Chương 2: Đằng Long Thành


Nam nhi quyết ý xuất lời
Trăm con tuất mã khó dời một li
Quay đầu cất bước ra đi
Không thành thà để cỏ rì rì xanh.


Rời khỏi Tư Khàng Học Viện, Tiếu Diện biết sức khỏe bản thân đang không hề ổn. Hắn cố gắng đi thật nhanh, mong muốn trước lúc gục gã, phải về đến nhà hoặc gần đến. Thế nhưng, dưới ánh mặt trời gay gắt, cơ thể hắn đang lạnh run lên, từng bước chân trở nên vô cùng nặng nhọc. Hắn cảm giác bản thân đã kiệt quệ, sức lực mỗi lúc một tuột dốc, tốc độ mất sức nhanh đến khó tưởng. Đối với một người ngay cả hồn hệ còn chưa có, hắn thừa biết kết quả sẽ ra sao khi bị cường giả Băng Vương Đỉnh Phong đã thương.
Có điều, hắn cũng bất ngờ vì bản thân có thể cầm đến bây giờ.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt Tiếu Diện bắt đầu tái nhạt, trong cổ họng ứa ra một dịch chất ngòn ngọt.

- Phụt.

Một búng máu rõ to từng miệng hắn phun ra, đồng thời cơ thể hắn cũng theo đó mà chao đảo ngã về trước.

Đột nhiên, một bàn tay mạnh bạo nắm lấy lưng áo hắn, nhẹ nhàng sốc hắn lên như vắt một tấm lụa lên vai

Người này không ai khác, đích thị Tiếu Thiên, phụ thân của hắn. Mặc dù đầu choáng, mắt hoa nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức trên người của phụ thân mình.

Có được cảm giác yên tâm, hắn liền ngất lịm đi.

Bảy ngày nằm liệt giường, Tiếu Diện hoàn toàn mất đi khống chế cơ thể. Từng khối bắp thịt trên người cứ như tảng đá, không cách nào nhích được, hoàn toàn vô lực. Cũng may, mẹ hắn là Trần Tư Lệ , xuất thân thuộc một thế gia chuyên sâu đan dược, dưới sự chạy chữa của bà, cái mạng của hắn tuyệt nhiên không vấn đề.

Trong căn phòng nhỏ bừa bộn của mình, lúc Tiếu Diện tỉnh dậy đã thấy mẫu thân đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt bà tràn đầy lo lắng.
Hắn mệt mỏi nhưng vẫn mở miệng gọi:
- Mẹ.

Trần Tư Lệ mừng rỡ, bà nói:
- Nằm yên, cơ thể con còn yếu lắm, đừng vội nói chuyện.

Hắn thấy mẹ lo lắng, cười nói:
- Con không sao rồi.

Trần Tư Lệ la hoảng:
- Cái thằng này, nằm yên cho mẹ.

Nghe trong phòng có động tĩnh, phụ thân Tiếu Diện cũng mở cửa bước vào, khác hẳn vẻ mặt lo lắn của mẫu thân, phụ thân hắn cười nói.
- Tỉnh rồi à, đan dược của mẹ ngươi không tệ.

Ngồi xuống cái ghế trước giường hắn, lão kéo tẩu thuốc ra, phà phà một hơi. Lại nói:
- Con trai, dự định sau này thế nào?

Trân Tư Lệ chen ngang, bà nói:
- Con nó mới tỉnh, để khi khác rồi bàn bạc sau.

Lại phà phà một hơi, lão nói:
- Trước sau cũng nói, ta là không nhịn được nữa.

Trần Tư Lệ hiểu rõ tướng công của mình hơn ai hết, một khi muốn làm gì trời sập cũng không cản được, bà chỉ đành mắng bâng quơ một câu:
- Cha con nhà người.

Ý tứ câu này, người khác nghe không hiểu, nhưng Tiếu Diện cùng phụ thân của hắn lại há không rõ ràng. Ý của bà là đang nói, năm xưa phụ thân của hắn vì mẫu thân của hắn mà mà náo loạn tông môn một trận kịch tình, nay hắn đường tốt không đi, y như phụ thân lập lại chuyện xưa.

