Chương 44: Chân tướng khiến người khác phải kinh ngạc



Không cần vội, xe lái nhanh quá, muốn bắt cũng khó. Nhìn tuyến đường xe chạy có lẽ là hắn định ra khỏi thành phố, trước hết chúng ta cứ c8ử mấy chiếc xe dân dụng chạy theo từ đường cao tốc, đợi đến trưa lúc hắn dừng xe ăn cơm chúng ta mới vây bắt, như vậy sẽ chắc ăn hơn.
An3h Minh ngồi bên máy tính, bình tĩnh hút thuốc và đáp.

Tiếng đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc vang lên không ngừng, chiếc xe m9áy vẫn di chuyển rất nhanh. Đến khi hút hết hai điếu thuốc lá, chấm xanh trên màn hình bỗng nhiên dừng lại.

Tại sao lại phải đến thôn Song Tháp?
Anh Minh cắt ngang lời hắn.

Vì nơi ấy rất quen thuộc với tôi, đó là quê tôi.
Hà Trường Xuân trả lời không chút ngập ngừng.

Nguyện vọng của cậu cũng được đáp ứng rồi, tiếp theo cũng nên đáp ứng lòng tò mò của tôi đi chứ nhỉ, nói đi xem nào.
Anh Minh châm một điếu thuốc nữa, ngoái đầu nhìn Diệp Thiến đang chuẩn bị ghi âm một cái.
Nụ cười trên khuôn mặt Hà Trường Xuân bỗng vụt tắt, hắn hắng giọng, nói một cách vô cùng sảng khoái:
Bố tôi mất sớm, mẹ cũng đi bước nữa, từ nhỏ tôi đã sống cùng với anh mình. Anh ta không phải anh ruột của tôi, mà là anh họ. Từ nhỏ anh ta cũng không hề coi tôi là em trai, công việc nào bẩn, công việc nào mệt đều bắt tôi làm hết, đặc biệt là chị dâu tôi, động tí là đánh tôi, vì vậy từ nhỏ tôi đã không vui vẻ gì với hai người đó.

Dòng chữ
phố ẩm thực, huyện Đại Hạp
hiện ra trước mắt chúng tôi.
Anh Minh giơ cổ tay phải lên nhìn qua đồng hồ:
Một giờ ba lăm phút chiều, kẻ tình nghi chắc đang dừng lại ăn cơm, bắt hắn đi!


Cậu nói tiếp đi.
Anh Minh lại châm thêm một điếu thuốc, đưa cho Hà Trường Xuân.
Hà Trường Xuân hút một hơi, nói tiếp:
Lúc đó tôi hỏi gã tài xế xe máy đó hết bao nhiêu, gã nói ít nhất cũng một trăm tệ, lúc đó nghe xong tôi đã không đồng ý rồi, thế khác nào lừa đảo chứ, đi tàu cũng mới hết có mấy tệ. Rõ ràng gã thấy tôi ít tuổi nên định lừa tôi mà, nhưng lúc tôi đến cũng chỉ có mình gã ở đó nên tôi đã đồng ý.

Anh Minh nghe thấy câu nói đó thì quay người lại nhìn hắn, nhưng không nói gì cả.
Lúc này, Hà Trường Xuân nhìn khuôn mặt anh Minh, mỉm cười và nói:
Anh cảnh sát, anh biết không, vừa rồi anh chỉnh lại tóc cho tôi đã làm tôi bỗng nhớ đến bố mình.

Theo tiếng ra lệnh của anh Minh, nhóm vây bắt do thành phố Vân Tịch chúng tôi và thành phố Lục Hợp kết hợp thành lập đã bao vây cả phố ẩm thực, kẻ tình nghi Hà Trường Xuân vừa mới bưng bát mì lên đã bị chiếc còng tay lạnh lẽo còng lại.
Do Hà Trường Xuân có liên quan đến hai mạng người, hơn nữa lại còn là ở hai khu vực khác nhau, nên sẽ phát sinh vấn đề đơn vị công an nào sẽ phụ trách xử lý kẻ tình nghi. Cuối cùng, trải qua sự bàn bạc của công an hai thành phố, kẻ tình nghi sa lưới chủ yếu là nhờ manh mối do Công an thành phố Vân Tịch chúng tôi cung cấp nên bên họ bằng lòng giao lại vụ án này cho chúng tôi xử lí.

Bạn cậu tên gì?
Anh Minh hỏi.

Cậu ta tên Vương Lỗi, đợt trước từng vào tù vì tội cướp giật, vậy nên tôi mới gọi điện hỏi cậu ta xem nên làm gì.
Hà Trường Xuân thành thật trả lời.

