Chương 46: Nỗi lòng lãnh khải minh
-
Tiếng Nói Tử Thi 1
- Cửu Tích Thủy
- 1799 chữ
- 2021-12-31 04:57:37
Ông nhìn tôi, hai tay đan trước ngực, tựa vào đầu giường nói:
Lúc nhỏ Khải Minh sống ở thôn La Sơn - thành phố Vân Tịch chúng ta, cha mẹ nó đều là n8ông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cuộc sống rất vất vả. Khi đó Khải Minh còn có một cậu em trai.
Lúc chuyện xảy ra nó mới mười tuổ3i, khi đó trị an của thành phố không được tốt, khắp nơi đều là bọn cường hào hoành hành, La Quảng Khôn - bí thư chi bộ thôn La Sơn là một trong số đ9ó. Ngày xưa khi bầu chọn cán bộ thôn, người nào có thế lực mạnh thì người đó sẽ được chọn, vì thế cái ghế bí thư chi bộ lúc đó thường bị bọn nhà già6u có thế lực trong thôn chiếm trọn.
Năm đó chính phủ nước ta khuyến khích nông thôn đa dạng hóa các hoạt động phát triển kinh tế, vùng nông5 thôn đẩy mạnh phát triển nông-lâm-ngư nghiệp và chăn nuôi. Vùng nông thôn chúng ta phát triển nông nghiệp, lâm nghiệp và chăn nuôi thì còn được, chỉ có ngư nghiệp là không thể phát triển. Để hưởng ứng phong trào của nhà nước, La Quảng Khôn chỉ thị khai khẩn đồng ruộng đào ao nuôi cá. Lúc đó chẳng ai biết nuôi cá có kiếm được tiền không, huống hồ đầu tư vào khoản này cũng tốn kém hơn rất nhiều so với làm ruộng, còn cần phải có kỹ thuật, nên rất nhiều gia đình không chấp nhận đào ruộng làm ao nuôi cá.
Cha lắc đầu nói:
Lúc đó vẫn lạc hậu, muốn đến đồn cảnh sát báo án thì cũng phải đạp xe đi rất xa, hơn nữa, kể cả là Khải Minh có báo án đi chăng nữa thì với thế lực của La Quảng Khôn, ai dám làm chứng cho bọn họ?
Haiz!
Tôi thở dài bất lực.
Vậy sau đó thế nào?
Tôi hỏi tiếp.
Nhưng khi đó, không phải nói không chấp nhận là xong, xã đưa chỉ tiêu xuống mỗi thôn, tỷ lệ ao cá trong thôn phải đạt đến một mức nhất định, nếu không sẽ hỏi tội La Quảng Khôn. La Quảng Khôn thấy vậy nổi trận lôi đình, mềm dẻo không được thì phải dùng biện pháp mạnh, ông ta không bắt đầu với họ hàng nhà mình mà chỉ chọn những nhà yếu thế để bắt chẹt. Gia đình Khải Minh không phải người vùng này, rất lâu về trước nhà họ đã chuyển từ vùng khác đến đây sống, vì thế nhà Khải Minh chính là một trong số những hộ mà ông ta chọn.
Nói đến đây, cha lại nâng ly lên uống một ngụm, rồi lau miệng kể tiếp:
La Quảng Khôn muốn nhà Khải Minh dùng một nửa số ruộng để đào ao nuôi cá. Chuyện ép người quá đáng như vậy, tất nhiên cha mẹ Khải Minh không chấp nhận. Nào ngờ tên La Quảng Khôn này không thèm quan tâm tới lời từ chối của nhà họ, ông ta cho người đến bắt ép phải đào ao, cha mẹ Khải Minh chống trả quyết liệt, cuối cùng cả hai người đều bị thương nặng. Con nói xem một đứa trẻ mới hơn mười tuổi dắt theo đứa em khoảng sáu bảy tuổi, đối mặt với những kẻ dã man như vậy thì làm được gì? Nó chẳng làm gì được, cuối cùng ruộng nhà Khải Minh vẫn bị đào lên làm ao, nhưng mối hận này luôn khắc sâu trong lòng nó.