Tuy rất mệt mỏi, nhưng lòng hắn đã quyết, Tiếu Diện liền nói:
- Lão già, giúp con một tay chứ?

Tiếu Thiên hướng vợ mình cười nói.
- Ta với nó đàm đạo chuyện nam nhân một lúc.

Trần Tư Lệ nhìn hai cha con, lòng buồn bực, nhưng bà cũng không biết nên can ngăn thế nào. Đành hậm hực hừ một tiếng rồi đi ra ngoài, khép cửa lại.

Trong phòng, tiếng Tiếu Thiên trêu chọc, cười vọng ra bảo:
- Làm cơm luôn nha lão bà.

Trần Tư Lệ đáp:
- Lão già, muốn ăn thì tự đi mà làm.

Lại phà phà một hơi, Tiếu Thiên hướng con trai mình, lão hỏi:
- Ngươi muốn ta giúp thế nào?

Tiếu Diện biết phụ thân mình ngay tại thời điểm hắn nói ra những lời kia , ông cũng có mặt ở đó, bởi chính ông đã cõng hắn từ Tư Khang Học Viện về nhà. Hắn cũng không dấu diếm, liền nói:
- Con muốn trong năm năm, thực lực bản thân vượt qua nàng.

Đúng như Tiếu Diện nghĩ, phụ thân của hắn quả nhiên là một phần tử trong đám náo nhiệt tại Tư Khang Học Viện ngày hôm đó. Những lời hắn nói, lão đã nghe rõ ràng.
Lão suy tư một lát, bĩu môi nói:

- Ngươi bỏ phí mười sáu năm, muốn trong năm năm theo kịp nàng, mà trong năm năm tới, nàng ắt hẳn không dậm chân tại chổ mà chờ ngươi. Lấy năm năm đấu với hai mươi mốt năm. Cho dù ngươi tư chất, hồn hệ, bản thể vượt trội hơn nàng, muốn thắng là điều không thể, trừ phi có kỳ tích xuất hiện. Con trai à, kèo này tỉ lệ thắng của ngươi quả là....


Tiếu Diện không lo lắng, ánh mắt nỗi một tràng châm chọc, hắn nói:
- Lão già, cái gì lão cũng xưng là đệ nhất. Lần đầu tiên con trai của lão nhờ vã mà lão không giúp được thật không còn mặt mũi.

Tiếu Thiên nhìn con trai mình, lão không phục nói:
- Ta, cái đó, chính xác, ta cái gì cũng đệ nhất, nhưng sức một người rõ là không thể chống được thiên địa.

Tiếu Diện tràn đầy nhiệt huyết, hắn nói:
- Lão già không làm được, không chừng con trai lão lại làm được.

Tiếu Thiên võ đùi cái bép, cười to sản khoái nói:
- Được, con trai à con trai, ta xem nhẹ ngươi rồi. Haha.!

Ngưng một lát, lão nói tiếp:
- Hiện tại, ngươi cũng chỉ có một con đường để đi, bắt buộc thành công. Bằng không, những lời ngươi nói trước cửa Tư Khang Học Viện sẽ là trò cười trên đại lục, trở thành một phần ký ức khinh bỉ trong lòng nữ nhân kia. Cũng đồng nghĩa từ nay về sau, nữ nhân kia cùng đám người chứng kiến nọ sẽ đêm ngươi so với đám rác rưỡi cuồng ngôn xếp chung một loại. Tại đó, ngươi cũng đã nói ra tên họ thật của mình, giờ muốn trốn cũng không được, hậu quả này. Con trai à, ngươi gánh nổi không?

Tiếu Diện nghiến răng, hắn nói:
- Con sẽ cân hết.

- Ngươi chắc chắn?

- Con khẳng định.

......

Trong lúc hai cha con Tiếu Diện đang trò chuyện trong phòng. Tại một căn phòng sáng sủa khác trong Tư Khang Học Viện, một nam nhân cao to cũng đang ngồi bên cạnh Tĩnh Tuyền trò chuyện.

- Tiểu Tử đó có khi chết rồi.
Y nói.

Tĩnh Tuyền yên lặng suy nghĩ trong giây lát, nàng nhớ lại ánh mắt Tiếu Diện, trong lòng nảy sinh một cảm giác mãnh liệt, nàng nói:

- Hắn còn sống.

