Chương 39: Vụ án lạc lối


Chính vào lúc này, anh Minh lại nói:
Nếu như thân phận của nạn nhân là tài xế xe chui, vậy thì chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận đến tín8h chất của vụ án này. Vừa rồi khi cởi quần áo của nạn nhân, tôi phát hiện thấy trong túi áo anh ta chẳng có bất cứ tài sản gì, điểm nà3y đủ để chứng minh, tài sản đã bị kẻ tình nghi lấy đi sau khi gây án. Cho nên cá nhân tôi hơi thiên về khuynh hướng đây là một vụ giết9 người cướp của, kẻ tình nghi và nạn nhân vốn chẳng hề quen biết nhau.


Tôi hoàn toàn tán thành quan điểm mà anh Minh nói ra, 6đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi thấy chán nản. Vụ án nào mà công an khó phá nhất? Đáp án chính là vụ án có ý đồ đột phát. Ý đồ5 đột phát nghĩa là gì? Nói đơn giản thì chính là trước đó kẻ tình nghi chưa hề có kế hoạch tỉ mỉ, cẩn thận, động cơ phạm tội xuất hiện trong nháy mắt rồi từ đó mới thực hiện hành vi phạm tội. Ví dụ như chặn đường cướp bóc, hay phóng xe cướp giật đồ trên đường, giữa kẻ tình nghi và nạn nhân chưa từng có bất cứ quan hệ nào, vậy thì thứ duy nhất có thể giữ lại làm chứng cứ chính là quá trình tiếp xúc ngắn ngủi. Nếu như điều kiện địa điểm gây án không tệ, nơi đó có lắp camera, hoặc là có đông người tận mắt chứng kiến, có thể miêu tả đặc trưng cơ bản của kẻ tình nghi thì còn đỡ; giả dụ một ai đó ở trong một con ngõ hẻm tối om gặp phải cướp bóc, xung quanh không hề có ai, vụ án như vậy rất khó điều tra phá án.

Chúng ta quay lại vụ án này, vị trí thôn Song Tháp khá xa xôi, đến cả tín hiệu điện thoại còn chẳng có, vậy thì hoàn toàn chẳng thể có bất cứ thiết bị giám sát nào giúp ích cho vụ án. Có thể nói trong phạm vi mấy km xung quanh đây, đến cả camera giao thông cũng không nhìn thấy. Theo những chứng cứ tại hiện trường thì phân tích đang đi theo chiều hướng kẻ tình nghi có khả năng là khách của nạn nhân, chỉ dẫn nạn nhân đến nơi này, sau đó giết người cướp của. Độ khó của việc phá vụ án này hoàn toàn chẳng khác gì vụ cướp bóc trong ngõ hẻm tối om.
Hiện trường lại là ngoài trời, không có dấu giày, không dấu vân tay, hi vọng duy nhất bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Lão Hiền, xem xem anh ấy có thể lấy được những tang chứng vật chứng có giá trị nào để mang về kiểm tra hay không.

Vị trí các vết máu ở đây hơi kì lạ!
Lão Hiền ngồi xổm xuống, vừa kẹp một mảng bùn đất có dính vết máu vừa lẩm bẩm.
Anh Minh đưa thi thể vào trong cái túi, xoẹt, anh kéo khóa chiếc túi lại rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Lão Hiền.

Sao rồi Quốc Hiền?
Anh Minh tò mò hỏi.
Lão Hiền đẩy kính theo thói quen, giơ tay phải lên chỉ vào chỗ xa xa, nói:
Vừa rồi do bị thân cây và cành cây cao lương che khuất nên tôi không hề chú ý đến vị trí của các vết máu, bây giờ khi đã kéo hết các cành cây, thân cây ra rồi tôi mới để ý. Anh Minh, anh nhìn xem, vết máu từ trên con đường nhỏ hướng bắc rồi kéo dài đến tận đây, sau đó từ đây lại kéo dài theo hướng đông bắc, tạo thành hình chữ L, tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy chứ?