Đây rõ ràng là hành động của bọn súc sinh mà, chẳng lẽ lúc đó không có pháp luật sao?
Tôi đập bàn phẫn nộ nói.
Sau khi tốt nghiệp, đúng như mong ước, Khải Minh được nhận vào đội ngũ công an của thành phố chúng ta, lúc đó nó theo ta thực tập một năm. Nhưng năm đó Khải Minh vẫn chưa được coi là cảnh sát thực sự, sau khi thực tập, nó còn phải đối mặt với kỳ xét duyệt chính thức, cũng chính vào lúc Khải Minh xét duyệt lên cảnh sát chính thức thì xảy ra vấn đề.
Xét duyệt thì còn xảy ra chuyện gì được ạ?’ Tôi tò mò hỏi.
Xét duyệt năm đó y như kiểm tra chính trị thi công chức hiện nay vậy, cần điều tra rõ ràng, nghiêm ngặt hoàn cảnh gia đình, xem xem họ hàng, người thân có ai từng phạm tội không, với hoàn cảnh của Khải Minh, con nghĩ thôn có xét duyệt cho nó không?
Cha đặt đũa xuống, quay lại hỏi tôi.
Đừng nghĩ nữa, chuyện cũng đã qua rồi, trước mặt Khải Minh, con đừng chạm đến vết thương lòng này của nó là được.
Thấy tôi vẫn đang bần thần, cha gắp miếng trứng vào bát của tôi.
Tôi ổn định lại tinh thần, chợt nhớ đến một chi tiết, tôi thắc mắc hỏi:
Cha, tại sao mỗi lần gặp cha, anh Minh lại vui vẻ vậy?
Chuyện này kể ra dài lắm.
Cha buông đũa, nuốt hết thức ăn trong miệng và bắt đầu kể:
Có lẽ vì chuyện đó nên Khải Minh luôn mong muốn lớn lên trở thành cảnh sát, để giúp đỡ những gia đình thấp cổ bé họng như nhà mình giành lấy sự công bằng. Nhưng lúc trước muốn thi vào trường cảnh sát đâu dễ như con, con chỉ cần đủ điểm thi đại học là có thể vào học rồi, còn năm đó muốn vào trường cảnh sát phải có thư giới thiệu từ thôn, sau đó gửi lên xã xin phê duyệt, xã duyệt xong còn phải gửi hồ sơ lên huyện, lên thành phố. Con cũng biết đấy, Khải Minh muốn làm cảnh sát, nhưng ngay vòng xin thư giới thiệu của thôn đã không qua được rồi. Dù sao nhà Khải Minh trước đây đã từng xích mích với cán bộ trong thôn nên không thể đi theo cách này được. Nhưng cũng không phải không có cách, trong đội ngũ công an cảnh sát, ngoài sinh viên tốt nghiệp từ trường cảnh sát thì còn có nhiều cấp cảnh sát khác, trong đó không thể thiếu pháp y. Khi đó, chỉ cần là sinh viên chuyên ngành pháp y thì hầu như đều có thể được định hướng điều đến cơ quan công an. Cũng chính vì vậy, Khải Minh mới lựa chọn chuyên ngành pháp y của Viện y học.
