn gọi món ngay không ạ?
Nhân viên phục vụ trong phòng cầm cuốn menu bằng da khảm viền vàng đến hỏi.

Đưa cho tôi, đưa cho tôi!
Lỗi Mập ra sức vẫy tay với nhân viên phục vụ. Là bá chủ trong giới
ăn uống
, Lỗi Mập thạo nhất khoản gọi món.
Để đánh giá một nhà hàng, cái thứ nhất là mùi vị món ăn, và thứ hai là tốc độ lên món, không thể không nói, dù là phương diện nào thì nhà hàng này đều khiến thực khách hài lòng. Lỗi Mập đặt menu xuống không tới nửa tiếng, tất cả các món đều đã được đưa lên đầy đủ.

Anh ấy đang đựng canh thôi, có vấn đề gì à?
Tôi trả lời, liếc nhìn vẻ mặt không thoải mái của Diệp Thiến.

Thầy ấy dùng túi đựng vật chứng đó, lần trước tôi thấy thầy cũng dùng loại túi y hệt thế này để đựng mảnh thi thể ấy.
Diệp Thiến buồn nôn nói.

Ai quy định túi vật chứng chỉ được đựng mảnh thi thể?
Nghe thấy cô ấy hơi bất kính với Lão Hiền, lòng tôi lập tức cảm thấy khó chịu.
Tôi nghe thấy vậy liền hít một hơi thật mạnh, Diệp Thiến cũng vươn cổ ra để ngửi thử.

Hai đứa ngửi thấy mùi gì đặc biệt không?
Anh Minh đặt đũa xuống.

Không thấy.
Tôi và Diệp Thiến rất ăn ý cùng lắc đầu.

Gì thế?
Tôi quay đầu lại hỏi với giọng điệu hơi khó chịu.

Anh nhìn xem thầy Trần Quốc Hiền đang làm gì vậy!
Diệp Thiến mấp máy miệng, nói thầm với tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, lúc này chiếc túi vật chứng mà dù đi đâu Lão Hiền cũng không quên mang theo đã được lấy ra, anh ấy đang dùng muôi múc từng thìa canh gà hầm vào trong túi, sau đó cẩn thận khoá miệng túi lại, dán nhãn lên.

Có điều, cái này chỉ có người đặc biệt nhạy cảm với ánh sáng như anh Lỗi mới có thể quan sát được, người bình thường thì đừng hòng.
Thấy Diệp Thiến đang nhìn mấy miếng thịt đến ngẩn người ra, tôi bèn bổ sung thêm một câu.
Cô ấy nghe thấy tôi nói vậy liền ngây ngốc gật đầu, từ bỏ việc nghiên cứu.
Trong lúc tôi đang ăn rất hăng say, Diệp Thiến bỗng nhiên kéo mạnh gấu áo tôi ở dưới gầm bàn.

Ồ!
Diệp Thiến cười gượng đáp.
Trong lúc tôi đang ăn hăng hái, bên trái gắp một miếng, bên phải uống một ngụm nước, đột nhiên tôi phát hiện anh Minh không nói năng gì, cau mày nhìn chằm chằm món gân móng bò trong đĩa.

Sao thế, anh Minh? Sao anh không ăn?
Thấy vẻ mặt khác thường của anh Minh, tôi ngẩng đầu hỏi.

Chào mừng quý khách đến với nhà hàng món Tứ Xuyên Xuyên Bắc.
Hai cô gái lễ tân đứng trước cửa, vô cùng lịch sự mở rộng hai cánh cửa kính tầng một nhà hàng. Lúc này, một người phụ nữ mặc đồ công sở, đi đôi giày cao gót màu đen rảo bước tới trước mặt chúng tôi, cô ấy hơi khom người xuống rồi nói:
Kính chào quý khách, xin hỏi quý khách đã đặt bàn chưa ạ?


Phòng Thành Đô.
Anh Minh trả lời ngắn gọn.

