Chương 29: Hồi thứ hai mươi chín
-
Tiết Đinh San chinh tây
- Khuyết Danh
- 1886 chữ
- 2020-05-09 04:32:29
Số từ: 1876
Biên soạn: Đại Lân
Nguồn: NXB Đồng Nai
Tần Hán cả mừng, quỳ sụp xuống bày tỏ đầu đuôi câu chuyện. Vương Thiền nghe xong lắc đầu nói:
- Giả Hùng tiên là con gấu ngựa thành tinh, hắn lại ăn trộm bàn đào của vương mẫu nên sống đến mấy ngàn năm. Giả Hùng tiên luyện được cặp roi rất lợi hại, đến ra cũng không địch lại thì biết làm sao?
Thấy Tần Hán kêu khóc năn nỉ hết lời mà Vương Thiền vẫn từ chối, Dương Tiễn nổi giận, trợn mắt nói:
- Giả Hùng tiên tuy lợi hại thật nhưng dù sao vẫn là yêu đạo, thần thông làm sao sánh với thần tiên chúng ta được. Vương huynh đã e sợ thì để Dương Tiễn này ra tay trị cho hắn một phen, giúp cho hai công chúa thoát tai nạn.
Vương Tiễn mừng rỡ bái tạ, tiễn chân Dương Tiễn lên đường. Thật ra Vương Thiền cố ý nói khích để Dương Tiễn tức giận mà ra tay giùm mình, vì thế chờ Dương Tiễn đi rồi liền cười lớn nói nhỏ cho Tần Hán biết kế sách của mình. Tần Hán bái tạ sư phụ rồi hớn hở đằng vân theo Dương Tiễn. Khi ấy Dương Tiễn bay nhanh hơn nên đã đến chỗ từ lâu, hối thúc Tần Hán mau đến cửa động khiêu chiến.
Chẳng ngờ Gỉa Hùng tiên chẳng chịu ra, nhất định động phòng cho thỏa mãn rồi tính sau nên Tần Hán chửi mắng đến khả cả cổ mà không được tích sự gì, đành xin Dương Tiễn giúp cho. Dương Tiễn gật đầu sai Tần Hán núp ngoài cửa động chờ mà đánh, còn mình thì biến thành con muỗi theo khe đá bay vào động. Thấy Giả Hùng tiên ngồi trên ghế, Dương Tiễn hiện nguyên hình quát lớn:
- Yêu đạo! Có ta đến đây.
Nói xong, Dương Tiễn nhắm Giả Hùng tiên đâm một giáo. Giả Hùng tiên đang nóng lòng thưởng thức mây mưa, liên tiếp bị người phá thì nổi giận, nghiến răng múa roi vùn vụt. Dương Tiễn liền hóa ra vô số thiên binh thần tướng xúm lại loạn đấu. Giả Hùng tiên không sao chống nổi đành phải từ từ thối lui ra ngoài cửa động tìm đường chạy trốn.
Tần Hán núp ngoài cửa động, vừa thấy Giả Hùng tiên là giơ côn đập một cái thật mạnh trúng đầu. Vậy mà Giả Hùng tiên vẫn hóa thành hào quang trốn về hướng tây nam. Dương Tiễn chạy ra nghe Tần Hán kể lại thì chắt lưỡi nói:
- Yêu đạo này chưa tới số chết. Bây giờ ngươi vào động cứu hai công chúa rồi phóng hỏa đốt rụi cho nó hết nơi ở.
Tần Hán tuân lời, chạy vào động thi hành, sau đó hai công chúa được Dương Tiễn nổi cơn gió đưa về doanh trại quân Đường. Phàn Lê Huê thấy hai công chúa trở về thì rất mừng nhưng vẫn lo lắng cho Đậu Tiên Đồng đi xin thuốc chưa, tiện thể nhờ Tần Hán đi luôn cho chắc.
Nguyên Đậu Tiên Đồng cưỡi ngựa đằng vân qua một ngọn núi thì chợt thấy có hai viên tướng, một mặt đỏ, một mặt đen đang giao chiến ác liệt, người nào cũn võ nghệ cao cường nên không phân được thắng bại. Đậu Tiên Đồng lấy làm tiếc rẻ nên than một câu. Hai viên tướng nghe tiếng than thì dừng tay lại, nói với nhau:
- Chẳng biết tại sao có tiên nữ hiện xuống đây, huynh đệ chúng ta bắt về làm áp trại phu nhân vậy.
