Chương 42: Treo thưởng truy nã


Đúng là trời không phụ lòng người, sau hai ngày làm việc căng thẳng, cuối cùng Lỗi Mập cũng tìm thấy hình ảnh nạn nhân và 8kẻ tình nghi trong băng ghi hình giám sát của một trạm xăng dầu. Trạm xăng dầu đó nằm ở phía đông của thành phố Vân Tịch 3chúng tôi, thời gian hiển thị trên đoạn băng ghi hình giám sát là 0h58’, đi từ đó đến hiện trường phát hiện vụ án tầm kho9ảng một giờ đồng hồ, thời gian vừa hay trùng khớp. Vậy thì có khả năng người đàn ông phía sau nạn nhân chính là kẻ tình n6ghi.

Lách cách, lách cách, lách cách. Một tấm ảnh mờ nhạt cắt từ đoạn băng ghi hình giám sát dần trở nên rõ nét h5ơn trong phần mềm của Lỗi Mập, cuối cùng bức ảnh ấy được anh Lỗi xử lí nét đến độ có thể nhận ra mặt mũi của kẻ đó.

Alo, anh Lưu à!
Tôi chào khách sáo.

Người anh em, tối nay rảnh không? Tôi đang ở Vân Tịch các cậu này.
Anh Lưu hỏi dò.

Đúng là được.
Anh Minh bình tĩnh trả lời.

Phía bên các anh có manh mối rồi à?
Đối phương vội vàng hỏi.
Đúng lúc chúng tôi đang định đi ra thì anh Minh, Lão Hiền và Diệp Thiến đã căng thẳng đẩy cửa đi vào.

Mọi người nghe thấy rồi hả?
Tôi hỏi họ trong sự phấn khích.

Chúng ta vẫn nên đợi xem sao rồi tính tiếp đi.
Tôi nói.
Lúc chuông đồng hồ báo hiệu sáu giờ tối, chuông điện thoại tôi cũng vang lên, tôi nhấc lên nhìn, lại là anh Lưu.

Đó là món em thích ăn nhất đấy!
Tôi hớn hở đáp lại.

Ok nhé, vậy chọn nhà hàng Tứ Xuyên Xuyên Bắc nổi tiếng nhất trong thành phố các cậu nhé. Giờ cậu đến luôn đi, tôi cũng đi luôn đây.
Anh Lưu vui vẻ nói.
Lần trước sau khi anh Lưu gọi điện cho tôi, tôi đã đến chỗ Diệp Thiến nghe ngóng về người này, từ sự đánh giá của cô ấy cộng với những trải nghiệm của bản thân mình thì thấy người này chắc cũng tốt. Nghe giọng nói của anh Lưu ở đầu dây bên kia chân thành vậy, tôi cũng không đành lòng từ chối, thế là trả lời:
Vâng, anh chọn địa điểm đi.


Ok! Ăn món cay Tứ Xuyên nhé?
Anh Lưu phấn khích.

Nhưng thành phố Động Sơn rộng vậy, nên bắt đầu từ đâu đây?
Diệp Thiến đứng một bên chau mày hỏi.

Đợi mai tôi gặp cảnh sát bên Công an thành phố Lục Hợp rồi nghĩ cách sau.
Anh Minh nói với chúng tôi.

Súc sinh!
Diệp Thiến nghiến răng nghiến lợi nói.

Trên này có số điện thoại của người phụ trách điều tra phá án, để tôi gọi điện hỏi qua về tình hình cụ thể.
Nói rồi anh Minh nhấc điện thoại lên gọi cho số điện thoại hiển thị trên màn hình.

Tiểu Long, anh thấy vụ án này thế nào?
Diệp Thiến mệt mỏi nằm xoài trên bàn, tay chống cằm, hỏi tôi.

Không dễ phá đâu! Cho dù chúng ta đã biết được kẻ tình nghi nhưng cũng không dễ gì tóm được hắn. Hiện tại thành phố Lục Hợp đã điều động nhiều lực lượng cảnh sát đến vậy mà vẫn chưa có bất cứ manh mối nào, chứng tỏ năng lực của tên Hà Trường Xuân này không phải bình thường.
Tôi ngồi trên ghế thở dài.

Alo, ai vậy?
Đầu dây bên kia hỏi.

Chào anh, tôi là chủ nhiệm phòng kỹ thuật của Công an thành phố Vân Tịch, tôi tên Lãnh Khải Minh.
Anh Minh tự giới thiệu về mình.

Hà Trường Xuân đã trốn sang thành phố Động Sơn à?
Lúc anh Minh gọi điện thoại, tôi đứng ngay bên cạnh nên nghe thấy rất rõ.
Anh Minh gật đầu rồi đi đến cạnh chiếc máy tính, mở bản đồ điện tử ra, tiếp đó anh cầm chiếc bút trên bàn lên, chỉ đầu bút vào bản đồ và nói với chúng tôi:
Từ đoạn băng ghi hình giám sát, Tiêu Lỗi phát hiện ra đoạn đường nạn nhân chết là con đường này, nếu đi theo hướng tây bắc, con đường này có thể dẫn thẳng đến đường quốc lộ, mà vừa hay đường quốc lộ lại đi qua thành phố Động Sơn. Căn cứ theo thông tin Công an thành phố Lục Hợp cung cấp thì tên Hà Trường Xuân này không có nhiều tiền, dựa theo tuyến đường chạy xe của hắn, về cơ bản có thể xác định được hắn đã đến thành phố Động Sơn.


