Chương 27: Hồi thứ hai mươi bảy


Số từ: 1931
Biên soạn: Đại Lân
Nguồn: NXB Đồng Nai
Ngày hôm sau, Tần Hán và Đậu Nhất Hổ theo lệnh Phàn Lê Huê kéo quân thẳng tới cửa trận phía Đông nổi trống gõ chiêng rầm rộ. Tô Bảo Đồng nghe báo liền cùng hai vị quốc sư xông ra, hạ lệnh phải giết sạch quân Đường mới được thôi. Tần Hán và Đậu Nhất Hổ vừa tiến vào trận thì bị Bảo Thọ và Lý Nhược Hư chặn lại, lấy bảo bối quăng lên. Hai tướng Đường sả sợ, vội vàng độn thổ chui xuống đất, chờ đạo nhân thâu bảo bối lại liền trồi lên. Hai tướng theo cách đó mà đánh khiến hai đạo nhân hết sức tức giận, chẳng sao đánh thắng nổi.
Còn Điêu Nguyệt Nga và Kim Liên vào trận thì bị Triệu Công Minh và Kim Tuyên chặn đánh. thấy bốn tướng giao tranh bất phân thắng bại, Tô Bảo Đồng ở phía sau liền lấy phi đao quăng lên tiếp trợ. May sao Phàn Lê Huê đến kịp niệm chú thâu phi đao vào túi. Tô Bảo Đồng tức giận, thúc ngựa xông lên đánh nhầu. Bốn nữ tướng thấy vậy đồng lấy bảo bối quăng lên một lượt khiến Tô Bảo Đồng thất kinh hồn vía, vội vàng hóa thành luồng hào quang chạy mất.
Triệu Công Minh cũng độn thổ thoát thân, riêng Kim Tuyên không có phép nên bị Hồng Cẩm sách trói lại. Ngay khi ấy có ba vị tiên trưởng xông ra nhưng tức thì một trong ba là Hồng Lưu bị Phàn Lê Huê dùng Trảm Tiên kiếm chém chết nên hai vị kia hoảng sợ vô cùng, Đẩu Văn Quang cưỡi hạc còn Sơn Đào độn thổ, bỏ chạy chẳng dám quay lại nhìn.
Phi Bạt thiền sư cả giận, từ trong trận lướt ra, mau lẹ lấy Phi Bạt ném lên. Phàn Lê Huê liền quăang Hỗn Nguyên kỳ bà ra đón đỡ, Phi Bạt không sao rơi xuống nổi. bất đắc dĩ Phi Bạt thiền sư phải thâu phép lại cùng Phàn Lê Huê đánh vùi một trận. Một lúc sau tổng binh đạo nhân, Ngũ Hạc tiên nhân, Tô Bảo Đồng và Sơn Đào quay lại tiếp tay Phi Bạt thiền sư vây Phàn Lê Huê vào giữa. Phàn Lê Huê cả sợ, ta xung hữu đột quá sức nên chợt thấy đau quằn cả bụng, chân tay bủn rủn bởi vì động đến thai nhi. May sao khi ấy Đậu Tiên Đồng, Kim Định và Tiết Đinh San chạy đến cứu kịp, liên tay chống lại với đạo nhân.
Chẳng ngờ Phàn Lê Huê càng đánh càng đau, đến nỗi chịu không nổi nhào luôn xuống ngựa. Đậu Tiên Đồng và Kim Định vội nhảy xuống cứu chứa, để một mình Đinh San đấu với mấy đạo nhân. Tô Bảo Đồng thấy vậy cả mừng, lập tức ra hiệu cho đồng bọn quăng bảo bối ra một lượt, chắc mẩm phen này giết Phàn Lê Huê dễ như chơi. Ngờ đâu Tô Bảo Đồng quăng bao nhiêu phi đao ra đều có luồng hào quang làm cho tiêu tán bằng hết.
Các bảo bối của đạo nhân cũng bị hào quang này chiếu vào biến thành tro bụi, chẳng có hiệu lực chút nào. Các đạo nhân thấy vậy đều ngơ ngác nhìn nhau, không sao hiểu nổi Phàn Lê Huê có tài phép gì mà ghê gớm như vậy. Vừa lúc ấy Lưu Nhân và Lưu Thoại dẫn vợ và quân tướng xốc tới tiếp ứng. Tô Bảo Đồng thấy hai công chúa làm phản thì vừa sợ vừa tức, lúng túng tay chân nên rốt cuộc bị Đậu Tiên Đồng, Kim Định và hai công chúa vây hãm, bắt sống tại trận. Một lát sau tới lượt tổng binh đạo nhân và Phi Bạt thiền sư bị Khổn Tiên thằng trói chặt, cùng chung số phận với Tô Bảo Đồng.