Khụ khụ khụ.
Đáp án này thực sự nằm ngoài tưởng tượng của tôi, nghe đến đây, suýt nữa thì tôi không nhịn nổi mà cười thành tiếng, thế là tôi vội vàng giả vờ như đang ho để che đậy cho sự lúng túng của mình.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, đặc biệt là ánh mắt sắc bén của Diệp Thiến.
Hai mạng người, chắc chắn là tội tử hình, anh Minh cũng không kiêng kị vấn đề này.
Lúc này tôi mới chú ý đến biểu cảm bất cần đời của Hà Trường Xuân, trong lòng tôi cảm thấy rất khó hiểu. Hắn còn trẻ thế, sao lại có một trái tim độc ác đến vậy chứ?

Vậy thì vì nguyên nhân gì?
Anh Minh tò mò hỏi.

Tất cả là do chị dâu tôi chọc tức tôi. Hai năm nay anh tôi thường xuyên đi vùng khác làm việc, con người chị dâu tôi lại lẳng lơ vô cùng, cứ hễ anh tôi không có nhà là lại lấy tôi ra để thỏa mãn dục vọng.
Hà Trường Xuân uất ức nói.

Thế còn những việc sau khi cậu rời khỏi đó thì sao? Cậu chạy đến thành phố chúng tôi giết người bằng cách nào?
Anh Minh cau mày hỏi tiếp.

À, tôi có một đứa bạn học làm ăn ở thành phố Động Sơn, quan hệ của hai chúng tôi rất tốt, tôi giết chị dâu xong thì chạy ra trạm điện thoại bên đường gọi điện và kể hết mọi chuyện cho cậu ta.
Hà Trường Xuân nói tiếp.

Sao, không muốn nói hả, hay là không biết phải nói từ đâu?
Anh Minh châm một điếu thuốc khác, đi đến trước mặt và đút vào miệng hắn.
Hà Trường Xuân ngầng đầu nhìn anh Minh một cái, cố gắng rít mấy hơi, lắc lắc đầu, trên miệng còn nở nụ cười nữa.
Hà Trường Xuân nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm khoảng tầm hai phút, sau đó thở dài một cái.

Nói đi xem nào, nếu ngoan ngoãn khai báo, tối nay tôi sẽ sắp xếp cho cậu một bữa cơm đưa tiễn tử tế.
Anh Minh châm thuốc, nói với Hà Trường Xuân.
Hà Trường Xuân nghiêng đầu tiếp tục nói:
Anh nói đi, nếu chị dâu tôi làm chuyện đó một cách bình thường thì cũng thôi đi, nhưng chị ta còn thích lấy dây thừng trói tôi lại nữa, xong dùng roi quất tôi, chuyện này khiến tôi không chịu nổi. Khoảng thời gian trước, cũng chính là vào buổi chiều hôm tôi giết chị dâu, chị ta lại đòi hỏi những điều ghê tởm đó.


Chị ta đè tôi ra phòng làm chuyện đó, tôi thực sự bị chị ta làm đến mức không còn chút sức lực nào, ai ngờ đâu chị ta vẫn chưa hết cơn, còn đòi treo tôi lên xà nhà, tôi thực sự không chịu nổi nữa nên mới đánh nhau với chị ta. Nhưng tôi bị thân hình cao lớn thô kệch của chị ta dày vò cả buổi thì còn lấy đâu ra sức nữa, thế là tôi mới rút một con dao gọt hoa quả trong túi áo ra và nói với chị ta, nếu chị ta còn như vậy nữa, tôi sẽ liều mạng với chị ta. Không ngờ chị ta lại còn chửi tôi, bảo là nếu hôm nay tôi không dám giết chết chị ta thì tôi chính là đồ chó hoang. Nghe thấy thế, tôi lập tức nổi cơn lôi đình, vốn dĩ tôi đã không có bố mẹ rồi, đáng lẽ chị ta không nên đứng trước mặt chửi tôi là ‘đồ chó hoang’ mới phải, thế là tôi cầm dao cứa một nhát lên cổ chị ta. Tôi thấy chị ta ôm cổ lăn trên giường, máu chảy lênh láng, giãy giụa một lúc rồi chết hẳn, không còn nhúc nhích gì nữa. Sau đó tôi tìm mấy bộ quần áo trong nhà, cầm theo ít tiền rồi rời khỏi đó.
Hà Trường Xuân nói liền một mạch.

Tối nay muốn ăn gì?
Anh Minh hỏi.

Thịt kho tàu! Một đĩa gà lớn! Tôi còn muốn uống mấy ngụm rượu nữa. Mấy ngày nay lúc chạy trốn cũng đã nghĩ đến những thứ này rồi.
Hà Trường Xuân vui vẻ trả lời.

Nếu tôi có con trai như cậu, chắc tôi vỡ tim luôn rồi.
Anh Minh trêu chọc Hà Trường Xuân.