Nam nhân kia nghe nàng nói cũng thấy lạ, y không biết nàng dựa vào cái gì mà cho rằng gã kia còn sống. Mặt khác, theo y biết thì đã bảy ngày trôi qua, gã học trò đó đã biệt vô tung tích. Lúc ở trước cửa Tư Khang học viện, y giúp gã học trò đó thoát khỏi hàn băng, đồng thời cũng nhận biết thực lực gã hoàn toàn không có, ngay cả hồn hệ sơ kỳ còn chưa có.
Y lại thêm phần khẳng định:
- Hắn còn chưa có hồn hệ, lại bị khí lạnh của hàn khí nhập thể. Thật mà còn sống thì đúng là kỳ tích.

Tĩnh Tuyền không khỏi ngạc nhiên khi thấy y có vẻ hứng thú với gã đó. Nàng từ xưa đến nay chưa hề thấy y quan tâm hỏi han ai cả. Là một trong ngũ đại hộ pháp của cha mình nhưng y tính tình khác hẳn bốn người còn lại. Thế nên, tên của y là Trác Vô Cực mà người trong gia tộc toàn gọi y là Trác Vô Tâm. Nàng lạ lùng hỏi:
- Trác thúc, người có vẻ quan tâm gã đó.

Trác Vô Cực chau mày tiếc nuối, y nói:
- Tiểu tử đó so với ta lúc còn trẻ có vài điểm giống. Thật đáng tiếc.

Nói đoạn, y xua xua tay cho qua, xem như người tên Tiếu Diện đã không còn trên đời nữa. Trước thái độ của y, Tĩnh Tuyền vẫn cho rằng hắn còn sống, thậm chí một ngày kia sẽ trở nên cường đại. Vốn dĩ nàng chẳng có căn cứ xác đáng nào để nói như vậy, suy cho cùng chỉ là cảm giác của một nữ nhân. Nàng không tiện đem ra tranh luận với Trác Vô Cực, nên lãng sang chuyện khác nói. Nàng lấy ra một tờ danh sách, đưa cho y.

- Đây là danh sách mười hai người ưu tú của năm nay, Trác thúc giúp ta chứng thực một chút.

Mỗi năm, Tĩnh Thiên Hùng đều cử một thành viên thân cận trong gia tộc đến Tư Khang Học Viện tìm kiếm nhân tài. Theo thường lệ, sẽ là một trong năm hộ pháp của ông. Riêng năm nay, do Tĩnh Tuyền muốn đích thân làm chủ, ông đành để nàng thử việc một lần. Tuy nhiên, đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là thông qua Trác Vô Cực.

Trác Vô Cực cầm tờ danh sách dài ngoằn, trên đó viết rõ nguồn gốc, gia thế các học viên, xem qua một lượt, y khoan khoái cười to nói.:
- Haha, năm nay tiểu thư đích thân hạ cố, đúng là may mắn. Trong mười hai người này có chính kẻ đã có hồn hệ, hai kẻ đạt Băng Linh Sơ Kỳ, một gã đạt Hỏa Linh Trung Kỳ. Haha thật tuyệt vời.

Trác Vô Cực mặt mày vô cùng mừng rỡ, tuy Tĩnh Tuyền không tỏ thái độ hứng thú gì. Nhưng nàng sống trong một đại thế gia đương nhiên biết rõ nguyên do.

Trên Cổ Long đại lục có rất nhiều thế lực, môn phái tông hệ, nhưng có bốn tông hệ mạnh nhất gọi là Băng Tông, Hỏa Tông, Lôi Thần Tông và Độc Tông. Trở thành chân chính đệ tử của một trong bốn trông hệ này là niềm ao ước của vô số thiếu niên. Có điều, việc này so với bắc thang lên trời thật ra không khác lắm. Để trở thành chân chính đệ tử của một trong bốn tông hệ cường đại nhất Cổ Long đại lục, các học viên phải trả qua ba năm nghiên cứu hồn hệ ở Tư Khang Học Viện hoặc một số học viện khác trên đại lục. Sau đó trả qua một trận trắc thí sẽ nhận được chứng chỉ của học viện. Lại sau đó, đem chứng chỉ kia đến Đằng Long Thành xin gia nhập Long Môn. Tiếp tục trải qua một trận trắc thí lòng vòng phiền phức, các học viên mới được đưa đi kiểm trả hồn hệ và bản thể.
Hồn hệ phân thành: Băng, hỏa, huyền, độc. Bản thể chia thành:Sơ Đẳng, Xuất sắc, kiệt xuất, hoàn mỹ và vô song.