Anh Minh nhìn theo hướng của vết máu một cách kĩ càng, sau đó nói:
Điều này vừa hay có thể chứng minh cách nói lúc nãy của tôi, cách gây án của kẻ tình nghi là đâm lén nhân lúc nạn nhân không phòng bị. Có khả năng sau khi bị đâm một nhát, nạn nhân cảm thấy hoảng sợ, sau đó bưng cổ chạy về phía ruộng cao lương. Chúng ta biết rằng, tuy nạn nhân bị cứa vào động mạch nhưng theo bản năng của con người thì vẫn có thể chạy thêm một đoạn, đạo lí này cũng như khi giết gà vậy, sau khi cắt cổ gà rồi vứt nó xuống đất, thường thì nó vẫn có thể chạy thêm vài bước. Mặc dù động mạch bị cứa đứt, thế nhưng các chức năng ở trên cơ thể con người vẫn có thể vận hành thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.

Bây giờ người duy nhất vẫn đang thảnh thơi chính là tôi. Chính vào lúc này, điện thoại của tôi bỗng reo lên, một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Alo, xin hỏi ai vậy ạ?
Tôi nhấn nút trả lời rồi hỏi.

Alo, người anh em, tôi là Đại Lưu ở Lưu Phủ đây, còn nhớ tôi chứ?
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sảng khoái của anh ấy, hình như tâm trạng đã tốt lên nhiều rồi.
Nghe thấy có nhiệm vụ, nét mặt của Diệp Thiến nghiêm lại, lấy bút và giấy từ trong túi áo của bộ cảnh phục ra, chờ đợi ghi chép lại.
Thấy Diệp Thiến đã chuẩn bị xong, anh Minh móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa rồi nói:
Việc thứ nhất, lập tức liên lạc với người ở trung tâm chỉ huy 110, xem xem hôm qua và hôm nay có ai đến báo có người mất tích không. Việc thứ hai, đợi sau khi Tiêu Lỗi in thông báo xin giúp đỡ, phải nhanh chóng đi phân phát ở những nơi hay tụ tập những tài xế lái xe chui như các ga tàu, bến xe, các bến cảng, đường cao tốc… xem có thể điều tra ra được thân phận của nạn nhân hay không.


Rõ.
Diệp Thiến nhanh chóng ghi chép lại vào trong quyển sổ ghi chú.

Rõ!
Lỗi Mập cầm máy ảnh rồi vội vàng chạy đến phòng làm việc với cái bụng bia lắc lư của mình.
Ở đây có một danh từ cần phải giải thích với cả nhà một chút, đó chính là ý nghĩa của
Công văn hợp tác điều tra
. Nói một cách đơn giản, đó là một công văn được in ra khi cảnh sát phá án gặp phải tình trạng bế tắc, cần phát động lực lượng quần chúng cùng tham gia giải quyết; nếu như vụ án liên quan rất nghiêm trọng, hoặc là những kẻ tình nghi quá nguy hiểm, thì trên thông báo thường có treo tiền thưởng. Đương nhiên, anh Minh bảo Lỗi Mập đi in thông báo này chủ yếu là để tra ra thân phận của nạn nhân, không treo giải thưởng.
Thấy bóng dáng của Lỗi Mập đã khuất khỏi tầm mắt của mình, anh Minh quay sang nói với Diệp Thiến:
Bây giờ có hai việc cần những người làm trong đội cảnh sát hình sự các cô đi hoàn thành đây.

Lão Hiền gật đầu nghiêm túc, bởi vì anh ấy biết rõ, vụ án hiện tại có thể phá được hay không, 70% phải dựa vào kết quả kiểm tra của anh ấy.
Chúng tôi làm xong phần việc thuộc bổn phận của mình đều chạy đến giúp Lão Hiền. Bốn tiếng sau, mấy chục mẫu vật đã được anh ấy gói lại cẩn thận và dán nhãn niêm phong. Khi khám nghiệm hiện trường kết thúc, tất cả chúng tôi đều quay về phòng kỹ thuật. Trước mắt thì vụ án này rất rõ ràng, nhìn hiện trường vụ án, anh Minh cũng có thể phán đoán ra được nguyên nhân gây án của kẻ tình nghi, việc giải phẫu thi thể lúc này chỉ thực hiện theo trình tự pháp luật và nó cũng chẳng giúp ích được nhiều cho việc phá án. Hiện trường không có thiết bị giám sát, Lỗi Mập cũng chẳng có đất dụng võ. Hiện trường vụ án cũng chẳng phát hiện thấy các đặc trưng như vân tay hay dấu chân, nhân viên giám định dấu vết như tôi cũng mất đi giá trị vốn có. Bây giờ thứ duy nhất còn hi vọng chính là công tác kiểm nghiệm của Lão Hiền.
Anh Minh vừa đặt chân đến cửa phòng kỹ thuật đã quay ra nói với Lỗi Mập:
Tiêu Lỗi, bây giờ cậu phải nhanh chóng xử lí hình ảnh chụp khuôn mặt thi thể, viết một công văn hợp tác điều tra, in ra thành hai trăm bản.


