Chương 6: Đầu nhúng dầu
-
Tiếng Nói Tử Thi 1
- Cửu Tích Thủy
- 2104 chữ
- 2021-12-31 04:56:45
Anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cậu nghĩ thử xem, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều vụ án như vậy, nếu ngay cả thi thể tương đối mới như thế này mà cậu còn không chịu được, đến lúc gặp những thi thể còn thối rữa ghê hơn thì cậu xử lí ra sao?
Nhưng anh ta cũng có thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút mà!
Tôi vẫn không hiểu được nên tiếp tục phản bác.
Mỗi người có một tính cách, tôi chỉ có thể nói là cậu vẫn chưa hiểu rõ anh ấy thôi. Tiếp xúc lâu hơn nữa cậu sẽ phát hiện ra anh Minh không phải là người như cậu nghĩ đâu. Có điều nói đi cũng phải nói lại, hình như anh Minh hơi
chăm sóc đặc biệt
cho cậu đấy.
Lỗi Mập nhếch môi cười trêu chọc.
Đoán chừng lại là do cha tôi giở trò!
Tôi tức tối nói.
Lỗi Mập đang định đáp lời, liền nghe thấy anh Minh gọi lại:
Lại đây chụp một tấm đầu nạn nhân đi.
Tôi vừa nghe thấy muốn gắn đầu người thì tò mò bước đến. Bởi vì nếu có thể nắm được đặc trưng khuôn mặt nạn nhân thì sẽ rất có lợi cho bước phá án kế tiếp.
A!
Tôi vừa đi lên phía trước đã bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn. Nhãn cầu của người chết lòi ra khỏi hốc mắt, trên mũi chỉ còn lại một chút sụn màu trắng, phần dưới môi đã hoàn toàn tróc ra, để lộ phần cơ thịt đỏ tươi. Ngay cả lỗ tai của người chết cũng đã cuộn lại, oặt ẹo treo ở hai bên đầu. Cả khuôn mặt của người chết giống như một cái đầu lâu được dán thêm ít mô da. Theo tình hình trước mắt thì chúng tôi hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo thật của người chết.
Hai tay của anh Minh ôm cái đầu, tỉ mỉ quan sát. Tách, tách, chất lỏng màu vàng nhạt nhỏ xuống từ hai bên xương sọ.
Đây là cái gì? Lẽ nào là mỡ của thi thể?
Tôi nhíu mày nhìn chất lỏng sền sệt trên bàn giải phẫu.
Tay trái của anh Minh đỡ đầu thi thể, anh dùng tay phải chấm vào chất lỏng màu vàng, chà qua chà lại trong tay, sau đó đưa lại gần chóp mũi ngửi một cái.
Không phải mỡ của thi thể, là dầu ăn. Đầu của người chết bị người ta chiên qua bằng dầu.
Dầu, dầu, dầu chiên lên?
Yết hầu của tôi trượt lên trượt xuống, tôi vô cùng khiếp sợ với kết luận này.
Hai tay của anh Minh ôm lấy đầu thi thể, rồi tránh ra một chỗ trống.
Quốc Hiền, cậu lại đây lấy mẫu, lát nữa cầm đi xét nghiệm.
Lão Hiền khẽ gật đầu, thay một bộ găng tay khác. Anh ấy lấy một cái ống thủy tinh từ trong hộp đựng mẫu vật, sau đó đóng nắp cao su màu đỏ lên đầu ống. Tay phải của anh ấy nhẹ nhàng bóp lấy nắp cao su, chất lỏng màu vàng nhạt liền bị hút vào trong ống thuỷ tinh.
Sau khi lấy mẫu xong, anh Minh đặt đầu của thi thể lên đầu bàn giải phẫu. Tiếp đó, anh ấy cầm lấy cây kim móc cong được gắn chỉ ruột dê, khâu những miếng da nhỏ còn sót lại trên cái đầu. Sau khi khâu xong, anh Minh quay đầu lại nói với tôi:
Tiểu Long, cậu tới đây. Nhìn thi thể này cậu có phát hiện gì không?
Anh Minh chính là người như vậy. Mặc dù đối xử với bạn lạnh như băng, thế nhưng cho dù bạn khóc lóc la lối thế nào, anh cũng chẳng để bụng. Làm việc cả năm trời, ngay cả bản thân tôi cũng không rõ mình đã tranh cãi bao nhiêu lần với anh, thế nhưng kết quả của mỗi lần đều giống như lúc này vậy, nên hỏi thì hỏi, nên đố thì đố. Giận dỗi với anh, có lúc ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy không đáng. Nghĩ thông suốt những điều này, thế là tôi lại đi đến trước bàn giải phẫu, nhíu mày quan sát tỉ mỉ cái thi thể đã được khâu lại như một con búp bê vải. Mấy phút sau, tôi lắc đầu một cái rồi bảo:
Không có phát hiện gì.