Ha ha, nói cũng đúng.
Hà Trường Xuân mỉm cười đáp lại.
Trong phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự, Lão Hiền không chút do dự lột sạch áo trên người tên Hà Trường Xuân, vì theo như phán đoán của anh ấy, trong quá trình kẻ tình nghi Hà Trường Xuân giết chết Từ Cương, chắc chắn máu sẽ văng lên người hắn. Tuy hắn ta đã thay áo khoác khác, nhưng rất có thể trên chiếc áo sơ mi bên trong vẫn còn dính vết máu. Qua kiểm tra, quả nhiên đã chứng minh suy đoán của Lão Hiền là đúng, trên ống tay áo sơ mi mà Hà Trường Xuân mặc đã xét nghiệm thấy DNA của nạn nhân Từ Cương. Chứng cứ then chốt này có thể khiến cho kẻ tình nghi không thể ngụy biện nữa.
Bộp! Anh Minh bước vào phòng thẩm vấn, ném một bản báo cáo xét nghiệm vẫn còn ấm trước mặt tên Hà Trường Xuân đang run lẩy bẩy.

Không thành vấn đề, lát nữa tôi bảo người chuẩn bị cho cậu.
Anh Minh quay lại ghế của mình.

Cám ơn anh cảnh sát.
Hà Trường Xuân mừng rỡ nói.

Tiêu Lỗi, phóng to b6ản đồ lên!
Ánh mắt sắc bén của anh Minh tập trung vào điểm sáng đó.
Lỗi Mập nhanh chóng lăn lăn con chuột, trên bản đồ điện tử, 5những chữ tiếng Trung được đánh dấu xung quanh chấm xanh bắt đầu hiển thị rõ hơn.

Đây chính là động cơ cậu giết chị dâu ư?
Anh Minh hỏi lại một cách khó tin.

Đương nhiên không phải rồi. Tuy bọn họ đối xử với tôi không tốt, nhưng tôi vẫn phải trông chờ vào việc họ cho tôi ăn, vì vậy tôi sẽ không vì chuyện đó mà giết người đâu.
Hà Trường Xuân giải thích.

Thế cậu ta nói gì với cậu?
Anh Minh gõ mạnh hai chữ
Vương Lỗi
vào trong laptop của mình, khoanh tròn vào và hỏi.

Vốn dĩ tôi định trốn đi bằng tàu nhưng cậu ta nói với tôi rằng nhất định không được đi tàu hoặc ô tô, vì nếu cảnh sát phong tỏa ga tàu hoặc bến xe, chắc chắn tôi sẽ không trốn được. Cậu ta bảo tôi tối đến bên ngoài ga tàu cướp lấy một chiếc xe máy rồi đi đến chỗ cậu ta, cậu ta sẽ sắp xếp cho tôi chạy trốn. Thế là tôi làm theo những gì cậu ta nói, tối hôm đấy chặn một chiếc xe máy, bảo hắn đưa tôi đến thôn Song Tháp của thành phố Vân Tịch các anh.

Bị mọi người nhìn thế cũng thấy hơi ngượng, tôi đứng lùi về phía sau.

Cậu nói tiếp đi.
Anh Minh rời ánh mắt khỏi tôi, lại tiếp tục nhìn về phía Hà Trường Xuân.
Anh Minh thấy biểu cảm đó của hắn nhưng không nói gì mà chỉ giúp hắn chỉnh lại những sợi tóc dài che trước mắt hắn.
Rõ ràng Hà Trường Xuân không ngờ anh Minh sẽ có hành động như vậy, hắn trợn mắt tò mò nhìn anh Minh một lượt. Hút xong mấy hơi thuốc cuối cùng, hắn nhổ đầu thuốc xuống nền nhà, tiếp đó là nuốt một ngụm nước miếng rồi mở miệng nói:
Anh cảnh sát à, anh đúng là không giống với những gì tôi nghĩ.
Hà Trường Xuân bỗng dưng nói một câu như vậy.
Cái được gọi là bàn giao vụ án nói một cách đơn giản chính là Công an thành phố Lục Hợp bàn giao vụ án Hà Trường Xuân cưỡng hiếp giết hại chị dâu lại cho chúng tôi xử lí, đến vật chứng lấy được ở hiện trường cũng giao lại hết cho chúng tôi. Có người không nhịn được liền hỏi, không phải điều tra án rất mệt hay sao, sao không giao lại vụ án của thành phố Vân Tịch chúng ta cho bên Lục Hợp? Thực ra trong này còn liên quan đến một thứ sâu xa hơn nữa, đó là sự tín nhiệm của Công an thành phố Lục Hợp đối với chúng ta, mặt khác chuyện này cũng nói lên năng lực phá án của chúng ta, nói thẳng ra chính là nở mày nở mặt.
Kẻ tình nghi Hà Trường Xuân hai tay bị còng, chân cũng bị xích, trên đầu trùm một chiếc túi vải đen, bị chúng tôi giải về thành phố Vân Tịch trong ánh đèn flash của đám phóng viên nhà báo.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.