Anh Lưu à, sao anh lại biết số điện thoại của em vậy, Diệp Thiến nói với anh à?
Tôi vừa nói, vừa trốn vào trong phòng làm việc của mình, tiện tay đóng luôn cửa lại.

Diệp Thiến không dễ nói chuyện như cậu đâu, nếu tôi hỏi xin cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không cho, ha ha.
Anh Lưu vừa cười vừa nói.

À! Là vậy sao!
Tôi trả lời một câu lấy lệ, bây giờ vụ án đang trong giai đoạn khó giải quyết, tôi thật sự không có tâm trạng nào để nói đùa với anh ấy, mặc dù tôi cảm thấy con người anh Lưu rất tốt.

Lúc này có khả năng nạn nhân vẫn chưa nhận ra vết thương của mình nghiêm trọng như thế nào, muốn quay lại đường đất xem xét tình hình, sau đó do mất máu quá nhiều, đã ngã xuống ruộng cao lương. Đây chính là nguyên nhân hình thành nên vết máu tạo hình chữ L.

Lão Hiền vừa nghe vừa quan sát vết máu, bởi vì điều này có liên quan đến phương hướng lấy mẫu kiểm tra sau đó của anh ấy.
Anh Minh chỉ vào một mảng cây cao lương bị đè gãy và nói:
Từ vết máu không khó để nhìn ra, kẻ tình nghi chắc chắn không đuổi theo, hắn chỉ đợi sau khi nạn nhân chết đi rồi mới tiến lại bên cạnh để cướp tài sản. Trong lúc nạn nhân chạy đã khiến cho những cây cao lương đổ rạp, như vậy vừa khéo tạo thành con đường tạm thời, cho nên quỹ tích đi lại của kẻ tình nghi có khả năng cũng là men theo tuyến đường hình chữ L này. Quốc Hiền, cậu cứ bám sát theo tuyến đường này để lấy mẫu vật, lá cây cao lương khá sắc nhọn, trong quá trình hành động quá nhanh, có khi lá cây cũng đã cứa vào người kẻ tình nghi cũng không chừng, có một chút hi vọng thì chúng ta cũng phải thử.


Tôi quen biết không ít bạn bè làm việc ở công an thành phố, hơn nữa tôi nghe nói phòng kỹ thuật của cậu rất nổi tiếng ở thành phố Vân Tịch, cho nên số điện thoại của cậu rất dễ tìm được.
Anh Lưu cười hớn hở nói.


Anh Lưu, anh tìm em có việc gì sao?
Tôi đã muốn kết thúc cuộc đối thoại như thế này rồi, cho nên vào thẳng vấn đề.


À, cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm đó sau khi nghe thấy cậu nói như vậy, tôi cảm thấy trước đây mình như đi vào ngõ cụt ấy, bây giờ trong lòng tôi đã buông bỏ rồi, việc này đúng là phải cảm ơn cậu.
Anh Lưu nói một cách chân thành.


Đừng khách sáo, em cũng chẳng giúp được gì to tát, chủ yếu là bản thân anh Lưu đã giác ngộ ra thôi.
Tôi cười nói.


Vậy thì tối nay cậu có rảnh không? Tôi tính đến Vân Tịch một chuyến, tối nay anh em chúng ta uống với nhau một chén?
Anh Lưu nói ra mục đích chính của cuộc gọi này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.