Dạ, là phòng anh Lãnh đặt phải không ạ?
Người phụ nữ đó mở cuốn sổ màu đen mang theo bên mình ra xem một chút rồi hỏi.

Thằng nhóc này, tránh ra. Lady first, miếng thịt này cho Diệp Thiến trước, lát nữa gắp cho cậu sau.

Lỗi Mập nói xong, miếng thịt bóng loáng đó lượn một vòng cung thật đẹp trên không rồi rơi vào đĩa của Diệp Thiến. Diệp Thiến kinh ngạc nhìn hành động của hai chúng tôi, vẻ mặt mang theo chút khó hiểu.
Tôi bĩu môi, nói với Diệp Thiến đang ngồi bên cạnh bằng giọng điệu hơi ghen tị:
Còn không ăn đi, miếng thịt đó là miếng ngon nhất trong đĩa đó, bình thường anh Lỗi đều gắp cho tôi đấy!

Diệp Thiến tò mò nhìn vào đĩa của tôi và lắc đầu:
Không thấy!


Vậy thế này thì sao?
Tôi nâng đĩa lên, đặt trực tiếp dưới ánh đèn.
Diệp Thiến ngẩng đầu nhìn một lúc, chợt cô ấy hưng phấn như thể vừa phát hiện ra châu lục mới:
Thấy rồi, thấy rồi. Dưới ánh sáng đèn, màu của mấy miếng này quả thực có hơi khác.

Diệp Thiến thoáng cái đã nuốt gọn miếng thịt bò vào trong bụng, cô ấy liếm đôi môi dính đầy dầu mỡ rồi quay sang tò mò hỏi tôi:
Tại sao thầy Tiêu Lỗi lại biết được miếng đó là miếng ngon nhất vậy?


Ánh sáng phản xạ!
Nói xong, tôi gắp một miếng thịt gà xào ớt bỏ vào miệng.

Cái gì? Ánh sáng phản xạ? Là sao cơ? Sao tôi nghe không hiểu gì vậy?
Diệp Thiến dùng khăn giấy lau miệng hỏi.

Anh Minh tổ chức tiệc đón tiếp cho 9cậu, nhà hàng món Tứ Xuyên Xuyên Bắc.
Lỗi Mập lại ôm chầm lấy tôi.

Tuyệt quá! cảm ơn anh Minh.
Tôi vui vẻ cười nói với anh6.
Thói quen ăn uống của dân thành phố Vân Tịch chúng tôi là nhiều dầu mỡ, vừa mặn vừa cay, đó cũng chính là linh hồn của món 5ăn Tứ Xuyên, vậy nên món ăn Tứ Xuyên rất được ưa thích ở chỗ chúng tôi.
Diệp Thiến mở to đôi mắt khó hiểu nhìn tôi, sau đó che miệng nói:
Mềm quá, mà lại còn rất ngon nữa!


Hứ! Còn không tin! Đây là tuyệt kỹ độc môn của anh Lỗi đó, ngoài tôi ra người bình thường làm gì có đãi ngộ này! Phải không anh Lỗi?
Tôi dương dương tự đắc nói, sau đó quay đầu lại nhìn Lỗi Mập đang chăm chú lựa chọn đồ ăn.

Đúng!
Lỗi Mập hiển nhiên không để ý tôi đang nói cái gì, bây giờ anh ấy đã tập trung toàn bộ tinh thần vào các món ăn xoay tới xoay lui trước mặt rồi.

Chủ nhiệm Lãnh, có thể giải thích phán đoán của anh được không?
Diệp Thiến nhìn anh Minh với ánh mắt sáng như sao.
Anh Minh gật đầu rồi đáp:
Đầu tiên, gân móng bò là khối gân ở bộ phận bàn chân bò, nó giống như nắm đấm ấy, chứ không phải loại gân sợi dài, gân dạng sợi là gân trên đùi bò. Một móng bò chỉ có khoảng nửa ký gân dạng khối thôi, cho nên gân móng bò thật sự sẽ là một miếng to. Khi chế biến, đầu bếp phải dùng dao thái, trên gân móng thật sẽ có vết dao cắt, chứ không phải có hình trụ như thế này.