Anh Minh quay đầu nhìn tôi:
Lẽ nào cậu không phát hiện, ngoại trừ vết chặt xác thì bên ngoài thi thể không còn bất kỳ một vết thương nào sao?
Dựa vào lời nhắc nhở của anh, tôi miễn cưỡng phát hiện ra chi tiết này, bèn gật đầu trả lời:
Ừm, tôi thấy rồi.
Bây giờ đang là giữa mùa hè, nhiệt độ hơi cao, ai nấy đều mặc khá ít quần áo. Nếu kẻ bị tình nghi có tranh chấp với nạn nhân thì trên người của nạn nhân phải có vết thương, thế nhưng bây giờ lại không có. Điều này chứng minh cái gì?
Anh lại bắt đầu thử thách tôi.
Lời đã nói đến nước này rồi, cho dù tôi có ngu ngốc đến mấy cũng biết điều anh đang muốn biểu đạt là gì. Thế là tôi mở miệng đáp:
Ý anh là kẻ bị tình nghi có thể quen biết với nạn nhân? Nhân lúc nạn nhân không đề phòng đã ra tay giết hại, sau đó phân thây ném xác?
Nói đúng lắm, còn gì nữa không?
Còn nữa?
Tôi gãi đầu, cảm thấy hơi nghi hoặc.
Xem ra lúc nãy cậu vẫn chưa quan sát kỹ. Bên ngoài thi thể là một chuyện, mặt khác là vết chặt xác rất bằng phẳng. Muốn hình thành được vết thương như vậy thì dụng cụ chặt xác mà kẻ bị tình nghi sử dụng không thể là dao chặt xương được bán trên thị trường. Bởi vì dao chặt xương dựa vào tác dụng của trọng lực để lập tức chặt đứt xương nên cho dù dao có sắc đến mấy thì xương vẫn sẽ để lại dấu vết bị vỡ. Nhưng trên thi thể này, tôi không tìm ra được hiện tượng như vậy. Điều này chứng minh kẻ bị tình nghi có dụng cụ chặt xác chuyên nghiệp.
Nói xong, anh Minh tháo găng tay cao su ra, đi về phía bồn rửa tay.
Dụng cụ chặt xác chuyên nghiệp? Đó là cái gì?
Tôi tò mò bước theo sau anh rồi dò hỏi.
Cậu xem bộ phim
Thảm sát cưa máy
chưa?
Anh Minh phẩy nước trên tay đi, sau đó cầm một cái khăn khô lên, vừa lau vừa hỏi.
Cái gì? Ý anh là kẻ bị tình nghi sử dụng cưa điện?
Tôi trợn trừng hai mắt chờ anh trả lời. Lúc nãy là dầu rán, bây giờ là cưa điện, từng danh từ xuất hiện lần lượt phá vỡ các giới hạn của tôi.
Không thể võ đoán như thế được, tôi chỉ đang nghiêng về giả thiết đó là dụng cụ chạy bằng điện thôi.
Anh Minh treo khăn lên cái móc ở trên bồn rồi tiếp tục trả lời.
Nghe đến đây, tôi không kìm được mà rùng mình một cái.
Nói xong, anh Minh bước đến bên cạnh bàn giải phẫu:
Bây giờ việc kiểm tra thi thể cơ bản chỉ đến đây thôi, công việc quan trọng sau đó là kiểm nghiệm, nhìn xem có thể tìm được manh mối nào có giá trị hay không. Quốc Hiền, nhiệm vụ kế tiếp giao lại cho cậu.
Yên tâm đi.
Lão Hiền cong khóe miệng, trả lời đầy tự tin.
Sau một đêm làm việc với cường độ cao, bốn người chúng tôi nằm nghỉ ở giường tầng trong phòng, để dưỡng sức tiếp tục chiến đấu vào những ngày sắp tới.
Khò khè khò khè, trong phòng nghỉ vang lên tiếng ngáy của ba người. Còn tôi lại chẳng hề buồn ngủ, vì bản thân tôi vẫn chỉ đang làm nhiệm vụ
lau giày
, không có đóng góp gì trong suốt vụ án này.
Xe hơi, bao tải, công cụ chạy bằng điện.
Tôi cố gắng tìm điểm liên quan giữa ba thứ này, tiếc rằng cho dù mở to hai mắt, trong đầu tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng. Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi cũng dần chìm vào mộng đẹp.