Trên thực tế, không ai có hồn hệ là một thuộc tính thuần khiết cũng như không có bản thể đạt tới vô song. Đa phần đều là một hồn hệ chính và một hồn hệ phụ. Yêu cầu đầu tiên để trở thành chân chính đệ tử của một trong bốn tông hệ là: Bản thể phải từ kiệt xuất trở lên, hồn hệ chính phải chiếm bảy phần mười tổng hồn hệ trở lên.

Những người đạt yêu cầu đầu tiên sẽ được gia nhập Long Môn. Tại Long Môn, số học viên được chọn sẽ tiến hành tẩy hệ. Nôm na là loại bỏ hồn hệ phụ để hồn hệ chính trở nên thuần khiết nhất hệ. Thời gian của việc tẩy hệ thì không có tính toán cụ thể được, hầu như đều phụ thuộc vào bản thể. Nếu có bản thể tốt, lĩnh ngộ cao, cơ hội hoàn thành tẩy hệ sẽ nhanh hơn. Kỷ lục hiện nay là tám tháng mười hai ngày, đối với hồn hệ chín phần lôi một phần hỏa và bản thể thuộc loại hoàn mỹ.

Mặt khác, trong quá tình tẩy hệ chứa rất nhiều rủ lo, muốn tự nhiên mà vượt qua, không cần sự trợ giúp của đan dược là không thể. Bởi vậy, đa phần học viên muốn vượt qua bước này cần phải có đầu tư, bằng không thời gian tẩy hệ sẽ kéo dài, đồng nghĩa với rủ ro cao hơn, xui xẻo nhất chính là hỏng hồn hệ liền trở thành phế vật suốt đời. Đây là điểm mấu chốt mà các đại thế gia nhắm vào, Tĩnh đại thế gia cũng vậy.

Các học viên ưu tú được Tĩnh gia nhắm trúng mà chấp nhận trở thành người của Tĩnh gia. Bọn họ sẽ được chu cấp mọi linh đan diệu dược giúp tẩy hệ. Một khi tẩy hệ thành công còn được trực tiếp đưa đến tông hệ phù hợp, tránh các thủ tục rườm rà. Ngoài ra, nếu học viên cầm trong tay thư giới thiệu của một nhất đại thế gia, bọn họ liền tránh được một kỳ kiểm tra tổng hợp, trực tiếp trở thành đệ tử của tông hệ đó.

Thoạt nghe như các thế gia chắc nịch sẽ nắm được số học viên mà mình đầu tư công sức vào. Mấy ai hay, tám phần mười số học viên sau khi gia nhập tông hệ một thời gian sẽ bị loại. Nguyên nhân đơn giản để bị loại là tự động bỏ cuộc. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng hoàn toàn là sự thật.

Bởi vậy, các thế gia mỗi năm đều phải đưa người đi, liên tục qua năm này tới năm khác. Còn chuyện có được cường giả trong tộc hay không, điều này thật khó nói, có thể xem như trò may rủi. Tuy nhiên các thế gia muốn bảo toàn lãnh thổ của bản thân trên Cổ Long đại lục này, lại không thể tách rời khỏi số cường giả trong gia tộc.

Cổ Long đại lục không chỉ có hung cầm dã thú tấn công con người mà ngay tại các thế gia vẫn luôn có một sự tranh chấp quyết liệt. Giải quyết xung đột giữa các thế gia đâu có gì khó nghĩ, đơn giản là đem mấy tên cường giả trong tộc ra đánh nhau. Bên nào chết nhiều thì bại, chết hết thì thua.