Thứ hai, sau khi đầu bếp thái gân móng bò xong, không thể miếng nào cũng đều y chang nhau được, các cậu nhìn mấy miếng gân trong đĩa xem, có phải dài ngắn, to nhỏ, dày mỏng đều giống hệt nhau không?

Nhà hàng món Tứ Xuyên Xuyên Bắc là nhà hàng món Tứ Xuyên chính tông nhất ở Vân Tịch, ông chủ và bếp trưởng của họ đều là người Thành Đô chính gốc, tay nghề phải nói là tuyệt cú mèo, có thể nói cả thành phố Vân Tịch này, không có nhà hàng nào có thể sánh được.
Nhà hàng này ngày nào cũng đông nghịt, nếu không đặt trước một ngày thì đừng mơ kiếm được phòng VIP. Mà món ăn Tứ Xuyên cũng là những món tôi thích nhất, dù tôi có ngốc thế nào cũng có thể cảm nhận được sự chu đáo của anh Minh.
Anh Minh ngẩng đầu lên nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng đã cầm lấy hành lý trong tay tôi đi về phía chiếc xe Santana làm bạn với anh nhiều năm trời.

Nếu như vừa rồi là suy đoán, thì đây chính là chứng cứ thiết thực. Gân móng bò thuộc loại thực phẩm giàu protein, hàm lượng protein trong đó tương đối cao, có lẽ hai đứa đã được học trong môn hoá học ở cấp ba rồi, đốt cháy protein sẽ phát tán ra mùi khét như đốt lông vũ, mà sợi gân bò này lại không ngửi thấy, điều đó đủ để chứng minh đĩa gân móng bò này là hàng giả.
Anh Minh bưng đĩa của mình lên trở về chỗ ngồi.

Xin lỗi mọi người, phiền mọi người ăn các món khác trước vậy, lát nữa tôi sẽ báo ông chủ đến giải quyết chuyện này.
Trong gian phòng này, ngoài năm người chúng tôi ra còn có một người nữa, đó là nhân viên phục vụ phòng. Từ lúc chúng tôi bắt đầu ăn cho đến bây giờ, cô ta vẫn luôn đứng yên ở cửa phòng, không hề nhúc nhích. Lúc này, tôi có thể đọc được sự kinh ngạc và hoang mang trên gương mặt cô ta, dự là hành động của đám chúng tôi đã doạ xanh mặt cô phục vụ này rồi.
Cơm no rượu say, đến lúc thanh toán, ông chủ hết sức xin lỗi và miễn tiền cả bàn thức ăn cho chúng tôi, đồng thời thề hứa đảm bảo với chúng tôi về sau sẽ không bao giờ xuất hiện tình trạng tương tự nữa. Xem xét thái độ thành khẩn của ông chủ, chúng tôi cũng dựa trên tinh thần
tìm chỗ khoan dung mà độ lượng
mới không tố cáo nhà hàng của ông ta. Tuy chúng tôi đều là người chấp pháp, nhưng cũng không thể không có chút tình người nào, các bạn nói có phải không?

Cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa câu nói
tri thức là vàng bạc
rồi.
Tôi ngậm tăm đứng trước cửa nhà hàng cười nói.


Trước đây tôi nghe sư huynh bên đội cảnh sát hình sự nói người của phòng điều tra thi án các anh đều là kỳ nhân, quả nhiên là vậy. Cũng may, chủ nhiệm Lãnh xếp hai con người còn coi là bình thường một chút là tôi với anh vào cùng một văn phòng.
Lời Diệp Thiến truyền đến tai tôi từ phía sau lưng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.