Tướng mặt đen khen phải rồi cùng tướng mặt đỏ thúc ngựa tiến lại. Đậu Tiên Đồng nổi giận, cùng hai tướng giao tranh kịch liệt nhưng tướng mặt đỏ có thần thông kỳ lạ, trong chớp mắt biến thành một ngọn lửa bao phủ lấy Đậu Tiên Đồng rồi mang về động giam vào một chỗ. Tuớng mặt đỏ muốn bức hiếp Đậu Tiên Đồng thành thân ngay đêm ấy nhưng tướng mặt đen khuyên can, nói:
- Tiên nữ không phải như người thường, đại ca chẳng nên ép uổng. để đó đệ sẽ đứng ra khuyên giải nếu thuận tình thì chẳng hay hơn sao?
Tướng mặt đỏ nghe theo. Khi ấy Tần Hán đã đến động của Hoàng Hoa thánh mẫu, hỏi thăm thì biết Đậu Tiên Đồng không về núi, thất kinh hồn vía thuật lại việc Phàn Lê Huê sai đi xin thuốc về chữa trị cho Đinh San và Kim Định. Hoàng Hoa thánh mẫu nghe xong nói:
- Ngươi theo đường cũ mà tìm đệ tử của ta, khi nào thấy ta mới cho thuốc.
Bất đắc dĩ Tần Hán phải nghe theo, đằng vân theo lối cũ. Quả nhiên khi bay qua ngọn núi ấy thì nghe có tiếng Tiên Đồng mắng chửi vang vọng. Nguyên viên tướng mặt đen vỗ dành Tiên Đồng hết lời nhưng Tiên Đồng không ưng chịu, lớn tiếng chửi mắng om sòm như vậy. Tướng mặt đen giận quá niệm chú mang Tiên Đồng giam vào sau núi.
Tần Hán liền lao xuống, vừa quát tháo vừa múa côn đánh liền. Tướng mặt đen đánh trả nhưng không sao chống với Tần Hán nổi, vội kêu lớn cho tướng mặt đỏ chạy ra giải cứu. Tướng mặt đỏ biết Tần Hán là tay lợi hại nên biến thành ngọn lửa khổng lồ toan chụp địch nhân vào đó. Tần Hán hoảng sợ bay vọt lên cao nhưng bất ngờ lao xuống nhanh như chớp, đập trúng một côn vào vai viên tướng mặt đỏ.
Viên tướng mặt đen kinh hãi vô cùng, hiện nguyên hình là một con trâu nước đen mun, phun nước ra trắng xoá một vùng. Tần Hán độn thổ giỏi nhưng không biết độn thuỷ nên đành phải đằng vân chạy ra sau núi tìm cách cứu Đậu Tiên Đồng. Hai viên tướng lập tức chạy đến đánh đuổi, còn đang đánh với Tần Hán thì chợt có Hoàng Hoa thánh mẫu xuất hiện, quát lớn:
- Loài súc sinh! Chớ hại đệ tử của ta.
Hai viên tướng không biết mặt thánh mẫu, xông lại đánh luôn. Thánh mẫu tức giận vô cùng, lập tức niệm chú gọi thần tướng xuống trợ giúp. Trong nháy mắt có hai viên thần tướng mặc kim giáp từ trên mây hạ xuống chờ lệnh. Thánh mẫu vái chào hai thần tướng, nói:
- Xin nhờ Thủy Hoả song thần trổ thần thông ra thâu Ngưu tinh cho tôi.
Hai thần tướng tuân lệnh, chỉ Ngưu tinh quát lớn bắt nằm phục xuống, lấy dây ra xỏ mũi dẫn đi. Tần Hán cả mừng mở trói cho Đậu Tiên Đồng rồi cùng quỳ xuống bái tạ. Thánh mẫu ban cho hai hoàn kinh đan rồi mới từ biệt bay về núi. Nhờ vậy chẳng mâý chốc Đinh San và Kim Định khỏi vết thương, tỉnh tảo khỏa mạnh như thường. Phàn Lê Huê hết sức hài lòng, truyền mở tiệc khao thưởng. Tần Hán được người này khen ngợi đến người kia cảm tạ thì khoái chí, hứa chắc đêm nay thể nào cũng tìm cách cứu La Chương và hai đệ tử còn bị giam trong ải.