Thấy ba người cùng bị bắt, các đạo nhân kia thất kinh hồn vía, vội vàng bảo nhau người độn thổ, người cưỡi hạc chạy biệt tăm. Trận Kim Quang vì vậy tan vỡ, quân tướng nước Liêu tháo nhau chạy tán loạn, tiếng kêu khóc vang trời. Trong khi các tướng Đường truy đuổi đánh giết thì các nữ tướng xúm lại săn sóc Phàn Lê Huê, khi ấy mới biết thai nhi bị động quá mạnh, Phàn Lê Huê đã hạ sinh một đứa con trai ngay tại trận. Nhờ vậy huyết uế mới xông lên phá bằng hết các bảo bối của bọn đạo nhân.
Tần Hán thấy hai đệ tử thì giận lắm, bắt quì xuống nghe hạch tội. Phàn Lê Huê cố gượng ngồi dậy, thấy hai công chúa xinh đẹp như hoa thì khen thầm, nói với Tần Hán:
- Hai tướng lén lút xuất quân là tội rất lớn nhưng hôm nay cứu được bản soái thì có thể lấy công chuộc tội. Tần tướng quân không nên khe khắt quá mà làm hỏng việc chinh Tây.
Tần Hán nghe vậy sai Lưu Nhân và Lưu Thoại quỳ xuống bái tạ nguyên soái, không bắt tội nữa. Phàn Lê Huê thấy trận đã phá xong, hạ lệnh cho ba quân rút về kinh thành, truyền mang Tô Bảo Đồng, Thiết Bảng đạo nhân và Phi Bạt thiền sư ra chém đầu. Chẳng ngờ bọn quân sĩ vừa dẫn ra pháp trường thì cả ba đều cười ngất hoá thành hào quang bay mất. Phàn Lê Huê thấy vậy buồn bã nói:
- Ba tên này trốn thoát thì tất đại nạn của ta vẫn còn, bao giờ giết được chúng thì mới hết.
Về phần hồn của Tiết Ứng Luân bay về Phụng Hoàng sơn sum họp cùng tiên nữ, hai người bàn nhau đến sông Lư Hoa làm thần ở đó. Ngờ đâu nơi đây có một con nghiệt long trổ thần oai bắt mất tiên nữ giấu vào một nơi. Vì thế hồn Ứng Luân đành phải hiện lên báo mộng, xin nghĩa mẫu ra tay giúp mình một phen. Phàn Lê Huê nghe vậy hết sức đau lòng, ứa nước mắt hỏi phải làm cách nào để giúp được. Ứng Luân đáp:
- Việc ấy không khó. Ngày mai con sẽ dẫn dụ nghiệt long trồi lên mặt nước, nghĩa mẫu cho quân dùng tên mà bắn thì giết được nó ngay.
Phàn Lê Huê biết Ứng Luân cũng là rồng nhưng màu vàng, nhỏ nhắn còn nghịch long màu đen, thân hình to lớn nên nhận lời ngay. Khi thức dậy, Phàn Lê Huê lập tức hội chư tướng lại tả tỉ mỉ hình dáng, ra lệnh phải cẩn thận không được bắn lầm. Chư tướng tuân lệnh, rầm rộ kéo nhau ra bờ sông, thủ sẵn cung tên chờ đợi.
Quả nhiên một lúc sau sông nước bỗng nổi phong ba ầm ầm rồi hai con rồng vọt lên khỏi mặt nước quẫy lộn tranh đấu hết sức dữ dội. Chư tướng thấy vậy đồng nhắm con nghịch long màu đen bắn ra một lượt. Riêng Đinh San dùng Xuyên Vân tiễn bắn trúng cổ họng nghiệt long màu đen khiến nó chẳng sao chịu nổi, gieo mình xuống mặt nước chết ngay tại chỗ. Rồng vàng liền chui xuống nước, một lúc sau thì gió lặng sóng yên. Phàn Lê Huê cả mừng, sai quân vớt xác nghiệt long lên chặt nhỏ thành từng mảnh, đốt thành tro bụi rồi mới yên tâm hạ lệnh vượt sông. Từ đó vợ chồng Tiết Ứng Luân làm Long vương, cai quản sông Lư Hoa.