Vì sự tồn vong của gia tộc, các đại thế gia phải không nhừng chiêu nạp cường giả, dù có lỗ vốn đến đâu, các đại thế gia cũng phải cắn răng mà đầu tư. Tìm kiếm được các học viên tài năng sẽ trở thành các cường giả tương lai vốn là một khát khao cháy bỏng. Đây chính là lí do khiến Trác Vô Cực cười ha ha mãi khi cầm tờ danh sách của năm nay. Mười hai cái tên trong trong tờ danh sách, y nhìn vô cùng thích thú.
Y lại nói:
- Ta đi xem thực hư thế nào.

Dứt lời, y liền xoay người bước đi, dường như vô cùng háo hức, rất nhanh chóng mất hút sau những dãy hành lang dài.
Tĩnh Tuyền ngồi trong phòng một mình, nàng bắt đầu loại bỏ tạp niệm, đưa bản thân tiến nhập hư cảnh, chuẩn bị tu luyện. Đột nhiên, trong vô thức của nàng xuất hiện ánh mắt của gã học viên kia. Bụt miệng nàng thốt lên hai chữ Tiếu Diện.

....

- Hắc xì.!
Tiếu Diện đang xin trợ giúp của phụ thân, bỗng nhiên hắc hơi liền ba cái.

Tiếu Thiên sau một hồi chỉ dẫn cho Tiếu Diện, thấy hắn liên tục hắc hơi, lão định rời đi để hắn nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa. Nhưng trong lòng còn có điều muốn nói, lão thở dài:
- Hài, con đường khó khăn này do ngươi chọn, lão già của ngươi cũng không thể suốt ngày che chở cho ngươi được. Thế giới bên ngoài muôn trùng hiểm ác, tuy ta có thể vạch cho ngươi con đường nhưng ngươi đến đích được hay không thì ta hoàn toàn không thể giúp.

Tiếu Diện xem chừng lão già đang lo lắng cho mình, hắn cười nói:
- Lão già à, con không vô dụng như ông đâu.

Tiếu Thiên trợn mắt nhìn hắn, đưa cái tẩu thuốc lên muốn gõ đầu hắn, lão quát.
- Cái thằng oắt này.

Xong lại không nỡ đánh mà lấy trong áo ra một mãnh kiếm vỡ ném lên người hắn, lão bảo:
- Cầm lấy, vài ngày nữa ngươi đến Long Môn tìm Tiêu An, xin trực tiếp gia nhập Long Môn. Lão ấy có ý kiến gì thì đem cái đó ra. Trong Long Môn có một nơi gọi là Ảnh Lâu, tại đó có vô số sách quý thuộc hệ. Ngươi trong thời gian ngắn nhất cố gắp nắm bắt những điều căn bản trong đó.

Tiếu Thiên vuốt ve cái tẩu thuốc như không muốn rời xa nó, xong lão dứt khoát ném luôn cho Tiếu Diện, lão tiếc nuối nói:
- Một khi đã thông thạo các thuộc hệ, biết được hồn hệ và bản thể của mình ra sao. Ngươi cầm cái tẩu thuốc này, đến dãy núi Trường Sơn tìm dược sư Trường Bách Niên. Ta nghĩ trong quá trình tu luyện ngươi sẽ biết mình cần xin thứ gì ở lão đó.

Tiếu Diện chăm chú nghe lão già của hắn hướng dẫn, liên tục hào hứng gật đầu. Đương vui bỗng lão quất cho một câu :
- Cũng bởi năm xưa ta là đại soái ca trên đại lục nên lắm tên xú nam nhân ganh ghét. Lại thêm đám mỹ nữ vì ta mà si cuồng, không yêu được thành ra hận ý. Một khi ngươi đến Đằng Long Thành, bọn chúng biết ngươi là con của Tiếu Thiên, ắt đuổi cùng giết tận, ta hy vọng ngươi hành sự phải biết bảo toàn cái mạng nhỏ, đặt an toàn bản thân lên trên tất cả, rõ chưa.

Tiếu Diện nghe xong mà toát cả mồ hôi hột, nghĩ lại hắn đã hiểu nguyên do vì sao lão già lại bắt hắn đổi tên khi đăng ký vào học tại Tư Khang Học Viện.
Hắn cười khổ nói:
- Thì ra không chỉ ở Loa Thành, ngay cả Đằng Long Thành lão cũng gây sự.