Cha buông đũa, kể tiếp:
Lúc đó ao cá đã làm xong rồi, nhưng nhà Khải Minh làm gì có tiền mua cá giống, thế là mấy mẫu ao cá đành bỏ không. Tính tình cha Khải Minh khá quật cường, vết thương vừa khỏi liền chạy đi kiện ngay, việc này khiến cho La Quảng Khôn thấy rất tức giận, ông ta cho người phóng hỏa nhà chứa củi của nhà Khải Minh, muốn dạy cho cha Khải Minh một bài học. Nhưng ai ngờ, ngọn lửa ấy đã khiến cha mẹ và em trai Khải Minh đều bị chết ngạt trong phòng, khi ấy nếu không phải Khải Minh đang đi học thì có lẽ cũng chẳng tránh được nạn này. Tuy rằng sau đó La Quảng Khôn đã bị bắt, nhưng người chết không thể sống lại. Lúc đó, Khải Minh chỉ nhận được một khoản bồi thường, ngoài ra nhà cửa người thân đã mất hết, chỉ còn lại mái hiên trống vắng mà thôi. Cũng chính vì chuyện này mà bây giờ Khải Minh mới như vậy.
Cha vừa kể vừa thở dài.
Nghe đến đây, lòng tôi bỗng thấy khó chịu, tôi hỏi đi hỏi lại chính mình, nếu đổi lại là mình thì liệu mình có gắng gượng vượt qua được không? Tôi cuối cùng cũng đã hiểu tại sao anh Minh lại lạnh nhạt với mọi người như vậy. Đó là vì trái tim anh ấy đã hoàn toàn đóng băng rồi.
Cha nhìn tôi và không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ gắp từng đũa thức ăn.
Chắc chắn không.
Tôi gật đầu trả lời.
Nhìn Khải Minh, ta thấy rất đau lòng, nó chịu bao nhiêu khổ đau, ta đều biết rõ. Cả bốn năm đại học, nó phải vật lộn làm thuê khuân vác trong công trường mới gắng gượng đến lúc lấy được bằng đại học. Khi thực tập trong phòng ban của ta, nó đọc sách quên ngày quên đêm, có những lần gục ngủ cả đêm trong phòng làm việc của ta. Chỉ sau bảy tháng, nó đã đọc xong toàn bộ sách về điều tra hình sự mà ta tích lũy trong mười mấy năm làm cảnh sát, ta thấy rõ khát vọng trở thành cảnh sát của nó. Khi biết bản báo cáo đó phải do ủy ban thôn mình sinh sống nộp lên, nó cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ta cũng nhận ra sự khác thường, nhưng Khải Minh là một người hướng nội, hỏi như thế nào nó cũng không chịu nói tại sao. Tính cách nó bướng bỉnh như vậy, ta cũng đành thôi.
Vào một buổi tối, cách thời gian kết thúc thực tập chỉ còn bốn tháng, nhân lúc mọi người đang ngủ say, nó để lại trong phòng làm việc cho ta một bức thư, sau đó xách vali bỏ đi. Ta làm cảnh sát mười mấy năm, sức cảnh giác cao hơn người bình thường rất nhiều, lúc Khải Minh đóng cửa chuẩn bị đi thì bị ta tỉnh dậy bắt gặp. Thấy Khải Minh đòi bỏ đi, ta rất tức giận, gặng hỏi mãi nó mới nói ra sự thật. Năm đó cha con cũng nóng tính lắm, sáng ngày hôm sau, ta mặc đồng phục cảnh sát, mang súng lục, dẫn Khải Minh về ủy ban thôn La Sơn. Ta vừa mới dò hỏi thì đã biết, bí thư chi bộ của thôn là họ hàng của La Quảng Khôn, ta sợ hắn giở trò nên còn cố ý gọi điện trước cho chủ tịch xã. Ta nói trước mặt bí thư chi bộ thôn và chủ tịch xã, rằng Khải Minh là con nuôi của ta, nếu ai không viết báo cáo xét duyệt cho nó, ta sẽ không tha cho kẻ đó. Lúc đó ta còn đập cả súng lên bàn.
Cha, cha thật cừ!
Tôi giơ ngón tay cái về phía cha.
Cha cười sảng khoái nói tiếp:
Lúc đó, tên bí thư chi bộ kia sợ chết khiếp, ngoan ngoãn viết báo cáo cho bọn ta ngay.
Vậy lúc ấy anh Minh chắc phải vui chết đi được ấy nhỉ?
Tôi vui vẻ hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.