Chương 15: Sắc phong


Vương Dụ Trạch nói xong còn làm ra vẻ vô cùng đau đớn.

Vương Tự Bảo đang giả vờ bất tỉnh thật sự rất muốn hoan hô ca ca nhà mình: Đúng là diễn viên giỏi của Đại Ung.


Được rồi, hôm nay là tiệc rượu đầy tuổi của Bảo Muội, bên ngoài có rất nhiều người nhìn, không thích hợp làm to chuyện.

Các ngươi vừa nãy cũng xả hết giận rồi.

Trước gọi người dẫn hại tiện nhân này đi chờ xử lý.
Bây giờ Vương Tử Nghĩa quan tâm tới an nguy của Vương Tự Bảo hơn, làm gì còn tâm tình xử lý hai người này.

Vì vậy ông gọi gia đình vào, bịt chặt miệng mẫu thân con Nguyệt di nương, nhất hai người vào phòng chứa củi.

Thấy kịch hay đã diễn được gần xong, giữa cơn hỗn độn, Vương Tự Bảo chầm chậm mở hai mắt ra.

Thấy mẫu thân đang ôm mình khóc đến không thở được, mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn cương quyết.

Cô bé vừa khóc vừa nói:
Mẫu thân, Bảo Muội sợ.

Phụ thân, cứu Bảo Muội.
Vương Dụ Trạch, diễn viên giỏi của Đại Ung, cúi đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang run lẩy bẩy kia, không chỉ lời nói mà vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm khinh bỉ tên nhóc lừa đảo mới vừa tròn một tuổi đã biết diễn trò này.

Những người còn lại nghe thấy giọng nói như tiếng muỗi kêu của Vương Tự Bảo thì thầm xót xa trong lòng.

Tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện đã bị người ghen ghét, còn phải chịu đau khổ lớn như vậy.

Nếu không có tiểu thiếu gia phủ Cảnh Thân Vương ở đây, có lẽ mọi người sẽ không còn nhìn thấy cô bé được nữa rồi.

Vương Tử Nghĩa xoay người, luống cuống tay chân, dùng tay áo lau nước mắt đang như van nước đã bị mở công tắc cho con gái nhỏ nhà mình, khẽ an ủi:
Đừng sợ, có phụ thân ở đây.

Phụ thân sẽ không để người khác hại Bảo Muội.

Mọi chuyện đều đã có phụ thân rồi.

Nhưng phụ thân ơi, con vẫn sợ lắm.
Vương Tự Bảo vừa khóc vừa nói.

Sau khi nói xong thì tỏ ra không thở được, vô cùng đáng thương.

Tưởng thị đang ôm cô bé cũng không tố cáo gì, chỉ ở đó khóc cùng con gái nhỏ.


Không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Ngoan, phụ thân ở đây.

Bảo Muội đừng sợ.
Vương Tử Nghĩa vừa nói, vừa vỗ nhẹ lưng con gái nhỏ.

Theo từng cái vỗ nhẹ của ông, Vương Tự Bảo cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nếu bây giờ con gái nhỏ đã không có gì nguy hiểm tới tính mạng, Vương Tử Nghĩa bèn bảo những người khác mau chóng trở về, làm yên lòng khách khứa.

Ông và Tưởng thị thì ở lại chờ thái y.

Trước khi mọi người rời đi, ông gọi Vương Dụ Trạch đưa Cảnh Dực tới chỗ Cảnh Thân Vương.

Vương Tử Nghĩa cũng không căn dặn Cảnh Dực điều gì, đoán chừng Vương Dụ Trạch nhất định sẽ giao phó rõ ràng.

Không đợi thái y chạy đến, lang trung mới cho Vương Dụ Đinh đã tới trước.

Vì vậy họ liền để lang trung kiểm tra cơ thể cho Vương Tự Bảo trước.

Lang trung này tuổi tác khá lớn, là người tương đối nổi danh ở Kinh thành Ung Quốc, cũng coi như là nhiều kiến thức.

Thấy hai vợ chồng đều vây quanh một bé gái bèn hiểu đây là con chính thất của Hòa Thuận Hầu phủ, tiểu thọ tinh mở tiệc đầy tuổi hôm nay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.