Quân Đường vượt sông được mấy ngày thì đến Kim Ngưu sơn, trên đỉnh núi có một quan ải rất vững chắc do viên tổng binh là Chu Giai trấn thủ. Chu Giai vốn có sức mạnh muôn người khó địch lại được tiên gia truyền cho nhiều bí thuật, dưới trướng nắm đến mười muôn tinh binh nên được nghe tin quân Đường tiến đến không hề sợ hãi chút nào, lập tức cùng với hai phó tướng là Thanh Sư và Mã Hổ kéo quân ra đối địch.
Chu Giai cùng với La Chương đánh trên ba mươi hiệp không phân được thắng bại thì rất nóng ruột, quát lớn một tiếng hoá thành ba đầu sáu tay, thân hình cao hơn ba trượng, hung hăng xông tới. La Chương cả kinh toan bỏ chạy nhưng cánh tay của Chu Giai chợt dài ra mấy trượng, bắt sống La Chương như lấy đồ trong túi, mang về ải. Phàn Lê Huê nghe báo cả kinh, xuống lệnh cho Lưu Nhân, Lưu Thoại xông ra tiếp cứu.
Chu Giai toan quay lại đánh tiếp nhưng hai phó tướng đã thúc ngưạ xông lên chặn lại, cùng Lưu Nhân, Lưu Thoại ác chiến. Được một lúc, hai tướng Liêu đồng quát lên một tiếng, Mã Hổ rùng mình biến thành con hắc hổ vồ Lưu Thoại, Thanh Sư rùng mình biến thành con sư tử chụp Lưu Nhân bắt sống mang về bản trận.
Tần Hán và hai vị công chúa nghe tin này liền xin Phàn Lê Huê cho ra trận báo thù nhưng Phàn Lê Huê đánh tay bói quẻ biết ba người có số lớn chẳng hề hấn gì nên không cho. Hôm sau đích thân Phàn Lê Huê điểm quân tướng tiến đến trước ải khiêu chiến. Thấy ba tướng Liêu xông ra một lượt, ba tướng Đường là Đinh San, Đậu Nhất Hổ và Tần Hán đồng thúc ngựa tiến ra chia nhau giao chiến.
Hai bên đánh nhau một lúc thì Thanh Sư và Mã Hổ hiện nguyên hình định bắt sống tướng địch như hôm trước nhưng Tần Hán và Đậu Nhất Hổ khác hẳn, mau lẹ độn thổ thoát được. Vì vậy Thanh Sư và Mã Hổ đành phải thu phép về xông vào tiếp trợ với Chu Giai vây đánh Đinh San. Kim Định và Đậu Tiên Đồng vội vàng xông ra giúp chồng, cà ba tướng Liêu đánh nhau dữ dội.
Một lúc sau Chu Giai biến thành ba đầu sáu tay khiến con ngựa của Đinh San sợ quá hất chủ tướng nhào lăn xuống đất. Phàn Lê Huê liền cùng Điêu Nguyệt Nga và Tiết Kim Liên xông ra, Kim Liên đỡ đại huynh về trận còn Phàn Lê Huê quăng Tru tiên kiếm lên chém đứt một tay của Chu Giai. Tướng Liêu hét lớn lên một tiếng như sấm nổ, mọc thêm một tay khác rất kỳ lạ. Cánh tay ấy tuy đã bị Tru Tiên kiếm chém đứt nhưng vẫn cửa động như thường, chộp lấy Tru Tiên kiếm rồi tiếp tục đuổi theo đánh tiếp. Điêu Nguyệt Nga kinh hãi vô cùng, vội lấy Nhiếp Hồn linh ra rung mấy cái cứu nguy.
Chu Giai xẩy xẩm mặt mày nhào xuống ngựa nhưng vẫn còn cố dùng phép độn thổ chạy thoạt về trại. Đậu Tiên Đồng thấy quân mình thắng thế thì liền quăng Khổn Tiên thằng lên trói nghiến Mã Hổ và Thanh Sư mang về trại xét xử. Khi nghe Phàn Lê Huê truyền lệnh chém đầu, hai tướng Liêu hồn bay phách tán, vội quỳ xuống dập đầu van xin tha tội. Phàn Lê Huê hỏi ra mới biết Mã Hổ là Điện Tiền tướng quân, còn Thanh sư chính là con thú Văn Thù bồ tát cưỡi nên nghĩ lại công lao tu luyện của hai người, bằng lòng tha chết. Hai tướng bái lạy tạ ơn rồi đằng vân bay đi mất.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiết Đinh San chinh tây.