Vì thế sau khi uống rượu xong, Tần Hán càng phấn khởi, chờ đến canh ba liền đằng vân vào trong ải, đến cạnh chuồng sắt an ủi Nhất Hổ rồi mới lần vào ngục thất. Khi ấy La Chương đang nói chuyện với Lưu Nhân và Lưu Thoại:
- Ta nghe nói Chu Giai rất hiếu sắc vừa rồi mới bắt được một thiếu nữ tên là Triệu Phù Dung. Hắn ra sức ép uổng nhưng Phù Dung đã chồng nên nhất định giữ trinh bạch. Nay nếu chúng ta tìm được cách nào liên lạc với Phù Dung thì có thể chiếm ải dễ như bỡn.
Tần Hán nghe vậy liền nhảy ra hô lớn khiến ba tướng giật bắn cả người. Khi thấy đó là Tần Hán, ba tướng mới hoàn hồn, năn nỉ xin cứu mạng. Tần Hán đáp:
- Hiện giờ quân Liêu canh giữ rất nghiêm nhặt, một mình ta không làm gì được nhưng vừa rồi các vị bàn kế đó rất hay, để ta về thương nghị với nguyên soái. Thể nào cũng phá được ải cứu các vị ra.
Tần Hán nói xong từ giã bay về trại, thuật đầu đuôi cho Phàn Lê Huê biết, cùng nhau sửa soạn kế sách. Khi ấy ba tướng cũng ra sức mua chuộc viên quản ngục là Ốc Lợi để nội công ngoại kích. Vốn Ốc Lợi cũng có ý muốn đầu nhà Đường nên nhận lời ngay, về nhờ vợ là Liên thị tìm cách gặp mặt Phù Dung, bàn kế phục rượu Chu Giai nghe theo, giả vờ ưng thuận khiến Chu Giai hết sức vui mừng, quyết định đêm hôm ấy mở tiệc ở phòng Phù Dung ăn uống rồi hợp cẩn luôn.
Phù Dung tuy rất nhát sợ nhưng vì muốn thoát tay tên hiếu sắc nên giở hết lời ngon ngọt ra ép uổng Chu Giai uống đến say mèm, nằm lăn trên giường mà ngày như sấm. Phù Dung thừa cơ sai a hoàn đến ngục thất thả Lưu Thoại, Lưu Nhân ra. Hai tướng đang sẵn căm tức, theo a hoàn đến phòng Phù Dung, thấy Chu Giai đang ngủ say thì liền dùng kiếm chém nát như tương. Ốc Lợi theo kế cũng thả khiêu chiến ra, cùng nhau đánh thẳng ra ngoài.
Ngay khi ấy Phàn Lê Huê dẫn đại quân tới trước ải, nổi trống gõ chiêng rung trời động đất rồi tràn vào như nước vỡ bờ. Trước đó Tần Hán đã đằng vân vào thả Nhất Hổ ra, cùng nhau giết hết bọn quân gác cổng nên quân Đường tiến vào chẳng bị ngăn trở chút nào. Kim Hoàn phu nhân nghe tiếng reo hò liền cầm kiếm chạy đến phòng Phù Dung tìm chồng, khi thấy thân thể Chu Giai nát bét như tương thì khóc ngất, dùng kiếm tự vẫn luôn.
Phàn Lê Huê tiến binh vào ải kiểm điểm xong xuôi, truyền ban thưởng cho Ốc Lợi và Phù Dung và sai người chôn cất Kim Hoàn phu nhân tử tế. Nghỉ ngơi mấy ngày, Phàn Lê Huê cho quân tướng tiến thẳng đến Đồng Mã sơn. Chẳng ngờ vừa đi một đoạn đường thì gặp cơn bão tuyết lớn, trời đất mịt mù chẳng thấy đường đi nên phải cho hạ trại giữa đường. Lúc ấy hai đứa con của Đinh San là Tiết Dũng và Tiết Mãnh đều lên sáu tuổi, diện mạo trắng trẻo dễ coi, còn Tiết Cương lên ba tuổi, chẳng biết tại sao diện mạo đen xì, đường nét như dạ xoa. Đinh San không hề biết đó là do hồn Dương Phàm nhập vào thai nhi mà thành người để sau này làm hại họ Tiết báo thù.
Nửa tháng sau tuyết mới tan hết, đại quân tiếp tục lên đường, vất vả trèo đèo lội suối hơn nửa tháng thì đến Đồng Mã quan.