Anh đang nói đến Hà Trường Xuân - kẻ tình nghi trong vụ án 14 tháng 9 hả?
Đối phương thấy khó tin nên hỏi lại.

Nếu hướng điều tra của chúng tôi không sai thì có lẽ chính là hắn ta.
Anh Minh trả lời.

Ok, vậy mai có gì báo trước cho tôi nhé.


Ok.


Vậy giờ phải làm sao đây?
Diệp Thiến cũng không có cách gì.

Phong tỏa tất cả các bến xe và nhà ga của thành phố Động Sơn, sau đó tăng cường lực lượng cảnh sát lục soát từng nhà một, bắt ba ba trong rọ. Đây là cách tốt nhất lúc này rồi.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình.

Với cái tiếng rống như mổ lợn của anh, có không muốn nghe thấy cũng khó.
Diệp Thiến bĩu môi, nói với tôi.
Nghe cô ấy giễu cợt mình là thế, nhưng tôi không phản bác lại mà chỉ mỉm cười với cô ấy. Sở dĩ tôi có phản ứng như vậy chủ yếu vẫn là vì khoảnh khắc hai hôm trước lúc cô ấy tiễn Trương Mỹ Phượng đã làm tôi cảm động.
Tôi nhìn tấm hình rồi lại nhìn đoạn băng ghi hình, quả nhiên, nhìn quần áo và tướng mạo thì chính là cùng một người.

Nhanh chóng báo lại chuyện này với anh Minh đi.
Tôi đứng một bên giục anh ấy.

Xem ra chỉ có thể làm như vậy thôi.
Diệp Thiến vô cùng tán thành.
Hai tiếng sau, anh Minh tiễn các cảnh sát của thành phố Lục Hợp về rồi triệu tập mấy người chúng tôi lại.

Chưa.
Anh Minh hơi thất vọng.

Haiz! Trên người thằng đó không có tiền, không chạy xa được đâu, lần này hắn ta giết chết chị dâu mình, chắc chắn không dám chạy đến nhờ vả chỗ họ hàng, nghe nói hắn có một người bạn khá thân ở thành phố Động Sơn nằm ở phía tây thành phố các anh, chúng tôi nghi ngờ Hà Trường Xuân đã chạy đến nhờ vả anh ta. Phía bên chúng tôi đã cử vài người qua đó rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa có kết quả điều tra xác thực.
Đối phương nói trong sự bất lực.

Xem ra lần này muốn đấu đến cùng đây!
Tôi nghiến răng nói.

Đây là một cách làm cực đoan, nếu Hà Trường Xuân cứ trốn trong một xó nào đó không chịu ra hoặc tự rạch lên mặt mình một nhát để ngụy trang thì cách làm này cũng chưa chắc đã hiệu quả.
Anh Minh lo lắng.

Ai cơ?
Tôi hoang mang để cốc nước chè xuống, lao đến bên cạnh Lỗi Mập.

Hà Trường Xuân! Chắc chắn là hắn ta, tên chó má này đến quần áo cũng chưa thay, cậu nhìn đi!
Lỗi Mập kích động chỉ vào bức ảnh và nói với tôi.

Đã xong. Tiểu Long, em mang ảnh mấy kẻ tình nghi mà Diệp Thiến đã sắp xếp qua đây để anh đối chiếu xem.
Lỗi Mập trợn đôi mắt đầy tia máu của anh ấy lên, nói với tôi.
Tôi xót xa bước tới giúp anh ấy châm điếu thuốc để nâng cao tinh thần, sau đó rảo bước rời khỏi phòng làm việc.

Thuận tay trái? Cái này tôi cũng không biết nữa, nhưng nếu hỏi anh hắn chắc có thể hỏi ra được, anh đợi tôi một chút, tôi hỏi xong sẽ gọi lại cho anh.
Đối phương khách sáo trả lời.

Ok.
Nói rồi anh Minh dập điện thoại, châm thuốc rồi đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa xăm chờ đợi đáp án.
Khi anh Minh hút hết điếu thuốc lá rồi dụi lên bệ cửa sổ thì chiếc điện thoại trong tay anh reo lên.

Alo, sao các anh biết Hà Trường Xuân thuận tay trái?
Đối phương tò mò hỏi.

Ok anh!
Nói rồi tôi ấn nút dập máy.

Tối đi chung không? Anh Lưu bao.
Tôi nói với Diệp Thiến đang dọn dẹp chuẩn bị tan làm.
Mới hút được nửa điếu thì một xấp mười mấy bức ảnh của kẻ tình nghi trong các vụ án đã được đặt trên bàn làm việc của Lỗi Mập. Anh ấy đặt điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn, cầm xấp ảnh lên, sàng lọc đối chiếu từng bức một với màn hình máy tính của mình.
Đúng vào lúc tôi đang quay người cầm cốc nước chè lên uống thì thấy Lỗi Mập phấn khích reo lên:
Chính là hắn!