Cộp cộp cộp, âm thanh giày da chạm đất ở ngoài cửa kéo tôi ra khỏi giấc mơ. Tôi khẽ dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ rồi nhìn ra cửa, đó là Lão Hiền đang đi tới đi lui trên hành lang.
Bị đánh thức như vậy, tôi hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa. Thế là tôi cầm lấy bộ đồng phục cảnh sát bên giường, mặc gọn gàng rồi đi về phía anh ấy.
Anh Hiền, tình hình sao rồi?
Tôi ngáp một cái, sau đó mở miệng hỏi thăm.
Tiểu Long, cậu dậy rồi sao. Đúng lúc bên phía tôi đã có kết quả, anh Minh và Tiêu Lỗi cũng đã vào phòng họp rồi, không thì cậu cứ đi trước đi, tôi in báo cáo này xong rồi qua đó sau.
Lão Hiền vừa bận rộn làm việc vừa đáp.
Được thôi, tôi đi rửa mặt trước đã.
Nói xong, tôi mang cái
đầu tổ quạ
đi về phía nhà vệ sinh.
Mười phút sau, tôi bước vào phòng họp, ba người bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Tôi hơi xấu hổ đi đến bên cạnh Lỗi Mập ngồi xuống.
Tiểu Long dậy rồi à, chúng ta bắt đầu đi.
Anh Minh nói xong thì mở sổ ra, sau đó đưa cho mỗi người chúng tôi một điếu thuốc rồi bảo:
Nạn nhân là phái nữ, thông qua việc kiểm tra xương cốt, tuổi của nạn nhân tầm khoảng bốn mươi. Không có dấu vết bị xâm hại trên người nạn nhân, vậy có thể đại khái xác định, rất có khả năng động cơ gây án của kẻ bị tình nghi là báo thù, hơn nữa còn là do người quen gây án.
Rõ ràng là do sợ có người nhận ra, thế nên kẻ bị tình nghi đã dùng dầu chiên đầu của nạn nhân. Điều này càng chứng minh rằng quan hệ giữa kẻ bị tình nghi và nạn nhân không hề tầm thường.
Căn cứ vào khoảng cách ném xác, nơi ném xác thứ nhất cách thành phố Động Sơn ở phía Tây mười ki lô mét, nơi ném xác cuối cùng cách thành phố Lục Hợp ở phía đông chỉ có ba ki lô mét. Hơn nữa kẻ bị tình nghi hiểu khá rõ về địa hình của thành phố chúng ta, vì vậy tôi có lý do hoài nghi, hoặc là kẻ bị tình nghi là người của thành phố chúng ta, hoặc là người của thành phố cách thành phố chúng ta không xa. Căn cứ vào phương hướng ném xác, kẻ bị tình nghi lái xe từ phía Tây sang phía Đông để ném xác, vì thế thành phố ở phía Đông chúng ta không nằm trong khu vực tình nghi. Nếu nghi phạm không phải là người của thành phố chúng ta, vậy khả năng cao nhất đó là thành phố Động Sơn giáp phía Tây thành phố chúng ta.
Anh Minh vừa hút thuốc vừa nói.
Tôi híp mắt, cẩn thận nghe anh Minh phân tích.
Đúng rồi, Tiêu Lỗi, đã lấy video giám sát ở trạm thu phí chưa?
Anh Minh lại hỏi thêm.
Đã lấy rồi, nhưng tôi còn chưa kịp phân tích.
Lỗi Mập đáp.
Được, vậy cậu lưu một bản video giám sát đó trước đi. Bên tôi tạm thời chỉ có bao nhiêu đó thông tin thôi. Quốc Hiền, nói tình hình bên cậu xem.
Anh Minh đóng cuốn sổ lại, nghiêng đầu nói.
Lão Hiền đẩy gọng kính theo thói quen, sau đó xếp một xấp báo cáo kiểm nghiệm rất dày lên mặt bàn. Một phút sau, anh ấy lấy một tờ báo cáo có in hình xoắn ốc ra rồi giảng cho chúng tôi:
Đây là báo cáo về DNA của nạn nhân, tôi đã gửi thông báo hỗ trợ điều tra, hy vọng có thể thông qua việc so sánh DNA để tìm ra thân phận của thi thể. Nhưng xem ra đến bây giờ vẫn cần thêm rất nhiều thời gian, vì vậy chúng ta phải tìm hiểu từ những phương diện khác. Có thể nói nếu tìm được thân phận của nạn nhân thì chẳng khác gì đã phá được một nửa vụ án này.
Ừm, nói rất có lý. Xem ra cậu đã có phương hướng rồi?
Anh Minh nhíu mày hỏi.