- Không chỉ có hai cái thành nhỏ này đâu, ngươi bước ra thế giới bên ngoài rồi từ từ sẽ thấy. Lão già của ngươi đi đâu phá đấy, người không xâm phạm lão, lão cũng tìm cách xâm phạm người. Kẻ thù của lão mà đứng xếp hàng, ta chỉ e khoảng cách từ Loa Thành cho đến Đằng Long Thành vẫn còn gần chưa đủ.

Trần Tư Lệ, bưng một khay thuốc bước vào phòng, bà vừa đi vừa lườm Tiếu Thiên. Bước đến cạnh giường Tiếu Diện, bà lại nói:
- Ngươi một khi dấn thân vào chốn thị phi, tốt nhất ai hỏi đến cái tên Tiếu Thiên cứ thẳng thừng mà đáp là không biết, sẽ tránh được vô số tai bay vạ gió.

Tiếu Thiên cười cười, nói:
- Lão bà, có cần dọa thằng nhỏ thế không?

Trần Tư Lệ nhăn mặt, bà lo lắng nói:
- Ngày xưa ông gây chuyện, bây giờ để thẳng nhỏ gánh, thật là chả ra làm sao.

Tiếu Thiên cười hề hề, thản nhiên hướng Tiếu Diện nói:
- Con trai, ngươi thấy sao, nếu thấy sợ, ta liền đưa hai mẹ con ngươi đến một nơi khác bình an mà sống tiếp? Tuy lão già của ngươi không bản lĩnh chống đối với hết thảy người trên cổ long đai lục nhưng bọn họ cũng chẳng làm gì được chúng ta.

Tiếu Diện lặng im trong chốc lát, bỗng ánh mắt hắn nóng rực, hắn nói:
- Con từng nghĩ sẽ sống như lão nói. Thu nhỏ bản thân một chút, không tổn hại ai, bản thân cũng không mất mát gì, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp. Nhưng trải qua sự việc lần này, con chợt nhận ra, bản thân không phải là con người như thế. Con thật sự không phải loại người có thể nhẫn nhịn mà sống.

Ý tứ của hắn đã rõ ràng, khẳng định không nhẫn nhịn mà sống, tất nhiên là hắn đã quyết ý thực hiện những điều đã nói. Trần Tư Lệ khẽ rúng động trong lòng, bà biết đã không cách nào ngăn hắn nữa. Tuy nhiên, tấm lòng người mẹ thương con là vô bờ bến, dù biết không thể ngăn cản nhưng bà vẫn cố khuyên:
- Thế giới bên ngoài mặc dù xinh đẹp nhưng vô cùng tàn khốc. Tuổi con chưa đủ thấu hiểu hết được, vẫn là nên suy nghĩ kỹ càng.

Tiếu Thiên cười lớn xen vào:
- Ha Ha. Nó năm nay đã mười sáu tuổi rồi, sao trong mắt bà cứ như trẻ lên năm vậy. Để người khác nghe được há chẳng lăn ra đất cười tới chết mất thôi.

Trần Tư Lệ mắng:
- Con tôi mang nặng đẻ đau sinh ra chứ phải ông sinh đâu mà ông xót.

Tiếu Thiên tỏ vẽ đầu hàng, lão nói:
- Được rồi, là bà sinh bà xót, nhưng mà nó lớn rồi, cũng đến lúc trưởng thành. Chúng ta không thể cứ mãi bao bọc cho nó được.

Buổi trò chuyện của gia đình họ Tiếu cứ thế kéo dài, Trần Tư Lệ cứ nỉ non mãi không thôi. Bà thương con, chẳng muốn cho hắn đi xa, lại càng không muốn hắn gặp trắc trở gì.
Tiếu Thiên phải lựa không biết bao nhiêu lời mà nói, an ủi mãi lão bà của mình mới chấp nhận để đứa con quý giá rời đi.

Mấy ngày sau, Tiếu Diện bình phục hẳn, hắn không quay lại học viên nữa mà trực tiếp theo chỉ dẫn của Phụ thân, hướng về Đằng Long Thành, đi gia nhập Long Môn.
 
Ai thích main dùng trường thương siêu soái thì vào team Dương tiện nhân nhé Vô Địch Từ Max Cấp Thiên Phú Bắt Đầu
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếu Diện Truyền Kỳ.