Hắn đã cưỡng hiếp ai?
Lỗi Mập ngáp dài, mệt mỏi ngẩng đầu lên hỏi.

Anh đợi chút để em xem tóm tắt tình tiết vụ án đã.
Nói rồi, tôi nheo mắt nhìn máy tính và đọc,
Ba giờ mười lăm phút chiều ngày 14 tháng 9, kẻ tình nghi Hà Trường Xuân cưỡng hiếp chị dâu mình là Lý Quyên rồi giết chết nạn nhân ở trong nhà, hiện tại kẻ tình nghi đang chạy trốn, không rõ tung tích.


Phong tỏa toàn thành phố để vây bắt? Quả nhiên giống với những gì tôi nghĩ, trước mắt cũng chỉ có cách này là thực tế nhất thôi.
Tôi vừa xoa cằm vừa nói.

Tôi vừa gọi điện cho lãnh đạo chính của Công an thành phố chúng ta, ý tưởng của họ còn tuyệt hơn nhiều!
Anh Minh rít một hơi rồi nói.

Anh Minh, đã có cách hay gì chưa?
Tôi vội vàng hỏi.

Vừa rồi tôi đã thảo luận chi tiết về tình hình vụ án với người bên Công an thành phố Lục Hợp, vụ án của họ đã lấy được tinh trùng của kẻ tình nghi, còn vụ án bên chúng ta thì có chứng cứ ghi hình, tuy những chứng cứ này đều có thể kết án hai vụ này, nhưng lại không giúp gì được mấy cho chúng ta trong việc tìm được kẻ tình nghi. Vừa rồi họ cũng đã ghi chép cẩn thận lại tình hình mà chúng ta nắm được, tôi cũng đã in ảnh chiếc xe máy bị kẻ tình nghi cướp đi đưa cho họ, ý của họ là muốn phong tỏa toàn thành phố để vây bắt.
Anh Minh vừa châm thuốc vừa nói.

Mẹ kiếp nhà nó, tên súc sinh này lại giết người nữa rồi!
Đối phương hung dữ nói.

Mục đích tôi gọi cho anh là muốn xác nhận một chuyện, Hà Trường Xuân thuận tay trái đúng không?
Anh Minh vội vàng hỏi.
Diệp Thiến đứng hình một lúc, rõ ràng cô ấy cũng không ngờ được tôi sẽ có thái độ như vậy.

Hà Trường Xuân, nam, 19 tuổi, người thành phố Lục Hợp, tỉnh Loan Nam, vào ngày 14 tháng 9 đã cưỡng hiếp và giết chết một người.


Theo tình hình hiện tại, trên cơ bản có thể xác định vụ án bên các anh và vụ án bên chỗ chúng tôi là do hắn gây ra, ngày mai tôi sẽ lên đường sang đơn vị của các anh một chuyến để nói qua về tình hình chúng tôi đang nắm được, xem có thể nghĩ ra được cách gì hay không.
Anh Minh nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe anh Minh nói thế, đối phương trả lời thẳng thắn:
Không cần đâu, mai tôi sẽ sang đơn vị các anh. Đằng nào ngày mai tôi cũng phải sang thành phố Động Sơn, vừa hay đi qua thành phố Vân Tịch các anh.


Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì vậy?
Đối phương trả lời có vẻ mệt mỏi.

Bên chỗ chúng tôi mấy ngày trước có xảy ra một vụ án mạng, theo như điều tra của chúng tôi thì rất có thể nghi phạm tên là Hà Trường Xuân.
Anh Minh bình tĩnh đáp.

Hả? Ý tưởng gì?
Tôi tò mò hỏi.

In hình kẻ tình nghi ra dán khắp thành phố Động Sơn, ra thông báo treo thưởng một trăm nghìn tệ để bắt Hà Trường Xuân.
Anh Minh trả lời.

Ai cơ?
Đối phương đột nhiên kêu lên.

Hà Trường Xuân!
Anh Minh nhắc lại cái tên lần nữa.
Tám giờ sáng hôm sau, một chiếc xe cảnh sát mang biển kiểm soát
Loan A
dừng lại trong sân phòng kỹ thuật của chúng tôi.
Anh Minh và người phụ trách của họ đang khẩn trương thảo luận về tình tiết của hai vụ án này trong phòng họp, do phòng họp không đủ chỗ nên bốn người chúng tôi đều ngồi trong phòng làm việc đợi kết quả.
Anh Minh nhập thông tin về Hà Trường Xuân vào máy tính rồi đọc lên cẩn thận.
Tôi nghe thấy thế cũng xoay người lại đứng sau anh Minh, rồi nheo mắt nhìn và nói:
Thời gian phát hiện vụ án là vào sáng sớm ngày 16 tháng 9, thời gian hắn phạm tội cưỡng hiếp rồi giết người là vào ngày 14 tháng 9, hơn nữa còn là ở thôn Sấu Tây, thành phố Lục Hợp, dù là thời gian hay địa điểm gây án đều trùng khớp.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.